Chương 24: Nhân viên sở Mật Vụ
Nguyễn Thiên Dực mải mê suy nghĩ, đến khi đã đến trước cửa nhà rồi thì mới nhận ra. Đồng thời, hắn còn nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở đó.
Hắn ta phủi phủi đùi, lại chỉnh chu lại bộ vest đen bản thân đang mặc, tay đưa lên đẩy cái kính râm trên mặt lên một chút như một thói quen.
Thấy được Nguyễn Thiên Dực đang bước đến, kẻ này quay người lại nhìn, nụ cười thương mại nở trên môi, vừa nhìn đã phải khiến người sinh ra lòng cảnh giác.
Trải qua vụ việc ngày hôm qua, Nguyễn Thiên Dực hiển nhiên không thể suy nghĩ nhiều khi mà nhìn thấy kẻ lạ mặt này. Hắn dừng bước chân lại, người hơi nghiêng về phía sau, thân thể cương cứng sẵn sàng phát lực chạy, vẻ mặt cảnh giác nhìn người kia.
Kẻ này cũng không để ý tới vẻ cảnh giác của Nguyễn Thiên Dực, hắn lịch sự giữ khoảng cách, lại tự giới thiệu bản thân: “Ngài Dực, ta là Mật Vũ, nhân viên sở Mật Vụ.”
Vừa nói, hắn vừa chìa tay ra, định đưa cho Nguyễn Thiên Dực một tấm danh th·iếp.
Nguyễn Thiên Dực vừa nghe thấy là người sở Mật Vụ, tức thì hắn đã xoáy người rời đi không hề do dự. Hắn nhanh chóng tiến đến cầu thang máy, chẳng hề để ý người đằng sau mảy may.
Chỉ là mới đi được chưa đầy mười bước, Nguyễn Thiên Dực đã chẳng thể bước đi được tiếp.
Bước chân còn chưa đặt xuống của Nguyễn Thiên Dực khững lại giữa khoảng không, thân thể cứng ngắc, từng hành động tựa như một cỗ máy móc bị gỉ sắt vậy, Nguyễn Thiên Dực không thể khống chế nổi bản mà xoay người lại, dần tiến tới chỗ của kẻ tự xưng là Mật Vũ kia.
“Chuyện gì thế này?!” Nguyễn Thiên Dực gần như bất lực trong việc lấy lại quyền điều khiển thân thể.
Đây là... sức mạnh thần bí đó sao? Nếu là như thế, xem ra hắn không thể thoát được rồi.
Dần dần, Nguyễn Thiên Dực đến gần hơn với Mật Vũ, mà hắn ta thì vẫn giữ nguyên tư thế đưa danh th·iếp như thế, chẳng hề cử động.
Đợi đến khi Nguyễn Thiên Dực đến gần, Mật Vũ đột nhiên bắt lấy cánh tay của hắn ta, đồng thời một thứ gì đó được nhét vào tay hắn.
Nguyễn Thiên Dực cũng lấy lấy lại được quyền kiểm soát thân thể. Hắn lập tức bật lùi ra sau nhiều bước, đồng thời hít thở gấp gáp, sau lưng hắn đã ướt nhẹp mồ hôi.
Cảm giác ấy thật đáng sợ, hắn đã không thể điều khiển thân thể, mặc dù nhận thức rõ ràng mọi thứ xung quanh thế nhưng bản thân lại tựa như bị cầm tù trong một không gian chật chội...
Nguyễn Thiên Dực đưa tay lên xem Mật Vũ đã đưa cho bản thân thứ gì. Chỉ là vừa nhìn thấy tấm danh th·iếp ấy trên tay, hắn liền không thể tin được.
Kẻ này vận dụng cả năng lực của bản thân chỉ để đưa cho hắn một tấm danh th·iếp?
Mật Vụ vẫn cứ cười, lại bảo: “Không nhận lấy danh th·iếp của người khác là bất lịch sự lắm đấy nhé!”
Nguyễn Thiên Dực đờ đẫn một lúc rồi mới phản ứng lại. Lần này hắn không định chạy đi nữa, bởi hắn biết làm vậy cũng sẽ không có kết quả. Hơn nữa Mật Vũ có vẻ như không có ác ý, dù cách hành xử của hắn có đôi chút kì lạ.
“Ngươi đến đây làm gì?” Nguyễn Thiên Dực hỏi.
“Từ đã, ta là khách thì nên được mời vào ngồi trong nhà chứ nhỉ?” Mật Vũ nói.
Nguyễn Thiên Dực nhíu mày, đáp: “Ta không phải chủ nhà. Ta chỉ là người thuê thôi.”
“Ồ. Thế tức nghĩa là ta có thể tùy tiện tiến vào trong nhà?” Mật Vũ mỉm cười.
Hắn lại nhìn cánh cửa, giống như muốn mở cửa.
Mặc dù là chìa khóa vẫn đang nằm trong tay Nguyễn Thiên Dực, thế nhưng nhớ đến khả năng kì lạ của Mật Vũ, Nguyễn Thiên Dực vẫn không thể không lo lắng.
Thế là hắn đành phải trước Mật Vũ một bước tiến đến mở cửa, rồi lại đi vào, bản thân vẫn không ngừng cảnh giác.
Vào đến phòng khách, Nguyễn Thiên Dực ngồi trên ghế, lại nói: “Vì sao ngươi lại đến đây?”
Mật Vũ đáp: “Chẳng phải là ta cùng các đồng sự tới tìm bạn của ngươi sao? Khổ nỗi vệ sĩ của bọn hắn cũng chẳng phải dạng vừa, chúng ta tạm thời không thể tiếp xúc đến...”
“Thế nên ngươi mới tìm đến ta?” Nguyễn Thiên Dực chẳng thể ngờ đến trường hợp này.
“Đúng là thế, nhưng ngươi không cần phải đề phòng ta giống như bà già Thánh Nữ giáo hội kia đâu.”
Mặc dù là Mật Vũ nói như thế, nhưng Nguyễn Thiên Dực vẫn không thể tin tưởng được vào. Dù sao người này chẳng hề giống người bình thường cho lắm, ai biết hắn sẽ làm gì và nghĩ gì cơ chứ.
Liên hệ được với Linh giám mục là tốt nhất, trước mắt ông ta có thể giúp được hắn thoát khỏi kẻ có sức mạnh này. Cũng chẳng phải là Nguyễn Thiên Dực không nghĩ đến liên lạc với Đình Thịnh, chỉ là hắn không muốn tạo thêm phiền toái cho giáo sư...
Hiển nhiên hắn ta cũng để ý tới vẻ ngờ vực của Nguyễn Thiên Dực, Mật Vũ lại chẳng hề để ý tới, hắn tiếp tục nói: “Mục đích của ta hôm nay tới đây, là để mời ngươi tham gia một chương trình ẩn của hội đồng...”
Không cần suy nghĩ, Nguyễn Thiên Dực liền há miệng từ chối: “Ta không cần.”
Đùa à, đã dính đến hội đồng rồi thì cái nào đơn giản, đã thế chương trình này lại còn không cho đối ngoại biết đến, khi mà hắn m·ất t·ích chắc cũng chẳng ai hay.
Nói chung là, tham gia thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ để mà chờ c·hết cả.
Với cả, sao người sở Mật Vụ lại tiến tới mời chào hắn, hơn nữa dự định mời chào cả lê Phúc Tâm và Mie Rudox nữa?
Phải chăng bởi vì bọn hắn là người từ “Điểm bùng nổ” trở về, thế nên bọn hắn cũng định mời tham gia “dự án” này, hòng nghiên cứu bọn hắn?
Không được, như thế hắn càng không thể tham gia, không dính líu đến thì càng tốt.
“Ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Thế giới này đang biến đổi theo từng ngày, cũng chỉ có gia nhập chương trình này mới có thể giúp ngươi tránh thoát khỏi tác động đấy, đồng thời xuôi dòng thời đại mà chèo lên...”
“Ta thực sự không cần.” Nguyễn Thiên Dực vẫn vô cùng kiên quyết.
Mật Vũ im lặng một hồi,hai người mắt nhìn mắt, một bầu không khí giằng co, cuối cùng hắn thở dài, lại bảo: “Ngươi đã kiên quyết như thế, thì ta cũng chẳng có cách nào rồi... Đã thế, ta sẽ cung cấp cho ngươi một số tin tức, coi như là chứng tỏ lòng thành của chúng ta.”
“Mọi sinh vật trên thế giới này đều có linh hồn, nó là một thứ vật chất năng lượng thần bí bao bọc xung quanh nhân thể. Nếu như biết cách, ngươi hoàn toàn có thể khiến linh hồn mạnh hơn, và đến được một cấp độ nào đó, linh hồn sẽ phát sinh thuế biến, trở nên mạnh hơn. Những người như vậy được gọi là tu sĩ.”
Nguyễn Thiên Dực chấn động trong lòng, một số thắc mắc cũng được giải khai.
Không ngờ những thứ hắn suy đoán trước đó đều là thật, xem ra những dòng văn tự kia có thể tin tưởng được phần nào rồi...
“Sau này chúng ta vẫn sẽ có nhiều lần gặp mặt. Đến khi đó, mong rằng chúng ta sẽ cùng ở một phe.”
Đợi đến khi Mật Vũ đã rời đi được một hồi, Nguyễn Thiên Dực mới thả lỏng thân thể.
Nghĩ đến câu chào của Mật Vũ, Nguyễn Thiên Dực liền vô thức lắc đầu.
Nói đùa cái gì, hắn chẳng hề muốn gặp lại người sở Mật Vụ nữa đâu, nhất là kẻ được gọi là Mật Vũ này, hắn thật đáng sợ.
Nghĩ đến những điều mà Mật Vũ nói, Nguyễn Thiên Dực không nghi ngờ về độ chính xác của nó cho lắm, bởi vì ở một cấp độ nào đó, những thông tin ấy đều được chứng thực cả rồi.
Mặc dù là Mật Vũ không có nhắc đến cách nào để linh hồn trở nên mạnh hơn, thế nhưng Nguyễn Thiên Dực cũng chẳng cần, bởi vì những văn tự trong mảnh không gian kia cũng có thể là cách mà để mạnh lên đấy.
Nguyễn Thiên Dực lập tức ngồi trên ghế, hắn đang nóng lòng được thử nghiệm những thứ mà được nhắc đến trong các dòng văn tự.
Cấp độ đầu tiên, Lưu Tụ. Dùng bản tâm, kết hợp với linh hồn, cảm nhận năng lượng lưu động xung quanh...
Hắn ngồi yên một chỗ được hồi lâu, lại chẳng hề có động tĩnh gì. Để rồi một lát sau Nguyễn Thiên Dực mở mắt, lại nhíu mày thật sâu.
Hắn... không rõ làm sao để bản tâm kết hợp với linh hồn.
Rồi Nguyên Thiên Dực lại bỏ ra một số thời gian ngồi một chỗ để nghĩ cách, thế nhưng chẳng có lần nào là thành công. Cuối cùng thì hắn cũng phải tạm thời từ bỏ mà đi làm việc khác.
Có khi nào những dòng văn tự kia không chính xác không nhỉ?
Nguyễn Thiên Dực dần dần nghi ngờ về những dòng văn tự ấy là không chính xác, thế nhưng mà hắn lại chẳng có cơ sở gì để chứng minh điều đó cả.
Hắn dẹp bỏ suy nghĩ về vấn đề này sang một bên, lấy ra điện thoại di động mà gọi cho Lê Phúc Tâm.
“A lô, ở đấy sao rồi hả Tâm?”
Lê Phúc Tâm còn đang xem phim, nhận được cuộc gọi của Nguyễn Thiên Dực thì tạm thời dừng lại, rồi mới bắt máy.
“Aaaaa, ta sắp nổi điên rồi đây.”
“Ngươi bớt phóng đại, được ở lại nhà của người mình thích nguyên ngày chẳng phải là sướng thế còn.”
“Suỵt!” Lê Phúc Tâm nhỏ giọng, đồng thời lén nhìn ra nơi không xa, Mie Rudox vẫn còn đang ngồi trước bàn máy vi tính có kết nối với camera, tai úp vào điện thoại không biết đang gọi cho ai.
Khi này thì hắn mới yên tâm, lại nói tiếp, vẻ thành khẩn: “Ngươi đùa, ta là thực sự lo lắng cho ngươi mà.”
Nguyễn Thiên Dực không tiếp tục chủ đề này, lại bảo: “Thôi được rồi, các ngươi như thế nào? Người của sở Mật Vụ vẫn còn ở đấy sao?”
Lê Phúc Tâm lắc đầu: “Ta cũng không rõ.”. Hắn lúc này thấy Mie Rudox đã hạ xuống điện thoại, khi này lại với giọng sang mà hỏi: “Này, Rudox, người của sở Mật Vụ có còn ở ngoài kia không?”
Nàng nghe được câu hỏi của Lê Phúc Tâm, liền từ từ gật đầu, lại bảo: “Rồi, ta mới nhận được tin, các vệ sĩ không còn thấy bóng dáng của người sở Mật Vụ nữa. Thế nhưng vì an toàn, ta khuyên ngươi nên ở lại đến chiều rồi hẵng về.”
“Được thôi.” Lê Phúc Tâm cũng chẳng có ý kiến gì. Hắn lúc trước gấp là bởi vì lo cho Nguyễn Thiên Dực gặp điều chẳng lành ở chung cư, còn bây giờ thì bên Nguyễn Thiên Dực đã ổn định lại, nên hắn cũng chẳng gấp gáp như trước.
“Người của sở Mật Vụ vừa mới tìm đến chỗ ta.”
Tâm trạng bình thản của Lê Phúc Tâm duy trì không được bao lâu thì lại biến đổi, hắn vội vàng hỏi: “Ngươi có sao không? Bọn hắn tìm đến ngươi để làm gì?”
Nguyễn Thiên Dực im lặng một chút, lại đáp: “Chuyện này một lời khó nói hết. Tốt nhất là để chiều khi quay lại, ta sẽ nói cho ngươi. À mà nhớ đưa cả Mie Rudox đi.”
Nguyễn Thiên Dực muốn góp sức cả hai người “gần như trong cuộc” kia, hòng tìm ra cách để có thể khiến cho linh hồn trở nên mạnh hơn.
Đây không chỉ là đơn thuần trở nên mạnh hơn, mà quan trọng nhất là bọn hắn phải có sức mạnh tự vệ. Hắn thì cần phải bảo vệ chính mình, còn Lê Phúc Tâm phải bảo vệ cả người nhà của hắn nữa.