Chương 22: Trò chuyện cùng suy đoán
“Ta chỉ là ngủ quên mà thôi, ngươi có cần làm quá lên như vậy không?” Nguyễn Thiên Dực đáp lại, một vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù hắn không nói thật hoàn toàn, thế nhưng hắn vẫn đúng là ngủ quên, hoặc có thể là b·ất t·ỉnh.
“Được rồi, ngươi không sao là tốt.” Lê Phúc Tâm dù là muốn phát hỏa, thế nhưng bên cạnh có cái đầu lạnh ở đây sẵn sàng áp chế, vậy nên muốn nói thêm lời trách móc cũng chẳng được.
“Rồi có chuyện gì thế? Cảnh sát nói có khủng bố trong chung cư là thật hay sao?”
Nguyễn Thiên Dực nhíu mày. Khủng bố nào? Chấp pháp giả của Thánh Nữ giáo hội là khủng bố hay sao?
Đến khi hắn lên mạng tra xét, thì mới thấy các tờ báo nói đến vụ ở trong chung cư của hắn ở. Đối ngoại cảnh sát tuyên bố là đã thành công bắt được một tên t·ội p·hạm là khủng bố đã trốn ngục từ lâu, trên người phạm nhân tịch thu được một vài v·ũ k·hí nóng, trong quá trìn chiến đấu đã có một viên cảnh sát thương nặng, giờ đây đang được đưa đi c·ấp c·ứu.
Trang báo nào cũng vậy, chẳng hề có nhắc đến Linh giám mục hay là vị chấp pháp giả kia. Cũng có hình ảnh chụp lại hành lang ngoài kia, nhưng thay vì là hành lang đầy những vết rách do chủy thủ chém, hay là vết va đập vào tường hình người, thì là những lỗ đạn bắn rải rác.
Có thể thấy hiện trường từng có chiến đấu vô cùng kịch liệt, nhưng đó chẳng phải là sự thật mà Nguyễn Thiên Dực nhìn thấy.
“Kỳ quái...” Nguyễn Thiên Dực lẩm bẩm. Đây là như thế nào? Cảnh sát đang cố che dấu sự thật sao?
Mà ngẫm lại cũng thấy phải. Sự kiền dính dáng đến lực lượng thần bí như vậy, hơn nữa lại còn dính dáng đến hai đại giáo hội của cả hai lục địa. Giải thích không rõ ràng cùng không tốt sẽ gây nên nhiều nghi vấn, nhiều câu hỏi không thể giải thích rõ ràng. Tệ hơn thì có thể dẫn phát khủng hoảng cùng xung đột giữa hai đại giáo hội.
Mà nói như thế, có thể Linh giám mục đã bị áp giải đi trong âm thầm, thậm chí là bị xử lý trong bóng tối.
Nghĩ vậy, Nguyễn Thiên Dực xao động cùng lo lắng. Dù sao Linh giám mục cũng là vì cứu hắn mà giao chiến với người chấp pháp của tòa án Thánh, nếu mà hắn vẫn bình an trong khi Linh giám mục lại bị xét oan, hắn sẽ hối hận mất.
“Ta đã có thể đến chưa vậy?” Lê Phúc Tâm hỏi.
Nguyễn Thiên Dực từ trong suy nghĩ đi ra, vẫn chưa kịp hiểu câu hỏi của Lê Phúc Tâm, “Ngươi nói gì?”
Lê Phúc Tâm đáp: “Ta đã có thể đến nhà ngươi chưa vậy?”
Nguyễn Thiên Dực hỏi: “Từ hồi chiều tối đến giờ có gì đáng nghi không?”
Lê Phúc Tâm quay sang nhìn Mie Rudox, lại thấy nàng lên tiếng: “Có tổng cộng ba kẻ lạ mặt đang có những hành động bất thường xung quanh biệt thự. Vẫn chưa thấy rời đi.”
Thật ra Mie Rudox đang quan sát camera từ chiều tối đến giờ, đồng thời chỉ đạo vệ sĩ quanh nhà nên làm gì.
Nguyễn Thiên Dực ở đầu dây bên kia cũng nghe được lời của Mie Rudox, hắn vừa biết có những kẻ khả nghi như thế thì vội hỏi: “Bọn hắn có khoác áo trùm đen toàn thân không?”
Quan sát lại một chút, Mie Rudox mới bảo: “Không có. Bọn hắn mặc vest đen, khá giống... người hội đồng.”
“Người hội đồng?!” Nguyễn Thiên Dực bất ngờ, lại càng khó hiểu.
Vì cái gì người hội đồng lại theo dõi biệt thự của Mie Rudox? Chẳng nhẽ hội đồng cũng dính líu đến sự việc này hay sao?
“Ngươi có chắc chắn không đấy?” Nguyễn Thiên Dực cẩn thận hỏi lại.
“Chắc chắn, bố của ta từng hợp tác với bọn hắn nhiều lần, ta không thể nhầm lẫn được.” Mie Rudox một vẻ không thể lẫn đi đâu vào đâu được mà nói.
Nguyễn Thiên Dực thầm than, việc này xem ra phức tạp hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm. Bây giờ ngay cả người của hội đồng đều mang theo mục đích không rõ ràng đến theo dõi biệt thự của Mie Rudox.
Xem ta quyết định để Lê Phúc Tâm đến biệt thự Mie Rudox tạm thời lánh nạn là một quyết định đúng đắn.
Nguyễn Thiên Dực tạm thời bảo Lê Phúc Tâm ở lại chỗ ở của Mie Ruodox một hôm, rồi lại bắt đầu liên hệ với Thỉnh giáo sư.
Cũng chẳng phải là Nguyễn Thiên Dực cố ý q·uấy r·ối giấy ngủ của giáo sư giờ này, hắn còn đang thấy đèn xanh trên ảnh đại diện của giáo sư nhấp nháy đây, với cả mới mười mấy phút trước đây giáo sư còn nhắn tin hỏi han hắn này.
“Ngươi vẫn bình an chứ?” Vừa mới bắt máy, Đình Thịnh liền hỏi han hắn.
“Ta vẫn còn rất tốt thưa giáo sư.” Được ngủ một giấy sâu, dù cho tư thế và địa điểm không đúng thì tinh thần hắn vẫn tràn đầy, toàn thân thoải mái.
Nguyễn Thiên Dực cảm thấy, dù cho bây giờ hắn không ngủ tiếp thì cho dù là thức đến đêm hôm sau thì hắn vẫn sẽ tỉnh táo cùng thoải mái lắm.
“Thế thì tốt. Nghe nói người giáo hội đã tìm đến ngươi rồi.”
Quả nhiên là giáo sư, tin tức cực kỳ lưu thông, cũng chẳng hề lấy thông tin từ báo đài.
Chỉ là còn chưa để Nguyễn Thiên Dực nói cái gì, Đình Thịnh đã lên tiếng: “Ngươi không cần lo lắng cho Linh giám mục. Có khả năng cảnh sát cùng tin tức là do hắn điều động đấy.”
Nguyễn Thiên Dực hơi ngẩn người một chút, sau đó mới phản ứng lại: “Linh giám mục có thể điều động cảnh sát?”
“Đúng thế, ai bảo chí cốt của hắn là bố của cảnh sát trưởng thủ đô cơ chứ.”
Nghe đến đấy, Nguyễn Thiên Dực không thể không cảm khái về nhân hệ cùng đức tính cẩn thận, chu toàn của Linh giám mục.
Đã quan hệ rộng rãi, lại còn nghĩ tới đường lui.
Như thế thì hắn cũng sẽ chẳng phải suy nghĩ nhiều đến an nguy của Linh giám mục rồi.
Đã như thế, mai mà còn có thời gian thì hắn phải đến phân đường để cảm ơn Linh giám mục. Đồng thời phải làm cho ra nhẽ mục đích của Linh giám mục.
Nguyễn Thiên Dực cũng chẳng phải là ngốc, hắn rất rõ ràng tình cảnh bản thân bây giờ. Vụ việc ở trấn An Nhiên, vì một lý do được ẩn dấu nào đó mà đã liên lụy đến hai đại giáo hội, nay còn có cả hội đồng lấp ló đứng sau. Trong đó, trưởng trấn m·ất t·ích chỉ là một cái cớ, thế nhưng vì cái cớ này mà đã có người mang theo lực lượng thần bí tiến đến bắt hắn.
Mặc dù là sau đó Linh giám mục đã ngăn cản lại, thế nhưng qua đối thoại giữa hai người kia, Nguyễn Thiên Dực cũng nghi ngờ hắn là có tư tâm mà đến, hơn nữa cũng chưa chắc đã là thiện tâm.
“Giáo sư, sáng mai ngài có thể cùng ta đến phân đường Trí Tuệ giáo hội không?” Nguyễn Thiên Dực mở miệng dò hỏi.
Đình Thịnh nghe thế, nhíu mày mà hỏi ngược lại: “Ngươi không lo lắng Võ Hoàng Linh gây ra bất lợi cho ngươi?”
Võ Hoàng Linh là tên thật của Linh giám mục.
Dám xưng hô thẳng tên của Linh giám mục, cũng chỉ có người cùng địa vị. Nguyễn Thiên Dực thầm thở phào một hơi, giáo sư uy tín như vây hắn càng yên tâm hơn.
“Để ta nói cho ngươi biết, trong hai giáo hội đều có treo giải thưởng lớn cho việc điều tra sự việc thần bí ở trấn An Nhiên, trong đó có ba người các ngươi là có liên quan nhất. Vốn ta còn tưởng phải mất thời gian dài bọn hắn mới chắc chắn để bắt các ngươi đi. Giờ thì sao? Người của Thánh Nữ giáo hội đã tìm đến bắt ngươi rồi. Còn Linh giám mục, ngươi nghĩ hắn đơn giản sao?” Đình Thịnh nói liên tiếp một tràng dài, đến độ Nguyễn Thiên Dực chợt nhận ra, vị giáo sư đây có lẽ cũng biết gì đó về sức mạnh thần bí liên quan đến linh hồn kia.
“Ngài... có biết gì về thứ sức mạnh thần bí ấy sao?” Nguyễn Thiên Dực lại bẻ lái.
Đình Thịnh định mở miệng nói gì đó, sau khi Nguyễn Thiên Dực nói câu đấy thì từ từ ngậm miệng lại, nhíu mày càng sâu.
Thấy Đình Thịnh bỗng dưng im lặng như thế, Nguyễn Thiên Dực cũng bị ảnh hưởng, không khỏi khẩn trương.
“Ngươi chỉ cần biết...” Đình Thịnh ngừng lại, chắt lọc ngôn ngữ, “... trong mỗi giáo hội đều có các tu sĩ, những kẻ có khả năng siêu phàm. Thế là đủ rồi.”
Tu sĩ...? Những kẻ tu luyện? Nguyễn Thiên Dực giật mình. Đừng nói là liên quan mật thiết đến những dòng văn tự kia đấy nhé.
Dù sao những dòng tiếp theo của dòng văn tự có đề cập đến “cấp độ” lại còn là “cấp độ” trong “khoảng cách từ người đến Thần.”.
Thần mang trong mình những khả năng kinh khủng, siêu nhiên. Linh giám mục cùng chấp pháp giả dường như cũng có sức mạnh siêu nhiên, thế nhưng so với Thần thì chẳng thể so sánh được.
Thế nên mới nói, kiến thức trong mảnh không gian kia là hướng dẫn hắn trở thành tu sĩ?
Khi mà Nguyễn Thiên Dực mải mê suy nghĩ, thì Đình Thịnh đã suy xét xong xuôi. Hắn nhẹ thở dài một tiếng, rồi sau đó mới bảo: “Thôi được rồi, ta sẽ đi cùng ngươi. Để ta xem giáo hội thực sự đang tìm kiếm thứ gì nào...”
“A? Cảm ơn ngài!”
Tiếp đó, Nguyễn Thiên Dực không đi ngủ, mà hắn ngồi trước bàn giải quyết nốt bài tập, đồng thời chuẩn bị hành trang.
Hắn ước định cùng giáo sư tầm gần sáu giờ thì sẽ gặp nhau ở một quán cà phê, sau đó mới đến phân đường của Trí Tuệ giáo hội.
Gặp mặt cùng nói chuyện sẽ nhanh thôi, và sau đó hắn sẽ lập tức khởi hành đến thành phố Bố Rực.
Rất nhanh thôi vài tiếng đã trôi qua, sắp đến giờ hẹn rồi.
Nguyễn Thiên Dực mặc kín, đầu đội mũ vành che khuất nửa khuôn mặt mà ngồi trong một góc của quán cà phê.
Quán cà phê này mang theo phong cách của mấy thế kỉ trước, bên trong toàn đồ nội thất làm từ ghỗ, một bản nhạc nhẹ nhàng được bật lên trong không gian yên tĩnh.
Sáng nay cảnh sát đã không còn canh trong hành lang nữa, thế nên hắn mới có thể ra được đây. Chỉ là khi vừa mới bước ra khỏi cửa, hắn đã cảm nhận được toàn thân nhói nhói, giống như có từng đạo ánh mắt sắc bén đang nhìn lên người hắn. Khi ấy, Nguyễn Thiên Dực đã biết là xung quanh chung cư vẫn có nhiều cảnh sát theo dõi lắm.
Mà Nguyễn Thiên Dực cũng chợt nhận ra rằng, khả năng quan sát cùng tinh thần của bản thân ngày hôm nay so với ngày hôm qua là hai cái cấp độ không thể so sánh.
Đây là vì những tia sáng toát ra từ chấp pháp giả sao? Nguyễn Thiên Dực không thể không suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng chỉ sau một chút thời gian, từng đạo ánh mắt ấy dần biến mất, Nguyễn Thiên Dực sau đó mang trong lòng lo lắng mà nhanh chóng cất bước đến điểm hẹn.
Hắn là thật sự lo lắng những viên cảnh sát này do Linh giám mục điều động mà đến, mang theo bất thiện mà đến.