Chương 23: Biến đổi
Đợi được một hồi, sát gần giờ hẹn thì Đình Thịnh mới xuất hiện trong tầm mắt của Nguyễn Thiên Dực.
Từ trong dòng người đông đúc ngoài kia, Đình Thịnh bước vào trong quán. Hắn khoác trên mình chiếc áo cộc tay, để lộ ra hai bắp tay săn chắc, dưới là quần âu lịch lãm.
Hôm nay tuy còn chưa đến sáu giờ, thế nhưng mặt trời đã treo cao giữa bầu trời thanh thanh, chiếu từng tia nắng ấm áp xuống thủ đô rộng lớn. Ngoài đường cũng chẳng thiếu người đã dậy từ lâu, bắt đầu một ngày mới bận rộn.
“Giáo sư!” Nguyễn Thiên Dực quơ tay cho Đình Thịnh nhìn thấy, để ông ấy đến.
“Ngươi ăn mặc thế này... không ngốt à?” Đình Thịnh lấy ánh mắt quái lạ nhìn Nguyễn Thiên Dực, cảm giác đây chẳng phải là đứa học trò bản thân quý mến.
Nguyễn Thiên Dực hơi nới lỏng cổ áo, lại thở dài một hơi, vẻ ưu sầu: “Ta đang lo lắng đây... Ngày hôm qua trước biệt thự của Mie Rudox có xuất hiện người của hội đồng...”
Đình Thịnh giống như còn chưa biết đến tin này, hắn tỏ ra bất ngờ, lại bảo: “Chắc là nhân viên sở Mật Vụ đây mà.”. Rồi ông nhìn Nguyễn Thiên Dực, ánh mắt nghi ngờ: “Các ngươi ở trấn An Nhiên đã làm gì mà bây giờ cả mấy thế lực lớn nhất đều dính líu đến rồi thế này?”
Bị Đình Thịnh nói nhưu thế, Nguyễn Thiên Dực không khỏi nhớ đến nam nhân thần bí cùng mảnh không gian, hắn lại có chút chột dạ mà đáp lại: “Ta cũng không biết được...”
Không tiếp tục chủ đề này, Đình Thịnh thúc giục hắn nhanh chóng đến phân đường của giáo hội. Chỉ là khi thấy một túi xách dạng trụ tròn to được Nguyễn Thiên Dực đeo trên thân thì Đình Thịnh lại hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
Nguyễn Thiên Dực giật mình, lại tiếp tục chột dạ, nhỏ giọng mà đáp: “Ta định đến thành phố Bố Rực.”.
Vì xong việc ở phân đường, hắn sẽ lập tức khởi hành đến thành phố Bố Rực, vậy nên để không mất thời gian mà Nguyễn Thiên Dực đã mang theo ba lô đến đây.
Chỉ là hắn cũng suýt thì quên, lấy tính cách của Đình Thịnh, hắn chắc chắn sẽ không cho hắn đến. Mà giấu diếm cũng chẳng thể, người này thông minh lắm, không qua mặt được.
“Bố Rực?!” Đình Thịnh suýt nữa thì hô lớn lên, sau đó hắn một dạng không thể chấp nhận nổi mà nhìn Nguyễn Thiên Dực, bảo: “Ngươi lại còn định chui vào đại giáo đường của Trí Tuệ giáo hội hay sao?”
“Không! Ta chỉ là đến tìm hiểu đôi chút rồi về thôi.”. Nguyễn Thiên Dực cố gắng giải thích.
Nếu không phải vẫn đang ở nơi đông người, Đình Thịnh đích thực có thể sắn tay ao lên đánh người.
Trải qua ngày hôm trước, Nguyễn Thiên Dực hắn vẫn có thể đến được đấy sao?
“Ngươi... nhớ đến Võ Hoàng Linh mạnh mẽ như thế nào sao?”
Nguyễn Thiên Dực gật đầu, phải nói là cảnh chiến đấu kia đã khắc sâu trong kí ức của hắn, làm mới hoàn toàn ấn tượng của hắn đối với vị giám mục phân đường.
Vốn là ấn tượng về một hán giáo sĩ, trực tiếp thăng thành hán đấu sĩ.
“Ở Bố Rực còn có những kẻ mạnh hơn hắn nhiều lắm. Với cả ngươi phải biết, nếu ngươi đặt chân vào đấy, không chừng một phút sau liền bị tiện thể bắt đi...”. Đình Thịnh nghiêm túc mà nói, cũng không hề có nửa phần đùa giỡn.
Nguyễn Thiên Dực nghe thấy còn có nhiều người mạnh hơn cả Linh giám mục ở trong thành phố Bố Rực, lại không khỏi cảm thấy Trí Tuệ giáo hội thật đáng sợ, trong âm thầm mà lại có được nhiều kẻ có khả năng thần bí như vậy.
Điều này khiến hắn phải suy xét lại tính khả thi của việc lẻn vào thành phố Bố Rực để điều tra.
Hai người nhanh chóng tiến đến phân đường của Trí Tuệ giáo hội. Vì hôm nay là chủ nhật, có kha khá người là giáo dân hoặc giáo đồ tiến đến nơi này nhằm cầu nguyện.
Linh mục của phân đường đứng ở trên bục cao, chủ trì nghi lễ cầu nguyện, từng con chiên thành kính cúi đầu cầu nguyện.
Cả tòa phân đường ở trong bầu không khí trang nghiêm mà thần thánh, khiến cho bước chân của Nguyễn Thiên Dực trở nên nhẹ nhàng hơn ở trong vô thức.
Vị giám mục với thân hình cao lớn, hắn đứng đằng sau cánh cửa, toàn thân che chắn đi quá nửa đường lối, thậm chí hắn còn phải hơi cúi người xuống mới có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài hoàn toàn.
Nguyễn Thiên Dực luôn có cảm giác bản thân đã bị người theo dõi, không khỏi hơi nhướng mày thắc mắc: “Sao ta cảm thấy Linh giám mục đang chờ chúng ta nhỉ?”
Người đi trước khẽ gật đầu đồng ý, lại bảo: “Đích xác là đang chờ đợi chúng ta. Dù là người thường nhưng giáo sĩ của phân đường này cũng chẳng thường, ngay từ khi chúng ta đang còn mới gặp nhau trong quán cà phê mà hắn đã nhận được tin để đứng chờ rồi.”
“Nói như ngài, tức nghĩa là ngay khi đó chúng ta đã bị theo dõi sao?” Nguyễn Thiên Dực chẳng thể ngờ tới việc hai người bọn hắn đã bị theo dõi sớm vậy, hơn nữa còn chẳng phát hiện ra nữa chứ.
Đình Thịnh cũng chẳng mở miệng giải thích cái gì, bởi bọn hắn đã đến gần Linh giám mục lắm rồi. Hắn ta nghiêng người, tạo ra một khoảng chống khá là thoải mái để đi qua.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng khách bình thường, có hai bộ ghế sa lông đặt đối diện với nhau, ở giữa là một cái bàn kính. Linh giám mục bước đến ngồi, Nguyễn Thiên Dực theo sau Đình Thịnh tiến tới ngồi tại cái ghế đối diện.
Vừa ngồi xuống, Đình Thịnh đã lên tiếng: “Đã lâu không gặp.”
Hai người này quen biết nhau sao, Nguyễn Thiên Dực hơi nhướng lông mày.
“Đúng là đã lâu không gặp. Kể từ hồi họp hội đồng lần cuối cũng đã ba năm rồi nhỉ?” Linh giám mục rót trà, lại đáp.
Tiếp đó, hai người ngồi khách sáo cùng nói đôi lời hỏi han, tựa như là những người bạn lâu ngày không gặp. Đối đáp cũng vô cùng tự nhiên, khiến Nguyễn Thiên Dực còn tưởng rằng hai người vốn là bạn bè thật.
Qua một hồi, Đình Thỉnh cũng vào chủ đề chính.
Hắn chống tay lên bàn, lại nhìn thẳng vào mắt Linh giám mục, hỏi: “Nghe bảo các ngươi đang điều tra sự việc tại trấn An Nhiên, không biết là đã có tiến triển gì chưa?”
Linh giám mục lắc đầu, hơi liếc nhìn về phía Nguyễn Thiên Dực, bảo: “Tiến triển sao... Ngăn chặn Thánh Nữ giáo hội bắt đi hắn thì có thể xem là tiến triển ngược nhỉ?”
Nghe vậy, Nguyễn Thiên Dực hơi rùng mình, có loại cảm giác bản thân đ·ã b·ị r·ơi vào kế hoạch không rõ ràng của Linh giám mục.
Dù sao hai giáo hội đều có chung nhất mục tiêu, có cùng liên hệ với mục tiêu, thế nhưng Linh giám mục không chỉ đánh tan chấp pháp giả, lại còn tha cho hắn.
Nói không có mục đích cùng toan tính riêng, chắc chỉ có đứa trẻ mới tin.
“Mục đích của các ngươi là gì?” Đã Linh giám mục âm dương quái khí như vậy, Đình Thỉnh cũng chẳng cần vòng vo, trực tiếp mà hỏi.
Bỗng cả căn phòng rơi vào im lặng, Linh giám mục không nói một lời, giống như đang suy nghĩ nên trả lời ra sao cho vừa phải.
“Thần nói...” Linh giám mục từ từ đáp: “... Hồn, đã lần nữa bước trên con đường thành Thần.”
Chỉ vẻn vẹn câu nói đấy đã khiến cả hai người Nguyễn Thiên Dực cùng Đình Thỉnh phải chầm tư suy nghĩ. Mà chỉ nói được câu đấy, Linh giám mục không còn nói thêm bất kì lời nói nào nữa, mặc kệ cho Đình Thịnh có lớn giọng để hỏi đến đâu. Hắn chỉ cúi đầu lẩm bẩm, Nguyễn Thiên Dực có thể nhận ra đấy là nội dung trong Thánh Kinh của Trí Tuệ giáo hội, Linh giám mục dường như đã chìm trong thế giới của một con chiên thành khính nhất, không để ý mọi thứ xung quanh.
Nhận thấy sẽ không thể dò xét thêm thông tin gì từ Linh giám mục, hai người đành phải bất đắc dĩ mà ra về.
Bước đi trên con đường lát gạch đá bám rêu xanh, hai bên là từng hàng cây xanh rờn đã lớn tuổi, Đình Thỉnh lại bảo: “Ngươi nên biết một việc, bây giờ thủ đô chính là nơi an toàn nhất rồi, đừng có tự tiện đi nơi khác.”
Im lặng một chút, Nguyễn Thiên Dực mới nói: “Là do tu sĩ sao?”.
Đình Thịnh cũng chẳng mấy bất ngờ khi mà Nguyễn Thiên Dực đã biết đến tu sĩ, hắn nói: “Một phần là vì thế, một phần lại không phải. Thôi được rồi, ta chỉ có thể nói thế thôi. Ta hiện giờ đang làm việc cho một cơ sở nghiên cứu lớn, nếu ngươi cùng hai học sinh kia đồng ý, ta có thể đưa cả ba vào làm việc, đồng thời cung cấp kiến thức và bảo hộ. Dù sao ba người các ngươi có thể đã có mặt tại “Điểm bùng nổ” đúng vào ngày “Đại biến đổi” mà.”
Nguyễn Thiên Dực chưa vội trả lời lại lời mời của Đình Thịnh, hắn nói: “Để ta suy nghĩ đã.”
“Được, suy nghĩ nhanh đi nhé. Thế giới... đang tốc biến đấy.”
Nhắc nhở Nguyễn Thiên Dực không được rời khỏi thủ đô, nhất là không được tiến tới thành phố Bố Rực, xong rồi Đình Thịnh mới đi theo một lối khác mà rời đi, hắn rút điện thoại từ trong túi ra mà áp lên tai, cũng chẳng biết là gọi cho ai.
Nguyễn Thiên Dực vừa ngẫm nghĩ, vừa bước đi về phía trước.
Đình Thịnh làm việc cho một cơ sở nghiên cứu nhưng không ai biết, hơn nữa lấy học thức cùng tốc độ nắm bắt thông tin của hắn, có thể chắc chắn rằng cơ sở này sẽ không tầm thường, thậm chí là trực thuộc hội đồng. Nếu như hắn tham gia dưới tiến cử của Đình Thịnh, an toàn của bản thân có lẽ được bảo đảm, nhưng đi kèm sẽ là mất đi tự do.
Chưa kể ai biết cái cơ sở đó nghiên cứu ra được cái gì, ngộ nhỡ bọn hắn phát hiện ra mảnh không gian kia, hắn không chừng liền bị bế đi nghiên cứu.
Trước mắt, Nguyễn Thiên Dực không định tham gia cái cơ sở nghiên cứu kia.
Mà nói đến vấn đề thành phố Bố Rực, Nguyễn Thiên Dực cũng rất muốn tiến tới đó, chỉ là nghe giáo sư nói thành phố Bố Rực nguy hiểm đến như vậy, hắn cũng chỉ đành tạm thời dẹp cái ý nghĩ tiến đến đó.
Mà hắn thấy mấy người nhắc nhiều đến biến đổi như vậy, Nguyễn Thiên Dực liền nghi ngờ đến lần hắn nhìn thấy nam nhân trong bức hình trên tường ở trong kin tự tháp chính là lần mà hắn đã “vô tình” đánh thức một thứ gì đó, gây nên “biến đổi” này.
Nếu thực sự như vậy, thì hắn còn cần cẩn thận hơn nữa, bởi vì cả hai giáo hội khổng lồ kia còn đang dò tìm chuyện ở trấn An Nhiên đây. Kết hợp các thông tin với nhau, Nguyễn Thiên Dực liền nghĩ đến mục tiêu trước mắt của hai giáo hội là gì.
Là truy tìm ra nguyên nhân thật sự của “Biến đổi”.
Thậm chí, đó còn có thể là nguyên nhân của sức mạnh thần bí, thứ liên quan tới linh hồn.