Chương 19: Giao chiến (1)
Đã bị người khác cản trở, chấp pháp giả trong lòng sẵn có khó chịu. Bây giờ lại còn bị nói một cách đầy châm chọc như thế, trong lòng nàng liền bốc lên một ngọn lửa giận vô danh.
Với cả nhìn thái độ này của Linh giám mục, nàng biết nếu không có một trận, nàng cũng chẳng thể rời đi được. Chi bằng bản thân chủ công, chiếm trước tiên cơ.
Không hề nói thêm một hai lời phù phiếm, chấp pháp giả lập tức thả tay đang bắt lấy Nguyễn Thiên Dực ra, nghiêng người về phía trước.
“Phù-“ Tức thì, chấp pháp giả biến mất tại chỗ, điều này khiến cho Nguyễn Thiên Dực không khỏi sửng sốt, đôi mắt mở to ra, có chút không thể tưởng tượng nổi. Còn Linh giám mục thì sắc mặt trầm lại, trở nên nghiêm túc vô cùng.
Thực ra chẳng phải là hắn thực sự biến mất tại chỗ, chẳng qua là tốc độ của hắn viễn siêu bình thường, khiến cho mắt thường khó có thể bắt kịp được chuyển động, cùng cả một nguyên nhân khác nữa.
Lại xuất hiện lần nữa, chấp pháp giả đã cận kề Linh giám mục, nàng bật nhảy một cái lên đến sát trần nhà, toàn thân xoay mạnh một vòng rồi đập xuống, vạt áo tung bay, Nguyễn Thiên Dực mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó lóe sáng lên bên dưới lớp áo đó.
Linh giám mục nhẹ nhàng nghiêng người ra sau, bước chân nhẹ nhõm đẩy thân hình lùi ra đằng sau. Có thể nói là tránh thoát đòng t·ấn c·ông hiểm của chấp pháp giả chỉ trong sát na.
Chấp pháp giả hạ xuống, nàng không hề dừng lại bước tiến công, lập tức lại bật lên, cánh tay thon dài vươn ra, hoàn toàn để lộ v·ũ k·hí cầm ở trên tay.
Ấy là một thanh chủy thủ có chuôi màu vàng kim cùng những chạm khác tinh xảo. Chỉ nhìn qua, Nguyễn Thiên Dực liền biết thanh chủy thủ này sắc bén vô cùng, nếu người thường mà bị nó đâm phải, không mất nửa cái mạng cũng tàn phế.
Đến đây, hắn không khỏi lo lắng thay cho Linh giám mục.
Ai mà biết được một tên chấp pháp giả lại có khả năng như sát thủ vậy cơ chứ!
Tên chấp pháp giả này tựa như là một tên sát thủ lành nghề, từng đòn t·ấn c·ông không chỉ dứt khoát cùng nhanh gọn, mà nó còn gần như chuẩn xác nhắm vào từng bộ phận hiểm yếu trên người Linh giám mục.
Mỗi lần thanh chủy rơi xuống, là mỗi lần trái tim Nguyễn Thiên Dực như muốn nhảy ra ngoài.
Chỉ là ngoài sức tưởng tượng của Nguyễn Thiên Dực, mỗi lần thanh chủy thủ hạ xuống một cách dứt khoát, Linh giám mục đều có thể nhẹ nhõm tránh thoát.
“Trình độ của chấp pháp giả... chỉ có từng này thôi sao?” Linh giám mục mở miệng, đôi mắt chằm chằm nhìn đối phương, trong đầu liên tục phân tích, tìm cơ hội phản công.
“Rầm!” Thanh chủy thủ của chấp pháp giả không đâm vào Linh giám mục, mà lại đâm phải bức tường bên cạnh. Nó đâm sâu vào trong tường, rồi bị chấp pháp giả kéo ra thành một vết nứt dài.
Chấp pháp giả nghe được câu khiêu khích này của Linh giám mục, cũng không có đáp lại mà chỉ cười lạnh một tiếng, tiếp tục công kích như mưa sa.
Động tĩnh trong hành lang cũng chẳng phải là nhỏ, đã sớm thu hút sự chú ý của hầu hết các hộ dân cư xung quanh. Có một cánh cửa khẽ đẩy ra, một vài người thò đầu ra xem xét thì bị cảnh tượng chém chém g·iết g·iết hù cho sợ mất mật mà đóng chặt cửa lại.
Nguyễn Thiên Dực thấy thế, tự biết bản thân cũng chẳng cần phải gọi cho cảnh sát, bởi lẽ sẽ có càng nhiều người hơn gọi cho cảnh sát tiến tới đây.
Nguyễn Thiên Dực nhìn ra điểm này, hiển nhiên là cả hai người đang chiến đấu kia cũng biết rõ điều đó.
Chấp pháp giả thấy những đòn t·ấn c·ông này đều không có hiệu quả, thế là nàng liền lùi ra sau vài bước. Bà ta rơi vào tư thế phòng ngự cùng sẵn sàng, chủy thủ giơ lên trước ngực, hai mắt khép hờ.
Đúng khi này, Nguyễn Thiên Dực đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo hết sức, khiến cho hắn không khỏi run cầm cập, nhiệt độ giống như giảm đi vài độ rồi. Không chỉ vậy, Nguyễn Thiên Dực còn n·hạy c·ảm nhận thấy ánh đèn xung quanh trở nên mờ nhạt hơn, cả hành lang bỗng chốc trở nên âm u cùng nguy hiểm.
Đúng thế, là nguy hiểm. Mà nguy hiểm này lại bắt đầu từ tên chấp pháp giả kia.
Nguyễn Thiên Dực nhìn thấy thanh chủy thủ, chẳng hiểu sao từ sâu trong thâm tâm cảm thấy bất an mãnh liệt, đầu cũng nhức nhối, tựa như đang có một cây kim đâm nhẹ vào đầu hắn vậy.
Mà Linh giám mục thấy vậy, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, hắn không còn chuyển động mà tránh né, chỉ đứng im ở một chỗ. Toàn thân Linh giám mục tỏa ra thứ khí tức áp bách mà nặng nề. Nhìn qua, hắn tựa như một tòa Thái sơn không thể vượt qua, trầm trọng đứng đó, ngăn cản tất cả.
Nguyễn Thiên Dực rùng mình, hắn lại lần nữa nhận ra cái nguy hiểm đang tồn tại trên người chấp pháp giả, giờ đây Linh giám mục cũng có.
Toàn bộ hành lang lại lần nữa giảm đi vài độ, cái u ám cùng sự nguy hiểm vốn đang tồn tại nơi đây lại gia tăng một cách chóng mặt, đè ép đến mức Nguyễn Thiên Dực khó thở.
Trực giác mách bảo hắn phải trốn đi, mà nghĩ ra thì cũng đúng, ở lại không chừng bị cuộc chiến đấu của hai người kia ảnh hưởng tới thì lúc đó khóc cũng chẳng kịp. Nghĩ như thế, Nguyễn Thiên Dực lập tức tiến vào trong nhà, lại lấp ló đằng sau cánh cửa để theo dõi.
Đồng thời hắn lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Ninh Huyền Lý, để nàng mau chóng rời đi trước, bị hai người chắn đường như thế này, hắn không thể đi được
Lúc này, chấp pháp giả đã vận lực xong, chỉ là sau khi phát hiện Linh giám mục cũng đã sẵn sàng vận dụng “thứ đó” bà ta không thể không kiêng dè.
Dẫu gì danh tiếng của Linh giám mục cũng lan xa, không chỉ là ngoài xã hội người thường, mà còn cả trong giới “tu sĩ”.
“Chúng ta dừng ở đây như thế nào? Cảnh sát sắp tiến đến, chắc ngươi sẽ không muốn phải ngồi trong ngục một vài ngày đâu nhỉ?” Bà ta lên tiếng, ý đồ ngưng chiến.
Linh giám mục mỉm cười, lại ra yêu cầu: “Ngươi để lại người, ta cho ngươi rời đi.”
“Không thể nào.” Chấp pháp giả dứt khoát.
“Như thế thì không được rồi.” Linh giám mục lắc đầu.
Chấp pháp giả để ý thời gian trôi qua, hơi nóng vội trong lòng: “Chẳng nhẽ ngươi muốn để lãng phí thời gian như vậy sao? Ngươi phải nhớ sẽ không còn nhiều nữa đâu!”
Linh giám mục hơi khựng lại, hắn đương nhiên hiểu bà ta muốn nói đến cái gì.
Chỉ cần là tu sĩ, thì đều sẽ biết đến sự vận động của thế giới, đang kịch liệt biến động cùng vận chuyển. Thế giới đang cấp tốc biến đổi, vậy nên những ngày đầu tiên của biến đổi này hiện ra vô cùng quan trọng, chỉ cần lãng phí một chút thời gian thôi, tương lai liền có thể kém xa đối phương cả ngàn dặm.
Thế nhưng là... ý của Ngài, có thể cãi lại sao?
Linh giám mục vẫn cương quyết lắc đầu, lại nói: “Linh hồn của ngươi, sẽ bù đắp khoảng thời gian bị lãng phí đó.
“Ngươi!” Chấp pháp giả không ngờ đến kẻ này lại có thể nói ra những lời lẽ tự đại như thế, ngọn lửa vô danh vốn được áp chế gắt gao lập tức bùng lên.
Bà ta không hề chần chừ một phút giây nào, lập tức vận dụng phi đao, bước chân hệt như bay mà tiến tới chỗ Linh giám mục đang đứng.
Linh giám mục thu hồi lại vẻ tươi cười, sẵn sàng mà tiếp đón lấy những đòn t·ấn c·ông của kẻ địch. Từ lúc này, giai đoạn chiến đấu đã bước sang giai đoạn mới, còn hung hiểm hơn vừa rồi nhiều lần, hắn tuyệt không thể để xảy ra sai lầm!
Chấp pháp giả đạp lên tường, lại xoay người, thanh chủy thủ rơi xuống theo đường xoáy lốc, sức mạnh hạ xuống dưới tác động của lực ly tâm lại càng được tăng cường.
Hơn nữa, thanh chủy thủ chẳng phải nhắm đến thân thể Linh giám mục, mà là linh hồn ông ta.
Linh giám mục vẫn cứ đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích, đến độ Nguyễn Thiên Dực nhìn thấy thì không khỏi lo lắng thay cho ông ta.
Vì cái gì Linh giám mục vẫn không chuyển động như thế? Nguyễn Thiên Dực vẫn không thể nào hiểu được. Với cả chiến đấu quá căng thẳng đã khiến hắn không chú ý đến từng dòng tin nhắn hỏi thăm đang dần được gửi đi...
... Ninh Huyền Lý đứng đợi một hồi vẫn không thấy Nguyễn Thiên Dực ở đâu, ngược lại nhận được tin nhắn yêu cầu rời đi, nàng không khỏi cảm thấy kì lạ.
“Có chuyện gì sao?” Ninh Huyền Lý nhắn lại. Rồi nàng nhìn tin nhắn không đầu không đuôi kia, càng thêm lo lắng trong lòng.
Ngoài trời đã tạnh mưa từ khi nào, những ánh đèn đường phản chiếu lên vũng nước tĩnh lặng.
Đột ngột, một chiếc xe ô tô phanh gấp, bánh xe đi ngang qua vũng nước, khiến nước bắn lên tung tóe. Cùng lúc ấy, hai chiếc, rồi ba chiếc,... có đến mười mấy chiếc xe dừng lại cùng một chỗ, đèn xanh xen lẫn đèn đỏ lấp lóe, như muốn át cả đèn đường.
Từ trên xe, những người cảnh sát với trang bị đầy đủ đi ra hàng loạt. Bọn hắn cấp tốc tiến tới bao vây lấy khu chung cư, có viên cảnh sát kéo lấy ruy băng đen vàng, dưới sự ngỡ ngàng của người đi đường mà ngăn lấy toàn bộ lối ra vào của chung cư.
Khi mà Ninh Huyền Lý còn chưa hiểu vì sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn nhiều như thế, thì từng viên cảnh sát đã đi ngang qua nàng, đồng thời rào lại cầu thang máy, lại có từng người theo đường bộ mà tiến lên trên.
Bầu không khí nghiêm trọng ập xuống toàn bộ nơi này.
Thấy những viên cảnh sát này, Ninh Huyền Lý mang theo tâm trạng bất an, vốn là nàng định mở miệng hỏi, nào ngờ đã có người lớn tiếng nói.
“Tất cả ở yên tại chỗ! Chúng ta nhận được tình báo có khủng bố đang trốn trong chung cư. Yêu cầu mọi người cởi ra áo khoác, bỏ ra tất cả vật dụng có trong người để khám xét.”
Hắn vừa dứt lời, từng viên cảnh sát chống b·ạo đ·ộng được trang bị tới tận răng bước vào bên trong, nhanh chóng chuyển động.
Nghe lời này của viên cảnh sát, Ninh Huyền Lý liền nghĩ tới tin nhắn kia của Nguyễn Thiên Dực, sự bất an vẫn không ngừng lớn lên trong lòng.