Chương 21: Kết quả
Đôi đồng tử chấp pháp giả co chặt lại, bà ta chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức nghiêng người né tránh. Chỉ là khoảng cách của cả hai lúc này đã quá gần, có né cũng đã chẳng kịp rồi.
Linh giám mục tuy là vẫn mỉm cười ôn hòa như thế, nhưng hành động của hắn lại vô cùng dứt khoát cùng mạnh mẽ. Hắn đẩy tay nhẹ một cái, tức thì chấp pháp giả đã bị nổ bay đi, một luồng sóng vô hình nữa lại đáng ra khiến Nguyễn Thiên Dực hốt hoảng.
Chấp pháp giả va phải bức tường một căn hộ kế cạnh căn hộ của Nguyễn Thiên Dực, gây ra tiếng động rất lớn, đến mức mà Nguyễn Thiên Dực có thể cảm nhận được toàn bộ tầng mười ba này đang rung lắc một chút. Dường như hắn còn nghe thấy tiếng kinh hô của những người trong gia đình kế bên.
Nguyễn Thiên Dực ngó đầu sang, thấy được chấp pháp giả đã nằm liệt trên mặt sàn. Không biết áo trùm của bà ta làm từ loại vải gì mà mặc dù đã chịu chấn động như vậy nhưng vẫn không hề hấn, chỉ có bụi bám trên.
Nguyễn Thiên Dực lại lần nữa thấy được cái màng sáng hình người bao bọc xung quanh chấp pháp giả ấy, chỉ là cái “người” này giờ đây vết nứt đầy khắp, không một bộ phận nào là hoàn chỉnh.
Đột nhiên, “người” này vỡ tan một phần lớn, biến thành rất nhiều những mảnh vỡ có màu xanh dương mờ nhạt. Rồi những mảnh vỡ này lại lần nữa vỡ tan, hóa thành vô số điểm sáng li ti màu xanh nhạt. Bọn chúng giống như chịu lực hút gì đó, lập tức hướng về phía Nguyễn Thiên Dực mà mau chóng bay đi!
Nguyễn Thiên Dực hoảng hồn, còn tưởng đây là đòn phản công cuối cùng của chấp pháp giả, thế là hắn lập tức đóng lại cửa, cũng không nhìn thấy chút cảm xúc dị dạng vừa lóe lên trong ánh mắt của Linh giám mục.
Linh giám mục tuy là thấy những tia sáng này bay về phía Nguyễn Thiên Dực, hắn liền đưa bàn tay ra, “nắm” lấy một phần ánh sáng này, lại kéo về bên trong mình.
Ông ta cũng không định ngăn cản hoàn toàn những tia sáng này hướng về phía Nguyễn Thiên Dực, mà chỉ là đơn thuần quan sát.
Đúng khi này, cửa lối đi thoát hiểm mở ra, cảnh sát b·ạo đ·ộng cùng cảnh sát tiến vào bên trong. Bọn hắn tuy là nhìn thấy Linh giám mục đứng đó, thế nhưng lại chẳng ai nói gì, chỉ dàn đội hình, mỗi người bắt đầu hành động.
Có một người cảnh sát đi đến cạnh Linh giám mục, nếu như để Ninh Huyền Lý nhìn thấy, nàng sẽ nhận ra đấy là viên cảnh sát đã hô lớn khi mới tiến vào chung cư.
Linh giám mục nhìn từng viên cảnh sát lấy ra đồ nghề chuyên dụng, bắt đầu chỉnh sửa lại hành lang, lại có người lôi ra một bao bì lớn, bên trong có một thân hình đang giãy dụa.
“Linh hội đồng viên.” Viên cảnh sát này đối với Linh giám mục mà gọi một tiếng, có điều hắn xưng hô Linh giám mục không phải với tư cách là người giáo hội, mà là một thành viên của hội đồng.
Linh giám mục cũng chẳng để ý lắm, dù sao cũng là hắn tự thân dùng cái địa vị ấy để huy động lực lượng này tới đây.
“Trung cảnh sát trưởng.” Linh giám mục chào hỏi một cách đơn giản.
Người đang đứng cạnh Linh giám mục, chính là cảnh sát trưởng của thủ đô.
Trung cảnh sát trưởng là một người đàn ông trung niên có diện mạo uy nghi, dáng người cao lớn. Chỉ là khi đứng cạnh Linh giám mục, hắn có vẻ thấp bé một cách lạ lùng.
Trung cảnh sát trưởng ngó nhìn chấp pháp giả đang gắng gượng chống người dậy, hơi nhướng cao mày: “Đây là... Croper chấp pháp giả sao?”
“Ngươi nhận ra nàng sao?” Linh giám mục khép hờ mắt hỏi.
Trung cảnh sát trưởng gật đầu, không nén nổi sự kinh ngạc: “Đương nhiên là biết chứ, dù sao chúng ta cũng từng cùng hợp tác truy đuổi một vài tên t·ội p·hạm nguy hiểm mà. Chỉ là... sao bà ta lại ở đây?” Lại còn thảm hại như vậy?
Câu sau là hắn tự nói trong lòng, dù sao hắn vẫn biết đôi chút tính cách của người đang nằm liệt đây, ấy là dễ dàng mang thù cùng lòng dạ hẹp hòi. Nếu như hắn nói ra lời đấy, trong khi kẻ này còn tỉnh táo như vậy, không chừng về sau bất lợi vô cùng.
Linh giám mục gật đầu, cũng chỉ nói sang chuyện khác: “Mong các ngươi giải quyết tốt chuyện ngày hôm nay.”
Trung cảnh sát trưởng vuốt lấy cọng râu cong cong lên trên mặt, lại gật đầu mà bảo: “Hiển nhiên là sẽ giải quyết tốt rồi, chúng ta cũng chẳng thiếu kinh nghiệm.”
Chấp pháp giả dù là bay đi gần ba phần tư cái “mạng” thế nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, bà ta gầm gừ, hận ý đối với Linh giám mục là vô cùng rõ ràng: “Ngươi... tòa án Thánh sẽ không tha cho ngươi!”
Linh giám mục chẳng hề bận tâm lắm mấy lời nói này, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Ta e là bọn chúng sẽ không dám đến lần nữa đâu.”
Nói rồi, Linh giám mục xoay người, nhanh chóng rời đi.
Trung cảnh sát trưởng thấy vậy, cũng chỉ lắc đầu, đối với chuyện giữa các tu sĩ với nhau là một bộ dáng không thể hiểu được. Hắn lại hướng Linh giám mục mà hô: “Từ từ, ngươi phải giả trang đã chứ!”
Chấp pháp giả vất vả mà ngẩng đầu lên. Nàng đã bị mất đi phần lớn linh hồn, trừ phi là giáo hội nguyện ý lấy giá cao bù đắp, bằng không từ nay về sau nàng đừng mơ hồi phục lại, ngay cả con đường tu luyện phía trước cũng đã khép lại đối với nàng. Thậm chí, từ nay về sau nàng sẽ phải sống trong tình cảnh người tâm thần mơ hồ, mắc những triệu chứng của người già!
Croper chấp pháp giả cảm thấy truyện này thật khó để mà chấp nhận, phẫn ý cùng sát ý đối với Linh giám mục dâng trào.
Chỉ là bây giờ bà ta có thể làm gì đây? Bại thì đã bại, thân mang trọng thương, đối phương không hoàn toàn g·iết nàng đã là nhân từ lắm rồi.
Linh giám mục nhận lấy một bộ đồ cảnh sát viên, lại vào nhà vệ sinh. Đến khi bước ra, Linh giám mục đã trở thành một viên cảnh sát cao lớn, từ từ tiến về phía trước....
... Nguyễn Thiên Dực chỉ kịp đóng lại cánh cửa, sau đó liền thấy được những tia sáng kia bay xuyên qua cả cánh cửa cùng bức tường, giống như là không gì có thể ngăn cản được nó.
Tiếp đó, những tia sáng này dần dần nhập vào người Nguyễn Thiên Dực.
Mảnh không gian kia đột nhiên chấn động, khiến Nguyễn Thiên Dực vội vàng nhìn lại.
Trong mảnh không gian kia, các tia sáng lần nữa tụ họp lại, từng dòng văn tự từ từ hiển hiện.
Chỉ mới như thế thôi, Nguyễn Thiên Dực liền liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Những tia sáng kia có lẽ chính là linh hồn của chấp pháp giả, sau khi bị Linh giám mục đánh tan thì bị thứ gì đó hút lại gần phía hắn, cuối cùng thì bị hắn hấp thu.
Mà có lẽ, linh hồn cũng liên quan đến những dòng văn tự này.
Chỉ là chẳng để Nguyễn Thiên Dực suy nghĩ nhiều hơn, đầu hắn đột nhiên trở nên nặng nề, mí mắt không thể khống chế được mà bắt đầu đóng lại, trước mắt dần chỉ còn một màu đen...
... Đến khi Nguyễn Thiên Dực tỉnh lại, thì đã là nửa đêm.
Nguyễn Thiên Dực vội cảm nhận lại tự thân, đầu óc minh mẫn, tinh thần dồi dào. Mà quan trọng nhất, là trong mảnh không gian kia đã xuất hiện thêm được cả một đoạn văn dài.
“Linh hồn, thứ quan trọng bậc nhất của một sinh mệnh. Nó là nguồn gốc của sự chi phối thân thể, và là một trong số những thứ vĩ đại bậc nhất tạo nên sự sống. Linh hồn có mức năng lượng càng cao càng mạnh mẽ và quyền năng. Nó phân ra thành mười cấp độ, chia khoảng cách giữa người và thần thánh ra thành mười phần.
Cấp độ đầu tiên, Lưu Tụ. Dùng bản tâm, kết hợp với linh hồn, cảm nhận năng lượng lưu động xung quanh, lại dùng tay của linh hồn vớt lấy rồi đắp lên bản thân, tạo thành một cái kén. Giai đoạn này gọi là Tích Phong. Kén càng dầy cùng càng to càng tốt, thế nhưng vẫn phải có giới hạn.”
Lượng thông tin xuất hiện lần này không thể nói là không lớn.
Mà đúng như hắn đã suy nghĩ, mảnh không gian này có quan hệ rất lớn với linh hồn, Hắn đọc những dòng mới nhất kia, trong đầu không khỏi liên tưởng đến chiến đấu giữa Linh giám mục và chấp pháp giả.
Nguyễn Thiên Dực biết hai người kia chắc chắn chẳng thể nào là người thường, bọn hắn giống như là có sức mạnh liên quan đến linh hồn. Phải chăng cái “cấp độ” mà những dòng văn tự kia đề cập đến có phải là cách để hai người kia mạnh lên hay không?
Trong này có quá nhiều ẩn khúc cùng bí ẩn mà Nguyễn Thiên Dực chưa thể rõ ràng. Hắn định để mai rồi đi tìm hiểu sau.
Dù sao thì cũng phải đến thành phố Bộc Rực một chuyến, mong rằng ở đấy sẽ có đáp án mà hắn cần.
Nguyễn Thiên Dực không vội suy nghĩ nhiều thêm, hắn đứng dậy, lại bật đèn lên. Cánh cửa được đẩy nhẹ ra, hắn nghiêng đầu ra ngoài thì phát hiên trước cửa đã có ruy băng đen vàng chặn lại, mà không chỉ phòng của hắn, bất kì phòng nào cũng có. Hơn nữa, không xa có hai viên cảnh sát đang ngồi trên ghế mà trò chuyện với nhau.
Nguyễn Thiên Dực đóng cửa vào, lại khóa chặt cửa, sau đó mới tiến về phòng khách ngồi.
Xem ra là cảnh sát đã can thiệp, cũng chẳng biết Linh giám mục đã ra sao, còn cả tên chấp pháp giả ấy nữa.
Hắn lấy ra điện thoại cảm ứng, lại bật lên, tức thì cả đống thông báo về cuộc gọi nhỡ xuất hiện, tất cả đều là từ Lê Phúc Tâm, cũng có những tin nhắn hỏi thăm của cả Ninh Huyền Lý và Mie Rudox, cũng có cả của Thịnh giáo sư.
Khi này đã bình thản trở lại, Nguyễn Thiên Dực mới gọi lại cho Lê Phúc Tâm.
Vừa mới kết nối thành công, một tràng lời nói đã ập đến, khiến Nguyễn Thiên Dực suýt thì dập máy.
“Ngươi có ổn không Dực? Sao ta không gọi được cho ngươi?...”
Lê Phúc Tâm mở miệng ra là nói một tràng, mãi đến khi Mie Rudox lên tiếng thì mới ngừng.
Khi này, trong một căn phòng rộng lớn mà xa hoa, các loại trang trí sặc sỡ ánh “vàng” ở khắp nơi, Lê Phúc Tâm đi đi lại lại, vẻ sốt sắng vô cùng, trong khi đó Mie Rudox ngồi không xa, bình tĩnh mà lướt mạng.
Nếu như chẳng phải vì lời nhắc nhở của Nguyễn Thiên Dực, còn lâu hắn mới chịu ở yên trong căn phòng này mà chờ đợi. Có vài lần hắn đã định rời đi đến chung cư để xem xét tình hình, cuối cùng thì bị Mie Rudox còn lý trí rõ ràng ngăn cản lại.