Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rung Động Tần Số

Chương 20: Giao chiến (2)




Chương 20: Giao chiến (2)

Cảnh sát yêu cầu đem tất cả vật dụng trong người hạ xuống mặt đất để kiểm tra, Ninh Huyền Lý cũng chẳng phải ngoại lệ. Mà các lối dẫn lên trên tầng hiện nay đều bị phong tỏa, muốn đi cũng không được, chính vì thế điện thoại cảm ứng lại là thứ liên hệ duy nhất giữa nàng và Nguyễn Thiên Dực, nhưng bây giờ thì đã không có khả năng sử dụng nữa rồi...

... Linh giám mục đứng ở đấy, mặc cho chấp pháp giả đã xông đến trước mặt cũng chẳng hề động đậy dù chỉ là một chút.

Giống như là hắn đã chấp nhận số phận, mà lại như không phải.

Khi mà thanh chủy thủ chỉ còn cách đầu Linh giám mục một vài phân, hắn đột nhiên chuyển động!

Nguyễn Thiên Dực chỉ thấy Linh giám mục đột nhiên lách mình một cái, chủy thủ đâm xuyên sát qua, cách da mặt chắc chưa đầy một phân. Rồi ông ta lấy tốc độ kinh người, bàn tay vung lên, lại hướng về phía chấp pháp giả mà chộp tới. Cuối cùng, bàn tay to lớn ấy dừng lại trước người chấp pháp giả tầm tám đến mười lăm phân, Linh giám mục không tiếp tục hướng bàn tay về phía trước, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái vào không khí.

Nhìn thấy một loạt động tác của Linh giám mục, Nguyễn Thiên Dực đầu tiên là vui mừng khi thấy hắn tránh thoát được t·ấn c·ông chí mạng, tiếp đó, hắn không khỏi nhíu mày, bắt đầu suy đoán mục đích của Linh giám mục.

Không phải những dòng kí tự đầu tiên trong mảnh không gian kia đều là liên quan đến linh hồn đấy sao? Chính vì thế mà cùng dựa vào những lời nói lặt vặt của hai người kia, Nguyễn Thiên Dực có thể đoán được cuộc chiến này ít nhiều đều có liên quan đến linh hồn.

Thế nên hành động của Linh giám mục có thể coi là tác động đến linh hồn không nhỉ?

Khi mà Nguyễn Thiên Dực còn mải mê suy tư, trong cuộc chiến đã xảy ra đại biến.

Sau cái đẩy tay nhẹ nhàng của Linh giám mục vào không trung, vị chấp pháp giả sắc mặt kịch biến, bà ta lập tức vươn người ra sau, ý đồ rời đi. Chẳng là bà ta vẫn còn đang lơ lửng trong không trung, chân còn chưa chạm đất đây, lấy đâu ra đà để mà lùi?

À, vẫn có một cái “nhân tượng” lù lù ở đấy để mà lấy đà đấy, chỉ là giờ đây chấp pháp giả muốn tránh xa hắn mười ngàn tám trăm dặm, lấy đâu ra khả năng tiếp xúc.

“Ầm!” Thanh âm tựa như là bom nổ, chấn động vô cùng. Chấp pháp giả b·ị đ·ánh bay ra xa, thân hình tựa như là viên đạn bay xuống cuối hành lang, kéo theo đó là một luồn gợn sóng trong không gian.

Chấp pháp giả va đập vào bức tường, cũng là cạnh cánh cửa căn hộ Nguyễn Thiên Dực, rồi lại trượt xuống. Cùng lúc đó, luồng gợn sóng kia đã khuếch tán đến Nguyễn Thiên Dực, hắn chỉ cảm thấy rùng mình một cái, tâm thần hoảng hốt đến kì lạ.



Hắn như nhìn thấy được một “chấp pháp giả” cái “chấp pháp giả” này giống như là một màng năng lượng mơ hồ bao bọc lấy chấp pháp giả ở bên trong vậy, chỉ là “chấp pháp giả” này lại có những vết nứt cực kì mơ hồ bên ngoài.

Xem chừng đấy là do tác động của v·ụ n·ổ vừa rồi.

Thoáng cái Nguyễn Thiên Dực lại không nhìn thấy được lớp màng mơ hồ đấy nữa, mà cái cảm giác hoảng hốt kia cũng theo đó biến mất, tinh thần hồi phục. Điều này khiến Nguyễn Thiên Dực hồ nghi việc lớp màng sáng vừa rồi thực chất là linh hồn.

Sau vụ “nổ” vừa rồi, chấp pháp giả bị hư nhược vô cùng. Bà ta bị đập lên mặt tường, tạo ra một vết lồi nông, mơ hồ tạo ra dáng người trên đó. Gạch vụn cùng lớp sơn bóc tách ra, rơi lên người tên chấp pháp giả.

Chấp pháp giả mặc dù b·ị đ·ánh đến chật vật, thế nhưng bà ta vẫn không hề bỏ cuộc mà ngoan cường đứng lên, bởi lẽ bà ta biết năng lực đó của Linh giám mục chỉ có thể dùng được ba lần. Hao hết ba lần sử dụng của ông ta là bà sẽ thắng.

Bỗng chấp pháp giả liếc mắt sang lườn Nguyễn Thiên Dực, khiến hắn lập tức giật mình, từ tận sâu thâm tâm run rẩy.

Nguyễn Thiên Dực cứng đờ người, đầu ngón tay hơi run rẩy, lạnh buốt. Cũng may là bà ta không tiếp tục để ý tới hắn, cũng chẳng có ý nghĩ hèn hạ như lấy hắn ra làm con tin.

Đợi đến khi chấp pháp giả tập trung cao độ vào mục tiêu to lớn trước mặt, thì Nguyễn Thiên Dực mới có thể trở lại bình thường. Hắn run rẩy khép lại cánh cửa, không dám nhìn ra ngoài bây giờ.

Quá mức đáng sợ! Khi bị chấp pháp giả nhìn một cái, Nguyễn Thiên Dực có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm toàn thân, mà hắn cũng bị dọa đến mức chẳng thể cử động dù là một ngón tay.

Chấp pháp giả sau kh liếc xéo Nguyễn Thiên Dực, lại quay sang liếc nhìn Linh giám mục, vẻ khó hiểu: “Chỉ là một tên n·ghi p·hạm thôi. Ngươi có phải làm quá mức như vậy không?!”

Linh giám mục lắc đầu, đáp: “Đây là ý chí của Thần, ta không thể làm trái.”

Nghe hắn đáp như vậy, chấp pháp giả cười lạnh: “Cái quỷ ý chí của Thần. Đã vô số năm cả Thần lẫn Thánh đều chẳng hiển linh. Ngươi muốn tự thân điều tra ra chân tướng biến động tại trấn An Nhiên rồi để độc chiếm công huân thì nói thẳng ra, lại còn phải viện cớ Thần linh, ta không tin.” Rất rõ, đây là một kẻ vô thần đang làm việc cho giáo hội.

Linh giám mục không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Phỉ báng ý chí của Thần, ngươi sẽ bị trừng phạt.”



“Hừ.” Chấp pháp giả cười nhạo, rõ ràng là chẳng tin.

Linh giám mục vẫn là ôn hòa như thế, chẳng hề chấp nhặt với kẻ ngoại đạo như chấp pháp giả.

Khi hai người ngoài kia lời qua tiếng lại, Nguyễn Thiên Dực vẫn cứ chốn ở trong phòng. Chẳng qua nghe lời chấp pháp giả, Nguyễn Thiên Dực hoảng hốt đến vô cùng, so với bất cứ khi nào đều hoảng sợ.

Mặc dù là có suy đoán đến việc hai giáo hội đã sớm tiến hành điều tra, hơn nữa đã xác định đến hắn có liên quan, nhưng khi đạt được sự chắc chắn, Nguyễn Thiên Dực vẫn không thể ngăn được trái tim đang đậm thình thịch.

Vì việc này không chỉ ảnh hưởng đến tương lai của hắn, mà quan trọng hơn là mảnh không gian kia!

Có thể sẽ không ai biết đến được sự tồn tại của mảnh không gian ấy, thế nhưng sau khi chứng kiến cảnh chiến đấu của hai người ngoài kia, Nguyễn Thiên Dực lại không thể chắc chắn, hắn luôn cảm thấy đã có điều gì đấy xảy ra.

Có tiếng nhạc chuông bất chợt vang lên, dọa đến Nguyễn Thiên Dực suýt nữa thì nhảy dựng. Hắn nhanh chóng bắt máy không hề do dự.

“A lô! Ngươi không sao chứ Dực?” Là thanh âm của Lê Phúc Tâm. “Vì cái gì cả chung cư lại bị cảnh sát bao vây thế này?”

Lê Phúc Tâm là có chút nóng nảy, hắn dù sao mới đi chơi được có một buổi, khi quay về thì nơi ở đã bị cảnh sát cho canh gác đến nghiêm mật.

Nguyễn Thiên Dực thở đều mấy hơi, cố gắng bình tĩnh nhất có thể rồi mới mở miệng, chỉ là thanh âm của hắn vẫn có đôi chút run run.

“Cảnh sát bao vây chung cư rồi?” Nguyễn Thiên Dực không bất ngờ lắm.

Lê Phúc Tâm miêu tả sơ bộ tình cảnh bên ngoài chung cư, rồi lại bảo: “Cảnh sát tuyên bố có khủng bố bang theo v·ũ k·hí nóng, đang trốn ở trong chung cư đây!”

Nghe đến đấy, ngay cả Nguyễn Thiên Dực cũng phải ngẩn người.



Cảnh sát đông đúc thì thôi đi, sao lại có cả cảnh sát b·ạo đ·ộng cùng lời tuyên bố lạ lẫm như thế?

Nguyễn Thiên Dực suy nghĩ, hắn được biết cảnh sát đã đến được hơn gần mười phút, ấy thế mà hắn đây vẫn chẳng thấy cảnh sát b·ạo đ·ộng nào tiến vào tầng mười ba này cả.

Hay là bọn hắn đang cố gắng che dấu chuyện này?!

Nguyễn Thiên Dực có chút không chắc chắn, nhưng dù sao lời tuyên bố của cảnh sát cũng có những điểm đáng nghi.

Kỳ thực Nguyễn Thiên Dực hắn không biết, cảnh sát cùng cảnh sát cơ động đã sớm tiến lên tầng mười ba, chẳng qua là bọn hắn còn đang núp sau cửa lối thoát hiểm, xem xét tình hình.

Nguyễn Thiên Dực suy nghĩ đến xuất thần, Lê Phúc Tâm đầu dây bên kia còn đang lo lắng đến sốt vó: “Ngươi đang ở đâu?”

Tập trung lại tinh thần trước mắt, Nguyễn Thiên Dực đáp: “Ta còn đang ở trên căn hộ đây.”

“Ngươi có thấy gì bất thường sao?” Kỳ thực ban đầu thanh âm Nguyễn Thiên Dực hơi run chính là điểm bất thường, chẳng qua lấy độ tinh tế của Lê Phúc Tâm thì hắn sẽ chẳng bao giờ nhận ra.

“Không có gì cả.” Nguyễn Thiên Dực đã bình tâm hơn nhiều, hắn nhận ra động tĩnh bên ngoài, giống như bọn hắn lại chuẩn b·ị đ·ánh nhau.

Thế nên để Lê Phúc Tâm không nhận ra, Nguyễn Thiên Dực đành phải nhanh chóng nói: “Ngươi tìm đến Mie Rudox, lại ở nhà nàng, nếu như có ai tự xưng người giáo hội đến, nhất là Thánh Nữ giáo hội thì tuyệt đối đừng mở cửa!”

Bàn giao xong, bên ngoài kia đã bắt đầu có động tĩnh lớn truyền ra, Nguyễn Thiên Dực đành phải ngắt kết nối, đồng thời bật chế độ im lặng, bản thân thì tiếp tục chú ý tới bên ngoài hành lang.

Chấp pháp giả đã lần nữa liều lĩnh xông lên, nàng thấy sau khi sử dụng xong lần thứ nhất, linh hồn của Linh giám mục bắt đầu phình ra ngoài, chẳng hề co rúc lại trong cơ thể như trước đó.

Điều này đồng nghĩa với việc nàng có thể t·ấn c·ông trúng mục tiêu dễ dàng hơn. Nghĩ rộng ra, chỉ cần sử dụng xong lần thứ hai, phần linh hồn nằm bên ngoài của Linh giám mục sẽ gần với của người phàm, điều này đồng nghĩa với việc phần thắng nằm trong tay chấp pháp giả càng lớn hơn nữa.

Với cả, sử dụng xong chiêu đấy một lần, Linh giám mục sẽ tiêu hao rất lớn thể lực cùng năng lượng, nàng dù bị trúng chiêu, nhưng cũng chỉ là bị bên ngoài, vẫn còn có thể đánh hăng lắm.

Nghĩ đến đây, chấp pháp giả nở một nụ cười nhăn nheo, hơi thả lỏng. Chỉ là hiện thực khác biệt với tưởng tượng vô số lần, chấp pháp giả già cũng chẳng thể nào nghĩ đến việc Linh giám mục sẽ càng t·ấn c·ông mãnh liệt hơn nữa!

Chỉ thấy, Linh giám mục hướng về phía trước mà chạy đến, tốc độ so với chấp pháp giả cũng chẳng có nửa phần thua kém!