Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rung Động Tần Số

Chương 1: Tỉnh An Phúc




Chương 1: Tỉnh An Phúc

“Lộc cộc, lộc cộc.” Bước chân ngựa vang lên hữu lực, liên tiếp không dứt xuất hiện. Vó ngựa đạp lên mặ đất, từng làn bụi bốc lên mù mịt.

Nguyễn Thiên Dực cầm trên tay một quyển sổ không lớn cũng chẳng nhỏ, mắt liên tục di chuyển qua từng hàng chữ.

“Đại đế triều Rouf, quốc gia đầu tiên của nhân loại được thành lập nên vào năm đầu tiên theo lịch Tân Nguyên, mở ra kỉ nguyên mới của nhân loại. Đại đế triều Rouf có diện tích rộng vô biên, tài nguyên phong phú đến mức không đếm xuể, người người đều là con dân của nó.”

“Một đế triều sừng sững tồn tại năm trăm năm có hơn, không một dấu hiệu của sự suy vong. Thế mà chẳng ai ngờ đến, chỉ vỏn vẹn chưa đầy ba năm, đế quốc ấy ngã xuống.”

“Tất cả đều bắt nguồn từ sự thống trị tàn bạo của bậc đế vương đối với tầng lớp lao động, dẫn đến sự bất bình không thể che lấp.”

“Đông đảo tầng lớp lao động đã đứng lên nổi dậy, một làn sóng ủng hộ dâng lên khắp nơi, c·hiến t·ranh thần tốc nổ ra.”

“Đến cuối cùng, tầng lớp lao động chiến thắng, đặt dấu chấm hết cho Đại đế triều Rouf, Nhân Loại Cộng Đồng Liên Minh chính thức thành lập, mở ra một kỷ nguyên khác cho nhân loại.”

Nguyễn Thiên Dực từ từ gấp lại quyển sổ để rồi cất vào bên trong túi áo, người hắn tựa ra sau, lại giương mắt nhìn ra bên ngoài.

“Lộc cộc.” Tiếng vó ngựa vẫn không ngừng, cảnh vật ngoài kia dần lướt qua, có một tấm bảng quảng cáo to lớn cắm ở một bên đường phía xa xa, bên trên khắc ghi mấy chữ đã rỉ sét: Chào mừng tới tỉnh An Phúc.

Một thanh âm to lớn đầy nội lực vang lên bên tai hắn: “Cái tỉnh quỷ quái gì mà không có mạng thế này?”



Nguyễn Thiên Dực quay sang nhìn, thấy được bên cạnh mình, Lê Phúc Tâm đang cầm trên tay cái điện thoại cảm ứng, liên tục bấm vào.

Đôi lông mày rậm phía trên đôi mắt to của hắn nhíu vào thật chặt, đầy mặt là vẻ khó chịu, giống như là ai đó đã vay nợ hắn mà lâu ngày không trả vậy.

Tại ghế ngồi đối diện, Mie Rudox ngồi thẳng lưng, ôm lấy bộ ngực to tròn kia, tay này chống lên tay nọ, ngón tay cuốn ống tóc vàng kim thành từng cuộn rồi lại thả ra. Nàng liếc mắt nhìn Lê Phúc Tâm rồi nhẹ giọng cười, tiếng cười thanh thúy mà đơn thuần: “Ngươi suốt ngày cắm đầu cắm mặt vào trò điện tử, nay cũng tính là một lần được mở to mắt nhìn thế giới bên ngoài.”

Nghe Mie Rudox nói vậy, Lê Phúc Tâm hơi ngượng ngùng mà cất đi điện thoại vào trong túi, rồi lại ngán ngẩm mà nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Mie Rudox.

Nguyễn Thiên Dực mở miệng, cũng là đồng tình với ý kiến của Mie Rudox: “Đúng rồi. Ngươi đã được ra ngoài thì nên ngắm nhìn thế giới, đừng suốt ngày cắm mặt vào điện thoại như thế.”

“Đến cả ngươi cũng thế sao hả Dực? Ta thà ở nhà ở nhà đánh trăm ván còn hơn, dù sao bên ngoài cũng chẳng thú vị bằng trò chơi điện tử...”

Nguyễn Thiên Dực đúng là bó tay với Lê Phúc Tâm, hắn thở dài một hơi, lại bảo: “Thế thì ngươi còn vào chuyên ngành lịch sử học làm gì? Học lịch sử là phải biết kiên nhẫn quan sát sự vật cơ mà.”

Nghe Nguyễn Thiên Dực nói như đang trách mình, Lê Phúc Tâm tỏ vẻ oan ức nói: “Còn không phải vì ngươi sao?”

Nguyễn Thiên Dực nhìn một kẻ to lớn như vậy đang bày ra bộ dáng oán phụ thì không khỏi rùng mình, trong lòng nổi lên cơn ác hàn.

Hắn lùi ra một chút, khóe mắt co giật liên hồi: “Ta nói là ta vào chuyên ngành lịch sử, ngươi đi theo làm cái gì?”



Lê Phúc Tâm biết bản thân đã làm cho Nguyễn Thiên Dực ác tâm thành công liền hồi lại dáng vẻ oán ức, lại bày ra bộ mặt khinh bỉ mà nói: “Nếu như không có ta bên cạnh, chỉ sợ ngưoi chưa được một ngày đã nhớ ta đến phát khóc rồi.”

Nguyễn Thiên Dực đã sớm quen cái thói không biết từ đâu ra này của Lê Phúc Tâm, mà hắn cũng lười cãi lại, thế là sau khi ném lại cho hắn một cái nhìn khinh bỉ thì lại lấy một quyển sổ khác ra để đọc.

Mie Rudox bật cười, nàng không ngờ hai người này sẽ thú vị đến như thế, “Các ngươi bình thường đều là một dạng như thế này sao?”

Nhận ra vẫn còn có người khác nơi này, nhất là nàng ta, Lê Phúc Tâm hơi chột dạ mà trộm nhìn Mie Rudox, đến khi nàng nhìn sang thì hắn lập tức quay ngoắt mặt đi, lắp ba lắp bắp: “Chỉ là đùa giỡn thôi. A ha ha...”

Kỳ thực đổi lại bình thường, Lê Phúc Tâm sẽ không đùa giỡn kiểu này với Nguyễn Thiên Dực trước mặt người ngoài, chỉ là bất ngờ Mie Rudox đề nghị hợp tác cho bài nghiên cứu thực hành lần này, bây giờ lại ngồi chung xe ngựa khiến hắn vẫn chưa kịp thích nghi, cứ theo thói quen mà đùa giỡn.

Mie Rudox đưa tay lên, ưu nhã mà bật cười một tiếng.

Nguyễn Thiên Dực để ý đến vành tai của Lê Phúc Tâm đang dần đỏ lên thì lắc đầu một cái, lại âm thầm cảm thán thế sự vô thường.

Đứa bạn thân từ bé đến lớn chỉ biết cắm đầu vào trò chơi điện tử của hắn thế mà biết yêu rồi.

Rồi hắn lại lo lắng thay chỏ Lê Phúc Tâm, bởi lấy trình độ EQ của Lê Phúc Tâm, có một ngày hắn trực tiếp đi tỏ tình để rồi dọa người ta chạy mất thì làm sao bây giờ?...

... Mất đến tận mấy tiếng đồng hồ ngồi xe, khi ba người xuống xe thì bầu trời đã nhá nhem, mặt trời dần khuất ẩn đằng xa xa.



Xung quanh là rừng cây xào xạc tiếng gió thổi, cộng thêm một vài tiếng kêu kì lạ của các loài động vật mà bọn hắn còn chưa thấy cả bóng dáng.

Nguyễn Thiên Dực đi xuống xe ngựa, lại nheo mắt nhìn về đoạn đường phía trước thì mới thấy từng ánh sáng le lói phía xa xa.

Lê Phúc Tâm ra sau, hắn vươn vai để thư giãn toàn thân rồi mới quay sang đá xe ngựa, bực bội như tuôn ra theo cái đá này, hắn mở miệng nhỏ giọng quát: “Khốn kiếp, thời đại nào rồi mà con đi xe ngựa. Hại mông của ta ê ẩm như vậy.”

Nguyễn Thiên Dực lại không quan tâm đến cái vấn đề xe ngựa hay xe máy này cho lắm, hắn định đi ra hỏi thăm người lái xe thì bỗng bất ngờ thấy xe ngựa đang dần xoay mình rời đi.

“Chuyện gì thế này?” Nguyễn Hạ Lâm tuy không rõ vì sao xe ngựa còn chưa chở bọn hắn đến nơi mà đã rời đi, thế nhưng hắn cũng không loạn. Khi mà hắn vươn tay lên định hô lớn thì Mie Rudox lại kéo bả vai hắn lại.

Hắn xoay người sang, đầy mặt là câu hỏi.

Mie Rudox lên tiếng: “Phu xa có nói, từ đoạn này đến thị trấn An Yên có rất nhiều bẫy đặt ở hai bên vìa của đường đi, xe ngựa không thể đi vào được. Thế nên chúng ta cần phải đi bộ đến hết đoạn đường còn lại.”

“Theo lịch, phu xa sẽ quay trở lại sau ba ngày, vào khi chiều tối như thế này đây. Nên chúng ta chỉ có thể chờ đến mấy ngày sau xe ngựa đến thôi.”

Nguyễn Thiên Dực gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Trong khi đó Lê Phúc Tâm sau khi biết tin còn phải ở lại cái chón khỉ ho cò gáy này thêm vài ngày thì không khỏi ôm đầu chán nản, hắn cảm thấy dường như cả bầu trời đã sụp xuống vậy.

Nguyễn Thiên Dực đi sang vỗ vai Lê Phúc Tâm, lại bảo: “Ngươi cứ nghiện ngập như thế này thì sau này chẳng có ai yêu đâu.”

“Ngươi mới không có người yêu! Đồ ế vạn năm!” Lê Phúc Tâm ghiến răng nghiến lợi nói.

“Thế nào cũng được” Nguyễn Thiên Dực lại chẳng để ý đến cho lắm, hắn cứ tiến về phía trước, không ngoảng đầu mà bảo: “Nhanh lên, nếu không tối nay ngươi sẽ là bữa chính của loài muỗi đấy.”