Chương 25: Mugids tìm đến nhà
Rất nhanh đã đến buổi chiều.
Lê Phúc Tâm cùng Mie Rudox nhanh chóng lên một chiếc xe ô tô đen, xung quanh là những tên vệ sĩ người đầy cơ bắp trông có vẻ lực lưỡng. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự theo một lối đi bí mật, cùng lúc đó có gần chục cái xe tương tự như thế phóng ra từ bên ngoài cổng chính.
Xe chở hai người kia chẳng mấy chốc đã dừng lại trong một con hẻm gần khu chung cư kia.
Nguyễn Thiên Dực vừa mới thông báo cùng liên hệ với Ninh Huyền Lý để nàng biết hắn không sao, còn chưa kịp làm gì tiếp theo thì hai người kia đã đến.
“Ngươi quả thực làm ta lo kh·iếp.” Lê Phúc Tâm nhìn thấy Nguyễn Thiên Dực tay chân lành lặn thì mới yên lòng, lại ngồi xuống ghế cạnh hắn.
Mie Rudox lại không hề có vẻ bình thản như của Lê Phúc Tâm, nàng lại càng quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra hơn: “Đã có chuyện gì? Sao người của sở Mật Vụ lại theo dõi biệt thự của ta?”
Nàng đây thực sự là không hiểu, mặc dù cha của nàng cũng tính là có chút dính líu đến sở Mật Vụ, thậm chí là hợp tác qua, thế nhưng từ trước đến giờ chưa có lần nào bọn hắn lại theo dõi biệt thự của nàng cả.
Cha của nàng sau khi biết tin, thậm chí đã nhíu mày, tỏ ra không ưa nổi, lại phái ra thêm càng nhiều vệ sĩ tiến đến bảo vệ biệt thự.
Nguyễn Thiên Dực cũng không chậm chễ, từ từ ngắn gọn mà tóm tắt lại những gì đã xảy ra, “Các ngươi nhớ sự việc ở trấn An Nhiên sao?”
Mie Rudox nhíu mày, lại lập tức nói ra điểm mấu chốt: “Cái đấy thì làm sao? Ngươi b·ất t·ỉnh, hay liên quan tới trưởng trấn m·ất t·ích?”
Nguyễn Thiên Dực gật đầu: “Là liên quan đến việc trưởng trấn mấy tích.”. Thực ra thì cũng liên quan đến việc hắn b·ất t·ỉnh đấy, thế nhưng hắn vẫn chưa thể nói những thứ này ra được. “Trưởng trấn An Nhiên là người liên hệ của cả hai đại giáo hội.”
Chỉ cần nhắc nhẹ thế thôi, Mie Rudox đã thông suốt một số chuyện, trong khi đó Lê Phúc Tâm vẫn chưa rõ ràng cho lắm.
“Xem ra trấn An Nhiên có ẩn dấu thứ không tầm thường, mà trong đó trưởng trấn lại là mấu chốt...”
Nguyễn Thiên Dực bật thốt: “Ngươi biết gì sao?”
Mie Rudox lắc đầu, lại bảo: “Là cha ta trong lúc vô tình có nhắc đến việc ở trấn An Nhiên, ta cũng không rõ ràng.”
Tưởng rằng Mie Rudox biết gì đó, thế nhưng Nguyễn Thiên Dực đã phải thất vọng mà thở dài một hơi.
“Ê ê, là sao cơ?” Lê Phúc Tâm hơi ngơ ngác.
Nguyễn Thiên Dực thấy Lê Phúc Tâm như thế, đành phải từ từ giải thích, đồng thời tiếp nối câu chuyện: “Trong trấn An Nhiên có thể cất giấu thứ gì đó, mà trưởng trấn có thể có liên quan rất lớn, ngày chúng ta đến đã vô tình giải thoát cho thứ ấy, đồng thời trưởng trấn m·ất t·ích một cách bí ẩn, khiến cho cả hai đại giáo hội điều động nhân lực đi tìm kiếm. Đến ngày hôm qua, ta có gặp một kẻ chấp pháp của Thánh Nữ giáo hội, hắn là đến để bắt ta đi điều tra, may mắn thay là có Linh giám mục ở phân đường Trí Tuệ giáo hội cản lại. Bọn hắn... dùng sức mạnh vô cùng thần bí.”
“Sức mạnh thần bí là như thế nào?” Lê Phúc Tâm nhíu mày, hắn hiển nhiên là tin tưởng vào Nguyễn Thiên Dực, thế nhưng hắn vẫn khó mà hiểu được sâu thêm.
“Hình như có liên quan đến linh hồn. Có một màng bọc nhân dạng bao quanh thân thể.”. Nguyễn Thiên Dực đáp lại.
“A?” Mie Rudox bật thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, khiến cho cả hai người kia đột ngột quay phắt lại nhìn.
Nàng nói: “Ta hình như từng thấy qua thứ ấy... là vệ sĩ của ta mà?”
Nguyễn Thiên Dực đã sớm suy đoán ra vệ sĩ của Mie Rudox là tu sĩ, thế nên hắn không mấy bất ngờ cho lắm.
Có lẽ vệ sĩ của Mie Rudox còn đang ẩn nấp đâu đó xung quanh chung cư, thậm chí là phòng bên cạnh đây nhằm bảo vệ tiểu thư Rudox.
Chỉ là vệ sĩ mà đã có khả năng là tu sĩ, có thể thấy gia thế nhà Mie Rudox to lớn cùng bất phàm.
Mie Rudox không nói nhiều lời, cũng chẳng rõ là nàng đang suy nghĩ cái gì.
Trong khi đó, Nguyễn Thiên Dực vẫn đang còn kể tiếp: “Hồi sáng có một kẻ tự xưng là Mật Vũ, người sở Mật Vụ đến nhà ta, hắn mời ta tham gia một chương trình bí mật, đồng thời đưa thứ này ra đây...”. Vừa nói, Nguyễn Thiên Dực vừa chỉ vào tấm phong bì vẫn còn đang đặt trên mặt bàn.
“Chương trình gì thế?” Mie Rudox thắc mắc.
Lê Phúc Tâm lên tiếng: “Chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt lành rồi.”
“Ta cũng nghĩ thế... nên đến giờ vẫn còn đang do dự không biết có nên mở ra phong bì này hay không đây.”. Nguyễn Thiên Dực cũng đồng ý với Lê Phúc Tâm.
“Cứ mở ra đi, lo gì chứ.” Lê Phúc Tâm đáp.
Lê Phúc Tâm lắc đầu, lại bảo: “Cẩn thận vẫn là hơn, dù sao thứ sức mạnh ấy rất kì bí, không ai biết được nó sẽ là gì cả.”
Đến cuối cùng, Nguyễn Thiên Dực vẫn là quyết định không mở ra.
Sau khi tiễn Mie Rudox quay về, Lê Phúc Tâm ngồi trên ghế, vẻ khó chịu: “Ta vẫn chưa thể hiểu cái thứ sức mạnh mà ngươi nói đến là gì.”
Nguyễn Thiên Dực mỉm cười, đáp: “Ngươi sẽ chẳng muốn biết nó như thế nào đâu. Mà ta lại quan tâm hơn tới buổi hẹn hò của hai ngươi đấy.”
“Hẹn hò nào?” Lê Phúc Tâm giật mình, suýt nữa thì bật nảy mà lên. “Ngươi làm sao đấy? Nhỡ nàng vẫn còn ở ngoài cửa thì làm sao?”
“Ở ngoài cửa làm gì? Nghe lén chắc?” Nguyễn Thiên Dực bật cười hai tiếng.
Lê Phúc Tâm nóng mặt mà ngồi xuống, rồi ngần ngừ mà hỏi: “Rudox có vẻ không có ý với ta, cũng chỉ đối xử như hai người bạn với nhau vậy.”
“Cái gì thì cũng phải từ từ, ngươi không cần nóng vội.”
Chiều hôm ấy, Nguyễn Thiên Dực không hề đặt bước chân ra ngoài mà ở nhà cùng Lê Phúc Tâm học bài, lại tự nấu ăn, cũng chẳng dám đi ra ngoài lúc này.
Ai mà biết được mấy tên người của Mật Vụ sở có ở ngoài hay không chứ.
Sáng hôm sau, Đình Thịnh tiếp tục lên giảng dạy như bình thường, cũng không hề đề cập đến chuyện sở nghiên cứu, giống như là để hắn tự suy nghĩ.
Đến khi về, trong khi Lê Phúc Tâm đã đến nơi làm thêm của bản thân để làm việc, thì Nguyễn Thiên Dực quay về nhà, ấy thế mà hắn lại gặp người quen đứng chờ trước cửa căn hộ.
Là Mugids, giáo sĩ ở phân đường Trí Tuệ giáo hội.
Nguyễn Thiên Dực giờ đây nhìn thấy giáo sĩ nào là lập tức lại liên tưởng đến Linh giám mục cùng chấp pháp giả, thế nên không khỏi khẩn trương cùng lo lắng, chỉ sợ kẻ cùng tầm tuổi này lại là tu sĩ, đến để bắt hắn đi.
Thấy Nguyễn Thiên Dực đầy cảnh giác như thế, Mugids hừ lạnh một tiếng, lại chẳng thèm nhìn Nguyễn Thiên Dực mà nói: “Linh giám mục sai sử ta đến đây để bảo vệ ngươi.”
“Bảo vệ?” Không phải là để giá·m s·át cùng giam lỏng đấy chứ?
Nguyễn Thiên Dực bắt đầu suy ngẫm về mục đích thật sự của Linh giám mục.
Rõ ràng Linh giám mục sẽ không có thiện ý đối với hắn, bởi lẽ việc cứu hắn hay bảo vệ hắn bằng thiện ý thì rõ ràng là đi ngược lại với ý của giáo hội là bắt hắn. Nếu nói việc cứu Nguyễn Thiên Dực là để tránh manh mối rơi vào tay kẻ địch, bảo vệ hắn là giá·m s·át cùng ngăn hắn tiếp xúc với các thế lực khác thì còn dễ hiểu.
“Ngươi mau mở cửa đi, ta đến đây không phải để chơi.”. Mugids thúc dục, một vẻ không kiên nhẫn.
Nguyễn Thiên Dực biết bản thân s·exkhoong thể thaost được, thế nên hắn đành thở dài một hơi, sau đó mở cửa mà vào.
Mugids không một lời nào theo, lại chiếm ngay cái ghế sa lông mà ngồi. Hắn vắt chéo hai chân, hai mắt nhắm hờ, giống như đang thiền định.
Nguyễn Thiên Dực mơ hồ nhận ra Mugids đang làm gì, bởi ngay khi mà Rugids ngồi xuống được vài giây, Nguyễn Thiên Dực liền có thể cảm nhận được có một làn năng lượng đang từ khắp nơi trong căn phòng kéo đến nơi mà Mugids đang ngồi.
Đây là... năng lượngcần thiết cho linh hồn mà những dòng văn tự kia đề cập đến sao?
Nguyễn Thiên Dực vươn tay ra, như muốn đụng vào dòng năng lượng vô hình vô dạng ấy, thế nhưng những năng lượng này ở gần kề ngay sát người lại như ở xa cách tận chân trời, có ráng đến mấy cũng chẳng thể đụng vào.
“?” Nguyễn Thiên Dực “thấy” được dòng năng lượng này biến mất một cách đột ngột.
“Ngươi đang làm gì?” Âm thanh của Mugids đột ngột vang vọng giữa căn phòng nhỏ.
Nguyễn Thiên Dực giật mình, lại hơi chột dạ mà quay sang, Mugids đã mở to mắt, vẻ kinh nghi bất định mà nhìn lấy Nguyễn Thiên Dực.
“Ta làm gì sai sao?”. Nguyễn Thiên Dực dè chừng nhìn về phía Mugids.
Căn phòng không có lấy một âm thanh trong nhất thời, không rõ Mugids đang nghĩ gì, đôi mắt khuất sau mái tóc vàng hoe hình như đang chăm chú nhìn Nguyễn Thiên Dực.
Một hồi sau, Mugids mới lên tiếng: “Ngươi...”.
Mugids mới chỉ nói được tiếng “Ngươi” rồi lại im lặng suy tư, dù sao có thể là hắn đã nhầm, “Giám mục nói ta bảo vệ ngươi, xem ra vẫn là có chút đạo lý.”
“Hắn đã nói cho ta tình hình của ngươi rồi. Mật Vũ có nói thêm gì với ngươi về chuyện tu luyện không?”. Mugids đột nhiên đổi chủ đề.
“A?”. Nguyễn Thiên Dực cũng chẳng thể ngờ đến Mugids sẽ hỏi đến chuyện này, chỉ là hắn nghĩ đến phong bì nọ, trong đầu nổi lên suy nghĩ, liền đẩy nó đến gần Mugids, lại bảo: “Hắn có đưa cho ta thứ này đây.”
Mugids hơi nhíu mày, đầu ngón tay khẽ chạm vào bề mặt phong bì.
“Không có bẫy, là phong bì bình thường. Mở ra đọc đi, có tốt cho ngươi lắm đấy.”.
Khi đầu Mugids không có ý định giúp đỡ Nguyễn Thiên Dực trong chuyện này đâu, chỉ là sau hành động ấy của Nguyễn Thiên Dực đã khiến hắn phải suy nghĩ lại, hắn muốn tìm hiểu xem là vì cái gì đã khiến giám mục phải giúp đỡ kẻ này nhiều thế.
Chỉ là bây giờ, sau khi “đọc” xong nội dung trong phong bì, Mugids lại phải suy xét, hắn thấy bản thân có lẽ không cần phải mất sức nhiều như thế.
Chưa kể đây cũng là một lần khảo nghiệm độ “nhạy” của Nguyễn Thiên Dực luôn.
Trong khi Nguyễn Thiên Dực còn đang hồ nghi với lời nói của Mugids, thì Mugids lại âm thầm ghi nhớ chuyện này, thầm quyết tâm phải báo cáo lên giám mục.