Chương 26: Bẫy
Mục đích của Nguyễn Thiên Dực là mượn tay Mugids kiểm trứng xem thứ này có bẫy gì không, đến khi hắn đã chạm vào cùng xác thực là không có bẫy thì Nguyễn Thiên Dực vẫn có đôi chút hoài nghi về Mugids.
Trầm ngâm một chút, Nguyễn Thiên Dực vẫn là quyết định mở ra phong bì, thế nhưng động tác vừa phải, rõ ràng là đang đề phòng.
Từ từ để mở ra chiếc phong bì, đến khi mà hắn đã cầm lên được tờ giấy nằm ở bên trong, vẫn không có điều gì xảy ra.
“Không có bẫy sao?” Nguyễn Thiên Dực khi này mới an lòng được một phần.
Hắn cầm tờ giấy lên xem, đôi đồng tử lướt nhanh qua phần nội dung.
“Tu sĩ là những người tu luyện về linh hồn, dùng một thứ gọi là hồn năng để đề cao khả năng của linh hồn. Nó có bao nhiêu cấp độ, đến giờ vẫn chưa ai biết rõ.
Linh hồn không phải nằm ở bên trong đầu óc hay thân thể như thế gian vẫn quan niệm, mà nó là một lớp màng nằm ở ngoài cơ thể con người.
Cấp độ đầu tiên, Lưu Tụ. Để cho đầu óc không suy nghĩ, lòng thanh tịnh. Tiếp đó là cố gắng cảm nhận đến từng “làn nước” chảy xung quanh mình, sau đó “vớt” đến nó, lại “bồi đắp” lớp linh hồn”.
Dần dần sẽ tạo thành một “cái kén” bao bọc xung quanh linh hồn, kén càng dày càng tốt. Nó sẽ tạo nên một lực ép lên linh hồn. Tiếp tục đến khi nào đạt đến giới hạn thì ngừng.
Ấy là giai đoạn Tích Phong.”
Đọc xong, Nguyễn Thiên Dực liền nghĩ ngay đến thứ lớp màng dạng người mà hắn đã thấy trên thân chấp pháp giả.
Có thể nói, phong thư này không chỉ đã chứng thực phần nào suy đoán của Nguyễn Thiên Dực. Về phần nhắc đến tu luyện, Nguyễn Thiên Dực dù vẫn chưa hiểu rõ lắm, thế nhưng mấy thứ này so với những dòng văn tự kia thì rõ ràng hơn nhiều lắm.
Hắn lại lần nữa cảm nhận đến được dòng chảy của thứ năng lượng có lẽ được gọi là hồn năng kia, không cần nhìn Nguyễn Thiên Dực liền biết là Mugids bắt đầu “tu luyện” tiếp.
Nguyễn Thiên Dực nghĩ một chút, rồi sau ngồi xuống sàn nhà, khoanh chân cùng nhắm mắt lại.
Ngồi được vài phút mà Nguyễn Thiên Dực thấy Mugids khồn có phản ứng gì, khi này thì hắn mới yên tâm được.
Hắn cố để giữ cho đầu óc không suy nghĩ nhiều, thân thể thả lỏng.
Dần dần, có lẽ là mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, Nguyễn Thiên Dực cảm nhận đến thân thể bản thân như đang dần mất đi trọng lực, rồi hắn lơ lửng lên trên, tầm mắt dần thay đổi, hắn như “nhìn” đến được từng làn hồn năng có màu sắc bất đồng đan xen vào với nhau đang trôi nổi vô định trong không gian, có một vài dòng hồn năng như bị thu hút bởi Mugids mà bay về phía hắn.
“Đây là hồn năng sao...?”. Nguyễn Thiên Dực nhìn đến thế giới một mảnh tăm tối, cũng chỉ có những làn hồn năng là tô điểm cho không gian này vô số màu sắc, rực rỡ muôn màu.
Nguyễn Thiên Dực để ý đến một “Nguyễn Thiên Dực” khác đang ngồi ở trên sàn nhà, không khỏi hiếu kì mà vươn người, muốn chạm vào.
Thế nhưng đến khi vẫn còn cách thân thể chưa đầy một mét rưỡi, Nguyễn Thiên Dực liền bất động, lại không có cách nào tiến thêm được dù chỉ là một phân.
Nguyễn Thiên Dực bất đắc dĩ mà thu tay lại, hắn muốn chạm vào thân thể mà bất lực.
Đến khi Nguyễn Thiên Dực muốn đụng vào làn hồn năng kia, lại như là những gì đã biết mà “vớt” chúng. Chỉ là làm cách nào Nguyễn Thiên dực cũng không thể “vớt” được hồn năng, mà thay vào đó, tay hắn lại xuyên qua làn hồn năng đang còn trôi qua trước mặt.
“Chuyện gì thế này?”
Tuy là không chạm vào được hồn năng, Nguyễn Thiên Dực vẫn có thể thấy được đôi chút tia hồn năng thoát ra từ làn hồn năng mà bay lơ lửng rồi nhập vào hắn.
Nguyễn Thiên Dực khi này mới rõ ràng tại sao tình trạng bản thân có chút quen mắt.
Còn không phải là ở trong mảnh không gian màu vàng kim đó sao?
Không kể đến việc vớt được hồn năng, việc mà cảm nhận được hồn năng này còn nhanh hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều. Phải chăng là nó cũng phần nguyên nhân là do mảnh không gian vàng kim kia?
Chỉ là không để Nguyễn Thiên Dực suy nghĩ được lâu, hắn đã bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi về tinh thần.
“Sắp hết thời gian ở trong trạng thái này rồi sao?” Nguyễn Thiên Dực giật mình, lại ném mấy cái suy đoán kia ra sau đầu.
Làm sao để “vớt” được hồn năng mới là quan trọng.
Chỉ là cho đến khi mà hắn đã thoát ly ra khỏi trạng thái ấy vì mệt mỏi, Nguyễn Thiên Dực vẫn chưa thể tác động đến được làn hồn năng ấy.
Mặc dù là Nguyễn Thiên Dực không thể tác động được đến làn hồn năng, Mugids vẫn có thể tinh tường mà nhận ra được đôi chút bất thường.
“Là phàm nhân đã có khả năng tác động đến hồn năng, mặc dù số lượng không đáng kể, thế nhưng cũng tính là hiếm gặp...” Mugids thầm nghĩ, hắn cũng chỉ biết được là như thế, cũng chẳng biết Nguyễn Thiên Dực đã trải qua thứ gì, bằng không hắn sẽ giật mình hơn nữa.
Nguyễn Thiên Dực ngồi ở đấy xoay sở một hồi, cuối cùng xác định bản thân trong ngắn hạn không có khả năng bước vào được trạng thái kia nữa thì mới từ bỏ.
Hắn đứng dậy, mặc kệ Mugids vẫn ngồi ở đấy tu luyện mà đi làm chuyện khác...
... Cách thủ đô tầm ba trăm cây số về phía tây là một mảnh rừng rậm rộng lớn, đấy là nơi có được vô số thú hiếm cùng thảo lạ, cũng là nơi t·ội p·hạm hay lảng vảng, lâm tặc hay ghé thăm. Chỉ là mảnh rừng này rộng lớn vô cùng, địa hình hiểm trở cùng với vô số loài thú dữ qua lại, cùng với ý định bảo lưu sự nguyên sinh của mảnh rừng, chính vì thế mà bước chân loài người chỉ có xuất hiện ở vòng ngoài của mảnh rừng, còn sâu hơn thì chưa ai biết đến.
Ấy thế mà lúc này, ngay tại vùng sâu hơn của mảnh rừng, lại có một bóng người nhanh chóng di chuyển.
Hắn có dáng người cao lớn, trùm trên thân là tấm áo choàng vải bố màu vàng nhạt, lại nhanh thoăn thoắt né tránh cây cối, nhanh chóng tiến sâu hơn vào mảnh rừng.
Cũng chẳng rõ hắn đang đuổi theo thứ gì, hay bị thứ gì đuổi mà tướng chạy vội vàng cùng gấp gáp.
Chạy được một hồi lâu, cho đến tới khi đến được trước một mảnh đầm lầy thì mới dừng lại.
Hắn ngắm nghía xung quanh, vô cùng cảnh giác cùng cẩn thận mà núp trong một bụi cỏ lau cao ngập đầu, đôi mắt liên tục quan sát xung quanh.
Đột nhiên, một thân hình nhảy từ trong bóng đêm nhảy đến bên cạnh một thân cây, người này có thân hình mảnh khảnh, nửa thân dưới hiện lên dưới ánh trăng le lói.
“Ngươi cuối cùng cũng đến, Võ Hoàng Linh.”. Từ âm thanh, có thể nhận ra đây là là một người phụ nữ.
“Ngươi...” Linh giám mục biết bản thân đã bị phát hiện, thế nên cũng chẳng còn cần ẩn núp, dần dần mà bước ra ngoài, dưới lớp mũ trùm kín đầu là khuôn mặt có chút phần nghi hoặc.
Linh giám mục quan sát người đang ở trong bóng tối, lại nghĩ đến cái gì mà lập tức thốt lên: “Là ngươi cố ý thả ra tin này sao?”
Phải quay về mấy tiếng trước, tại thủ đô. Linh giám mục còn đang ở trong phân đường cầu nguyện thì bị tin tức mà một giáo sĩ mang đến đánh thức, rồi lại vội vã chạy đến nơi này.
Nghe bảo ở Bạt Ngàn thiên lâm có xuất hiện tung tích của Hồn Túy dịch.
“Hồn Túy dịch đích thực là đồ tốt, có điều ngươi nghĩ gì mà nó đã xuất hiện bây giờ...?”. Người phụ nữ nói.
Linh giám mục không tiếp lời, hơi trầm mặc mà suy nghĩ.
Hồn túy dịch là một thứ chỉ từng xuất hiện qua trong cổ tịch, nó là thứ nước dạng “hồn” có khả năng tăng cường linh hồn vô cùng lớn lao, tạo ra cái lợi vô cùng lớn cho tu sĩ.
Còn nhớ mấy năm về trước, giữa buổi đấu giá lớn nhất hành tinh, một giọt Hồn Túy dịch đã được bán ra, người mua được là một tên tài phiệt lớn. Kẻ này sau khi phục dụng Hồn Túy dịch, tinh thần đạt được sung mãn, thân thể cũng có vẻ tốt lên rất nhiều.
Ấy chỉ là kẻ phàm không biết đến khả năng của Hồn Túy dịch, chỉ tiếc là thế gian chỉ còn lại một giọt như vậy, ấy thế lại còn rơi vào tay một con lợn già, nếu như mà nó để hắn đây sử dụng, thì con đường phía trước sẽ chỉ càng rộng mở.
Linh giám mục vốn đã thèm muốn thứ này từ lâu chỉ là không có bất cứ cơ hội hay hi vọng nào có thể chạm được đến nó. Chỉ là ngay khi hay tin, hắn lập tức tiến hành xác nhận qua rồi lên đường tiến tới đây.
Nhưng mà cũng chẳng ngờ rằng hắn sẽ gặp được “người quen” ở đây.
Với một thân kinh nghiệm đầy đặn, Linh giám mục hiển nhiên sẽ suy đoán ra được rất nhiều thứ.
Chỉ là nghĩ đến một trường hợp này, Linh giám mục liền nhíu mày lại, vẻ trầm tư.
“Nghe bảo giáo hội các ngươi dạo này sinh động vô cùng.”. Linh giám mục chậm rãi nói. “Để ta đoán xem, là thủ đô của Đại đế triều sao?”
Người phụ nữ lại hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nói: “Thủ đô Đại đế triều mới có phát hiện mà các ngươi cũng đã biết... xem ra trong giáo hội vẫn chưa bắt đủ chuột.”
“Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện nên để quan tâm ngay lúc này...”. Người này vừa dứt lời, Linh giám mục liền nhận ra không đúng.
Từ lúc nào mà Linh giám mục không chú ý, xung quanh hắn đã bị bao vây bởi một đoàn tầm bảy người, chặn luôn cả đường lui của hắn.
Bảy người này, nam có, nữ có, trên quần áo màu tím đậm là khắc họa hình một con mắt khá lớn.
Những người này đều có v·ũ k·hí trên tay, tư thế sẵn sàng cho một trận chiến, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa lại còn là vì cái mạng của Linh giám mục mà đến.
Mặc dù là cảm nhận đến sát khí từ bốn phương tám hướng ập đến bản thân, Linh giám mục mặt không hề đổi sắc.
“Nếu như không phải là chúng ta không có lợi thế mấy ở đại lục này, ta đã có thể mang theo nhiều người hơn.” Vừa nói, nàng vừa bước ra khỏi bóng tối.
Ấy là một người phụ nữ trung niên với mái tóc tím sậm dài đến chân, khuôn mặt có những nếp nhăn cùng cái nhìn sắc như dao, đôi môi cong vểnh lên, hiện rõ sự tự tin.
“Ngươi thực sự đã nghĩ kĩ chưa?”. Linh giám mục không hề sợ hãi, ngược lại còn có đôi chút buông lỏng. “Ngươi nghĩ chỉ là một tên giáo sĩ nho nhỏ mà cũng có thể lừa được ta sao, sát ma?”
Sát ma là biệt hiệu của người phụ nữ kia, Linh giám mục biết rất rõ về người này, nàng có họ là Copex, là đội trưởng của đội sát thủ trực thuộc Tòa án Thánh của Thánh Nữ giáo hội, nói chung là một trong số cao tầng của giáo hội đó.
Hắn còn biết người này vô cùng tàn nhẫn cùng cẩn trọng, đã có ý định làm gì thì đều có kế hoạch từ trước, mỗi lần nghĩ ra kế hoạch đều khiến nàng đạt được mục tiêu nhất định.
Nhìn thế cục bây giờ thì Linh giám mục cũng đã biết được mục tiêu của Copex.
Là đang muốn thanh trừng hắn tại đây ấy mà.
“Ngươi đừng tỏ ra mạnh thế nữa Võ Hoàng Linh à...”. Copex cười mà nói, giống như đã nắm được thóp của Linh giám mục vậy.
Trên thực tế thì đúng là như thế, Linh giám mục không hề đổi sắc, vẫn một vẻ điềm nhiên như người đang ở trong hiểm cảnh không phải là mình vậy, thế nhưng ở tai trong lòng, Linh giám mục đã lo lắng đến độ muốn toát mồ hôi.
Hắn tính mười lần, tính trăm lần, cũng chẳng thể ngờ đến việc ở trong con đường mà bản thân tin tưởng nhất lại xuất hiện gián điệp.
Hồn Túy dịch căn bản chỉ là cái mồi câu để dẫn dụ hắn đi ra đây!
Có trách thì hắn cũng chẳng thể trách ai, chỉ có thể tự trách bản thân quá mức tham lam, nghĩ độc chiếm Hồn Túy dịch làm của bản thân.
Chỉ là hắn vẫn chưa thể c·hết ở đây được...
Copex không nghĩ dây dưa thêm, bà ta lập tức phất tay, đồng thời cả bảy người ở xung quanh đều cử động,
Có người áp sát lại gần, có người giơ lên cung lớn,... tất cả đều là nhắm đến một mục tiêu duy nhất, ấy là Linh giám mục.
Tất cả đều bộc phát ra khí tức tương đương không đồng đều. Nếu như tách riêng ra, sẽ chẳng ai có thể so được với Linh giám mục, thế nhưng khưng khi hợp lại thì đó lại là chuyện khác.
Linh giám mục không hề nao núng, hắn đứng ở một chỗ, mắt nhắm hờ, miệng đọc lên Thánh kinh.
Copex nhìn thấy thế thì không khỏi lắc đầu, cũng hơi cảm khái cho một đời đối thủ.
Hắn vẫn là không hề thay đổi, vẫn như cả chục năm trước vậy.
Nhưng là không ai ngờ đến, khi mà những kẻ này còn cách Linh giám mục năm bước nhỏ, đột biến xảy ra...