Chương 27: Đi làm thêm cũng không yên
Trong nhận thức của tất cả mọi người, thế giới đột nhiên chững lại, tất cả cảnh vật đột ngột được phủ lên một lớp màu xanh dương mờ ảo, mọi chuyển động đều được hạn chế lại đến thấp nhất.
“Đây...”. Đôi đồng tử nâu vàng ấy của Copex giãn ra vì bất ngờ, tiếp đó là xen lẫn vào trong biểu cảm trên khuôn mặt là một chút nghi hoặc.
Ngay tức thì, một luồng sóng vô hình không biết từ nơi đâu đánh tới, lập tức thổi bay bảy thân hình đang càng ngày càng áp sát Linh giám mục đi.
Cả bảy người đều bị thổi bay đi một cách bất ngờ, không ai kịp đề phòng, mỗi người đều bay về một hướng khác nhau, tiếp đó là cỏ cây xào xạc cùng thú vật bị kinh động mà nhốn nháo tháo chạy.
Trong đôi mắt tràn ngập tinh thần của Linh giám mục hiện lên một tia ba động mang theo ý mờ mịt, chỉ là rất nhanh chút cảm xúc ấy liền bị hắn đánh tan.
Linh giám mục không hề cử động, lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Ngươi giờ đã tin chưa?”
Mặc dù là kế hoạch á·m s·át Linh giám mục bị gián đoạn, thậm chí là phải hủy bỏ, Copex vẫn không hề cau có hay thất vọng.
Bà ta nở một nụ cười không rõ ràng, sau đó liền lui về đằng sau một bước, tư thế đề phòng, lại bảo: “Không ngờ ngươi vẫn được một vị Giáo hoàng cấp độ cường giả để ý, đã như thế... ta đành phải rút rồi.”
Nói rồi, thân hình Copex lập tức biến mất sâu trong bóng đêm, đi kèm theo đó là bảy người kia.
Qua một hồi, đến khi mà Linh giám mục xác định là không còn nguy hiểm nữa thì hắn mới thở hắt ra, bàn tay to lớn vuốt đi giọt mồ hôi lạnh đang dần lăn trên trán.
Hắn cúi người xuống, lại bảo: “Cảm ơn ngài.”
“Ngươi quá sơ suất cùng tham lam rồi.”. Có âm thanh đáp lại.
Mặc dù là bị trách móc như thế, Linh giám mục vẫn không hề có thái độ, ngược lại khi giọng nói này xuất hiện, hắn cúi đầu càng sâu.
“Thôi được rồi, ngươi phải trọng điểm chú ý đến hắn, tuyệt không được để hắn xảy ra vấn đề. Ta sẽ lập tức đuổi đến ngay.”
Linh giám mục đáp lại một tiếng “Vâng.”.
Đợi đến khi hắn đã xác định “người ấy” đã đi rồi, linh giám mục mới thẳng người lên. Hắn không hề chần chừ mà xoay người rời đi, vừa suy nghĩ.
Copex... Linh giám mục nhớ lại biểu hiện của bà ta trước đó, không hề có một chút thất vọng nào, điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi về mục đích của bà ta.
Lấy địa vị của Linh giám mục trong khoảng thời gian này, hắn chắc chắn sẽ bị người của phe đối lập để ý đến, ấy chỉ là sớm hay muộn.
Hành động của Copex vừa rồi... càng giống như đang thăm dò hơn là đi á·m s·át.
Linh giám mục đưa tay vào túi, móc ra một sợi dây bằng bạc, từ trên sợi dây có những mảnh vụn bay ra.
Hắn biết mấy mảnh vụn kia là gì.
Đây chính là sợi dây chuyền đính bảo ngọc mà người ấy tặng cho hắn, cũng nhờ nó mà ngày hôm nay hắn mới giữ được cái mạng này.
Thế nhưng cũng nhờ nó mà hắn đã lộ ra một phần bí mật, lấy trí tuệ cùng kinh nghiệm, địa vị của Copex, không chừng có một ngày bà ta phát hiện ra cái gì đó.
Linh giám mục bỗng có linh cảm không lành. Sắc mặt của hắn dần trở nên trầm trọng, khuôn mặt già nua lấp ló trong bóng đêm toát lên vài tia lo lắng.
Xem ra là hắn còn cần phải thúc đẩy sự phát triển của kẻ ấy hơn rồi...
... Bởi hôm ấy Nguyễn Thiên Dực chỉ có ca học buổi sáng, thế nên hắn chỉ cần chuẩn bị để tối nay đi làm thêm.
Buổi chiều trôi qua khá là êm ả, cũng chẳng có gì đặc biệt trừ khi Lê Phúc Tâm đến nhà. Ban đầu Nguyễn Thiên Dực còn lo lắng Lê Phúc Tâm sẽ làm to chuyện chỉ vì Mugids là người Trí Tuệ giáo hội, thế nhưng ngay khi thấy Mugids biến mất lúc mà Lê Phúc Tâm đến nhà, Nguyễn Thiên Dực mới nhận ra là Mugids không muốn người ngoài biết đến sự hiện diện của mình, ít nhất là khi còn đang làm nhiệm vụ mà Linh giám mục giao cho hắn.
“Ngươi vẫn làm việc nặng nhọc đấy sao?” Lê Phúc Tâm nhìn Nguyễn Thiên Dực đang chuẩn bị, tương đối không hài lòng.
“Chứ sao? Không làm ta lấy đâu ra tiền mà trả tiền thuê căn hộ?”. Nguyễn Thiên Dực thản nhiên đáp. “Ta lại chẳng có cha mẹ hỗ trợ như ngươi.”
Lê Phúc Tâm bĩu môi, lại bảo: “Đã nói ngươi cùng ta thuê chung một căn hộ có phải đỡ hơn không? Lại còn bày đặt thuê riêng.”
“Thuê chung để ta còn chưa kịp đóng tiền thuê, cha mẹ ngươi đã trả hết cho à.” Nguyễn Thiên Dực lắc đầu. Hắn còn lạ gì gia đình nhà Lê Phúc Tâm nữa, đã chẳng khá giả gì lại còn cứ muốn thay mặt hắn chi trả các loại phí.
Nguyễn Thiên Dực lắc đầu, lại nhắc nhở Lê Phúc Tâm đôi điều rồi lập tức rời đi.
Bấy giờ đã là gần sáu giờ tối, hắn sẽ làm việc từ khi sáu giờ rưỡi cho đến mười giờ đêm.
Mặc dù đã là sáu giờ, bầu trời nơi này vẫn có thể nhìn thấy mặt trời nhuộm ánh vàng đỏ rực đang dần dần hạ xuống ở xa tít chân trời.
Nguyễn Thiên Dực đi đến trạm tàu trên cao, rồi đặt một vé tàu đi đến đầu kia của thủ đô, cách chung cư của hắn cũng phải tầm hơn ba mươi cây số.
Nếu là ở những năm một ngàn tám trăm, để đi được hơn ba mươi cây số chắc cũng phải mất gần tiếng đồng hồ đi trên những chiếc xe ô tô đời đầu. Vậy nhưng với những con tàu hiện đại như ngày này, sẽ chỉ mất chưa đến mười phút.
Tàu trên cao nhanh chóng rời trạm một cách êm đềm. Trên tàu giờ này vẫn không tính là đông lắm, dù sao vẫn chưa đến bảy giờ - giờ cao điểm của thủ đô.
Nguyễn Thiên Dực ngồi trong một góc của toa tàu, lưng tựa vào tấm kính toát ra hơi mát lạnh, đầu hơi nghiêng mà nhìn ra phía sau.
Thủ đô là nơi tập hợp của hàng ngàn tòa nhà cao chọc trời với đủ mọi loại kiến trúc khác nhau; hệ thống tàu trên cao với các đường ray nối từ bên này sang bên nọ, đâ m xuyên qua giữa các tòa nhà, vô cùng chằng chịt cùng phức tạp.
Nguyễn Thiên Dực đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, hắn quay phắt đầu sang, ánh mắt hắn lập tức v·a c·hạm với đôi mắt đen thăm thẳm ấy.
Nếu như nói không bị giật mình thì ấy là giả, thế nhưng hắn cũng rất nhanh liền ổn định lại.
“Ngươi đến đây khi nào?”
Mugids bình thản đáp: “Vừa mới tới.”
Nguyễn Thiên Dực dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Mugids, mà Mugids lại thản nhiên hứng chịu ánh mắt của Nguyễn Thiên Dực, hắn nhắm hờ mắt lại, giống như đang tĩnh tâm.
Mugids đến cạnh Nguyễn Thiên Dực một cách quỷ không biết, thần không hay. Kẻ này không còn mặc đồ giáo sĩ, mà thay vào ấy là một bộ đồ thể thao đầy năng động cùng thanh toát, kết hợp với bộ mặt kia lại toát lên một vẻ đẹp riêng, khiến cho không ít nữ sinh phải ghé mắt sang bên này.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”. Nguyễn Thiên Dực hỏi.
“Không phải ta đã nói rồi sao? Là để bảo vệ ngươi.”
“Ta không cần phải bảo vệ.”. Nguyễn Thiên Dực lắc đầu.
“Ngươi có chắc chứ?”. Mugids bất chợt mở mắt, nhìn về phía hắn, “Người của Thánh Nữ giáo hội đang còn hoạt động ở trên đại lục này, bọn hắn mạnh thế nào ngươi cũng đã rõ.”
Nguyễn Thiên Dực im lặng một hồi, không phải là hắn bị lời nói của Mugids chặn họng lại, mà là hắn đang chắt lọc lời nói một cách cẩn thận nhất.
“Các ngươi đang cần gì từ ta?”.
Câu hỏi vừa ra, Mugids liền im lặng.
Cũng chẳng phải là hắn muốn trả lời, mà là vì hắn không thể biết được mục đích của Linh giám mục cùng chư vị tu sĩ là gì, bọn hắn quá mức kín đáo cùng kì quái, lại chẳng hề tiết lộ ra một phân mục đích nào.
Nguyễn Thiên Dực thấy Mugids không có ý muốn trả lời, vậy nên hắn cũng không cưỡng cầu mà lặng im nhìn ra ngoài khung cửa tàu.
Chẳng mấy chốc mà chuyến tàu này cũng đã đến đích, Nguyễn Thiên Dực xuống tàu, còn Mugids đã vô tung vô ảnh từ khi nào không hay.
Hắn đứng ở đó, nhìn dòng người tấp nập đi qua, nhanh chóng hòa vào dòng người ấy mà tiến tới con phố phía trước.
Nơi mà hắn đang tiến đến được gọi là “thành phố công nghiệp” là nơi tập hợp vô số công nghiệp cùng xí nghiệp, tạo thành một chuỗi liên kết khổng lồ.
Cũng có thể coi như đây là nơi tạo ra công ăn việc làm cho toàn bộ thủ đô, cũng là nơi kinh tế phát triển nhất toàn đại lục.
Chẳng rõ vì sao mà khi càng đi đến gần “thành phố công nghiệp” Nguyễn Thiên Dực lại càng có cảm giác khó chịu, giống như là đang có một làn khói dày đặc đang bám lên người hắn vậy.
Đừng tưởng rằng gọi là “thành phố công nghiệp” mà liên tưởng đến công nghiệp khói bụi của thế kỉ trước, ngày nay vấn đề ô nhiêm do công nghiệp được hội đồng đặc biệt quan tâm, bụi bặm hay rác thải đều được xử lý đặc biệt và có quy trình, cùng với những biện pháp đi cùng, nơi này thậm chí còn trong xanh hơn nhiều các vùng khác trong thủ đô.
Đến một hạt bụi còn chẳng có.
Nguyễn Thiên Dực không rõ ràng được vì sao lại như thế này, hắn nhìn xung quanh, không có một ai có vẻ khó chịu như hắn cả.
Chuyện gì thế này?
“Bốp.”. Một bàn tay bỗng đập nhẹ lên đầu Nguyễn Thiên Dực, ngay khi đó, những cảm giác khó chịu kia cũng tiêu tan.
“A?”. Nguyễn Thiên Dực nhìn lại thì thấy được Mugids đang đứng ở một bên mình.
“Quả nhiên...”. Mugids thì thầm một cái gì đó.
“Hả? Ngươi nói cái gì cơ?”. Nguyễn Thiên Dực hơi nhăn mặt lại.
Mugids không thèm để ý câu hỏi này của Nguyễn Thiên Dực, hắn chỉ nhẹ đảo mắt nhìn quanh, sau đó hừ lạnh: “Bề ngoài thì sạch tinh tươm, bên trong thối rữa.”
Nguyễn Thiên Dực biết Mugids không nói đến bản thân, thế nhưng hắn cũng không rõ ràng là Mugids đang nói tới ai mà lại nói những từ nặng nề như thế.
“Ngươi đã sơ bộ tiếp xúc đến lĩnh vực linh hồn rồi, chờ đến khi nào ngươi bước vào rồi quay lại đây sẽ hiểu.”
Sau đó Mugids không hề giải thích thêm cái gì, Nguyễn Thiên Dực lại vì sát đến giờ làm việc nên đành tạm thời gác chuyện này ra sau đầu mà nhanh chóng tiến về phía nhà kho.
Nhà kho mà hắn đang làm việc thuộc một công ty vận chuyển cỡ lớn mang tên “Bát Bảo”. Mọi nhân viên làm việc trong kho đều phải mặc đồng phục có màu đen sẫm, sau lưng có in hình một số tám màu xanh lá cây.
Nguyễn Thiên Dực nhìn bộ đồ có đôi chút tăm tối cùng mỏng manh này, hơi cảm thám vì mức độ kiệt sỉ của công ty, rõ ràng là công ty lớn như vậy, đồng phục cho nhân viên lại chỉ được có như thế này. Thế nhưng nghĩ gì thì nghĩ, hắn sau đó vẫn nhanh chóng thay vào.
Vừa mới bước ra khỏi phòng thay đồ, một luồng hơi lạnh đã kéo đến, tràn khắp người Nguyễn Thiên Dực, khiến hắn phải rùng mình một cái.
Vì để có thể bảo quản sản phẩm trong nhà kho được tốt hơn, nhà kho này được xây khá là kín, vậy nên bên trong nhiệt độ bao giờ cũng thấp hơn so với ngoài kia phải đến vài độ. Nhất là khi về tối như thế này thì nhiệt độ bên trong càng thấp hơn nữa.
Cũng may là Nguyễn Thiên Dực đã sớm quen với nhiệt độ như vậy, thế nên hắn cũng chỉ có nói đôi chút lời phàn nàn rồi đi vào công việc.
Việc của Nguyễn Thiên Dực hiện giờ là làm kiểm toán viên, cụ thể hơn là rà soát lại số lượng hàng hóa có trong kho, sau đó báo lại cho tổng quản kho. Đương nhiên là một mình hắn sẽ không thể nào rà soát hết được toàn bộ kho hàng rộng lớn này được, thế nên nhiệm vụ của Nguyễn Thiên Dực chỉ bao hàm một khu vực thôi.
Kể cả thế, số lượng hàng hóa vẫn là rất lớn, đủ để Nguyễn Thiên Dực làm đến quên thời gian.
Bởi vì số lượng nhân viên có hạn, với cả số lượng công việc rất lớn, thế nên Nguyễn Thiên Dực cũng chỉ quen mặt được một số người ở nơi đây, thậm chí phần lớn trong số đó Nguyễn Thiên Dực còn chưa nói chuyện được một câu nào.
Đến khi Nguyễn Thiên Dực làm được hết phần công việc thì cũng đã là mười giờ đêm, thế nhưng “thành phố công nghiệp” lại chưa bao giờ hết sáng, người ở đây tựa như không biết ngủ là như thế nào, chỉ biết liên tục cắm mặt vào làm việc, mưu sinh.
Bước ra ngoài nhà kho, Nguyễn Thiên Dực ưỡn người một chút để khiến cho xương sống được thoải mái hơn, đồng thời hít một hơi thật sâu.
Cũng may hôm nay số lượng hàng hóa phân công cho hắn khá ít, vậy nên hắn chỉ mất bốn tiếng liền hoàn thành, đổi lại ngày thường thì hắn còn lâu mới xong được giờ này.
Thế nhưng với từng ấy hàng hóa cũng đã đủ ép Nguyễn Thiên Dực đến mệt mỏi rồi.
“Bốp.”. Một cái cốc đầu giáng xuống, chợt khiến Nguyễn Thiên Dực nhận ra là vẫn còn có người này.
Chỉ là nhờ cái cốc đầu này của Mugids mà Nguyễn Thiên Dực cũng đã cảm thấy thân thể thoải mái hơn đôi chút.
“Đã xong việc rồi sao?”. Mugids bất ngờ hỏi.
“Xong rồi.”. Nguyễn Thiên Dực hơi mệt mỏi mà đáp lại.
Nguyễn Thiên Dực im lặng, coi như không để ý tới hành động của Mugids mà đi về phía trạm tàu.
“Ta vẫn không hiểu được là ngươi đã làm cái gì.”. Bước trên nền đất trắng tinh, cuối cùng thì Nguyễn Thiên Dực vẫn không thể hiểu được mà hỏi.
Mugids đi theo sau hiểu được Nguyễn Thiên Dực đang hỏi cái gì, lập tức hỏi ngược: “Ngươi nghĩ cảm giác bụi bặm xung quanh là từ đâu ra?”
Câu hỏi này vừa ra, Nguyễn Thiên Dực liền rơi vào trầm tư.
Cảm giác bụi bặm xung quanh là từ đâu ra?
Thử suy nghĩ kết hợp lời của Mugids trước đó, Nguyễn Thiên Dực liền nghĩ ngay đến điểm mấu chốt.
“Linh hồn?”.
“Ngươi không tính là ngu ngốc.”. Mugids nhẹ nhàng gật đầu: “Vấn đề đến từ linh hồn. Trong không gian này tồn tại rất nhiều tạp chất của linh hồn bài thải ra.”
Mugids nói đến đây rồi ngừng, Nguyễn Thiên Dực lại tự hiểu phần của sau đó.
Chính vì những thứ tạp chất kia đã bám lên “người” hoặc nói đúng hơn là linh hồn hắn, nên Nguyễn Thiên Dực mới thấy khó chịu.
Không ngờ đến linh hồn mà cũng sẽ tiết ra thứ gì đó giống chất thải nữa cơ chứ... Nguyễn Thiên Dực vừa nghĩ đến đã run người lên một chút, lại vội lắc đầu vứt đi cái suy nghĩ ấy.
Còn mỗi khi Mugids cốc đầu hắn... Chắc là để “phủi bụi” rồi.
“Nếu như để ngươi cứ tiếp xúc lâu dài với thứ này sẽ sinh ra bệnh, nếu ngươi đổ bệnh, ta sẽ không thể bàn giao cho giám mục.”. Mugids nhanh mồm nói.
Nguyễn Thiên Dực hơi bất ngờ vì đây chính là lần đầu tiên mà Mugids nói nhiều như thế với hắn, chỉ là hắn không nói đến vấn đề này, Nguyễn Thiên Dực chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Biết rồi.”
Mặc kệ thế nào, Mugids nói nhiều hơn đối với hắn cũng tính là một chuyển biến tốt...
Hai người càng đi, nhiệt độ càng lạnh xuống, ánh đèn cũng dần trở nên mờ nhạt, người qua lại cũng ít hơn.
Cho đến khi mà Nguyễn Thiên Dực đã bắt đầu run rẩy vì lạnh, cả hai liền biết là không ổn.
“Ngươi... có thấy lạnh không?”.
Mugids đột ngột vòng lên phía trước Nguyễn Thiên Dực, hai ngón tay tạo thành hình chữ V chọc thẳng vào đỉnh đầu hắn.
Tức thì cảm giác lạnh lẽo kia biến mất, xung quanh dần trở nên bình thường trở lại. Ánh đèn mặc dù không sáng quá, cũng chẳng có mấy ai qua lại, thế nhưng ít nhất vẫn còn sức sống tồn đọng ở nơi đây.
“Chuyện gì thế này?”. Nguyễn Thiên Dực bỗng cảm thấy bất an, trái tim liên tục đập thình thịch, một loại nguy cơ không hiểu từ đâu chui ra, ngày càng áp sát hắn.
Mugids nghiêng người chặn trước mặt Nguyễn Thiên Dực, đồng thời cánh tay phải vung lên phía trước, một cây bút lông chim từ trong hắn xuất hiện, vạch lên không trung một vạch đen sẫm.
“!”. Một thứ âm thanh kì quái vang lên, tựa như một vật nặng nề đập xuống mặt nước vậy.
Nguyễn Thiên Dực nhìn về phía Mugids, lại thấy được cây bút lông chim cổ lỗ sĩ đang yên vị trong lòng bàn tay Mugids, đầu bút còn có giọt mực đen nhỏ tí tách xuống.
“Ái chà, cản được một chiêu của ta cơ đấy. Không hổ là học trò của hắn.”.
Khi mà âm thanh này xuất hiện, Nguyễn Thiên Dực liền thấy không tốt. Hắn không khỏi than trong lòng, đến đi làm thêm hắn cũng không được yên ổn là sao?