Chương 18: Chấp pháp giả của Thánh Nữ giáo hội
Ninh Huyền Lý nhìn người con trai toàn thân ướt nhẹp mồ hôi trước mặt, không khỏi cười gượng: “A ha ha, ngươi đang chạy bộ sao?”
Nguyễn Thiên Dực không hiểu vì sao Ninh Huyền Lý lại xuất hiện ở đây, hắn hỏi: “Ngươi đang làm gì ở đây thế?”
“Ha ha, Đình giáo sư có bảo ta tìm đến ngươi để học hỏi thêm đấy. Ta được hắn cho địa chỉ nhà ngươi, chỉ là...”
Hắn nhìn bộ dạng của Ninh Huyền Lý, nàng tựa như đã đứng đây được một lúc, thế là hắn liền nói: “Ngươi... lạc sao?”
Đối với câu hỏi này, Ninh Huyền Lý chỉ biết cười đôi tiếng ngượng ngùng, cũng không đáp lại. Thực ra không phải nàng lạc đường, mà là nàng lại lỡ quên mất tòa nhà Nguyễn Thiên Dực.
Nguyễn Thiên Dực cũng không nói nhiều, lập tức chỉ đường cho Ninh Huyền Lý: “Đi thôi, căn hộ của ta ở ngay trong đây.”
Hai người nhanh chóng đi lên thang máy, lại tiến về căn hộ của Nguyễn Thiên Dực.
Về mục đích của Ninh Huyền Lý, hẳn là do nàng mới ở vùng khác chuyển đến đây, giáo sư lo nàng không thể theo được chương trình học ở đây nên mới cần người hỗ trợ, chuyện này cũng không hiếm. Chỉ là Nguyễn Thiên Dực không thể hiểu vì sao Đình Thịnh lại chọn hắn để hỗ trợ cho nàng, dù sao hắn vẫn tự thấy bản thân không phải là một người có đủ khả năng để chỉ dạy người khác.
Để Ninh Huyền Lý ngồi ở phòng khách mà uống nước, Nguyễn Thiên Dực nhanh chóng đi tắm rồi bước ra.
Nguyễn Thiên Dực đẩy lên một tờ giấy, nói: “Đây là số điện thoại cùng tài khoản mạng xã hội của ta, về sau có gì hỏi cứ nhắn tin cho ta..”. Đã là ý của giáo sư thì hắn cũng chẳng thể từ chối, mà một khi đã nhận việc thì phải tận tâm.
Ninh Huyền Lý nhận lấy tờ giấy, lúc này Nguyễn Thiên Dực lại bảo: “Tất nhiên, nếu rảnh rỗi, chúng ta có thể đến thư viện hay quán cà phê cũng được.”
Nàng gật đầu, cũng không có ý kiến gì.
Bàn giao xong xuôi, Nguyễn Thiên Dực mới vào chuyện chính: “Ngươi muốn hỗ trợ cái gì?”
Ninh Huyền Lý ngẫm nghĩ một chút, lại đáp: “Ngươi có thể giảng qua kiến thức được dạy tại trường từ đầu học kỳ đến giờ sao?”
Mở điện thoại ra xem xét thời gian cùng thời tiết, Nguyễn Thiên Dực nhận ra rằng hôm nay hắn cũng không thể đi đến thành phố Bố Rực, thế là hắn gật đầu, đáp: “Được thôi.” Dù sao thì hắn cũng có nhiều thời gian.
Suốt sáng hôm ấy, Nguyễn Thiên Dực ở trong căn hộ hỗ trợ Ninh Huyền Lý trong việc học. Nàng ban đầu còn khá là chậm so với tiến trình học của trường Nhân Tiến, thế nhưng nền tảng vững chắc, rất nhanh liền đuổi kịp rồi.
Đến trưa, hai người đi ăn ở một nhà hàng bên ngoài, sau đó liền tiếp tục học tới tận tối. Nguyễn Thiên Dực muốn xong việc trong ngày hôm nay, để mai hắn còn đến thành phố Bố Rực.
Trăng cùng sao đã treo đầy trời, những tia sáng lóe lên trong màn đêm rồi vụt tắt.
Nguyễn Thiên Dực đứng trước cửa ra vào của chung cư, lắng nghe thanh âm tí tách của từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống mặt đất.
“A, trời đã mưa rồi sao? C·hết rồi, ta không mang ô...”. Ninh Huyền Lý bước ra hành lang, lại nhìn bầu trời tối đen thông qua ô cửa sổ lớn, không khỏi hơi lúng túng. “Rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay không mưa mà nhỉ?”
Nguyễn Thiên Dực hơi lắc đầu, lại nói: “Ngươi chờ ở đây, để ta cho ngươi mượn ô vậy.”. Nói rồi, Nguyễn Thiên Dực nhanh chân rảo bước đi vào bên trong.
“Hì hì.” Nàng cười nhẹ hai tiếng, “Thế thì làm phiền ngươi rồi.”
Khi mà cánh cửa thang máy chở Nguyễn Thiên Dực dần dần khép lại, Ninh Huyền Lý đang ngắm bầu trời mưa đêm đen, vẻ vô tư không lo.
Nàng nhớ đến những ngày tháng ở quê nhà, nàng không có đến một người bạn. Không chỉ vì nhà nàng nghèo mà bị khinh, càng nhiều chính là vì nàng mồ côi cha mẹ từ bé, rồi bị người xung quanh đồn thổi các thứ, dẫn đến người đồng lứa trêu trọc.
Giờ đây, tại thủ đô là đất khách quê người này, nàng cuối cùng thì cũng gặp được một người sẵn sàng nói chuyện với nàng, sẵn sàng chỉ dạy nàng.
Trong lúc Ninh Huyền Lý suy nghĩ vẩn vơ, có một bóng người nhanh chóng lướt qua mà nàng chẳng hề để ý tới.
Kẻ này đi đến một thang máy khác, rồi bấm tầng số mười ba.
Ngay sau khi cánh cửa thang máy đưa kẻ kia dần đóng lại hoàn toàn, lại có thêm một người nữa bước vào bên trong chung cư.
Ninh Huyền Lý giống như không thấy người này, vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, mặc cho ông ta lướt ngang qua trước mặt.
Tựa như có một tấm vải đã bịt trước mặt nàng vậy.
Thang máy nhanh chóng đưa Nguyễn Thiên Dực lên đến tầng thứ mười ba rồi dừng lại.
Nguyễn Thiên Dực bước nhanh về phía căn hộ của bản thân nằm ở phía cuối hành lang, ánh đèn là một màu sáng vàng ấm áp, bước chân tạo ra những tiếng vang nhỏ.
Hắn cứ đi như thế, lại chẳng hề để ý đến một bóng đen đang bước đều sau lưng. Mỗi bước chân của kẻ đó lại đều với bước chân của Nguyễn Thiên Dực, cùng một cường độ, tiếng vang nọ từ bước chân lại đè vào tiếng vang này, hầu như không thể nhận ra.
Nguyễn Thiên Dực mở cửa căn hộ, lại tiện tay lấy luôn chiếc ô đặt ở một bên cửa ra vào. Hắn xoay người, bàn tay còn lại nắm lấy tay nắm của cánh cửa mà đẩy ra.
Cánh cửa được mở ra hoàn toàn, lộ ra thân hình thon dài của kẻ bên ngoài.
Nguyễn Thiên Dực hơi giật mình trong lòng, theo bản năng mà lùi lại ra sau một bước.
Một thanh âm có đôi phần già nua, trộn lẫn đôi chút t·ang t·hương truyền ra sau lớp áo trùm kín thân kia: “Ngươi là Nguyễn Thiên Dực?”
Nguyễn Thiên Dực vừa nghe liền đoán ra trước mặt là một người phụ nữ, trẻ nhất là như vậy. Nhìn phong cách ăn mặc kì lạ của bà ta, Nguyễn Thiên Dực không khỏi cảm thấy khó hiểu thay.
Xuất phát từ cẩn thận, Nguyễn Thiên Dực dò hỏi: “Nếu là... thì sao?”
“Thì ngươi phải đi cùng ta đến Meluchious.” Bà ta nói.
Meluchious? Nguyễn Thiên Dực không khỏi sửng sốt. Đấy không phải là thành phố nằm ở phía bên kia đại lục phía Tây sao?
“Vì sao ta phải đến đó?” Nguyễn Thiên Dực tiếp tục thăm dò, mong muốn tìm được thông tin gì từ bà ta.
Người này cũng không hề che dấu, lại nói: “Ngươi có dính líu đến sự m·ất t·ích của Ruduvisk, tòa án Thánh muốn mở ra điều tra cùng xét xử đối với ngươi.”
Tòa án Thánh, Meluchious và quan trọng hơn cả, chúng nằm ở đại lục phía Tây. Nguyễn Thiên Dực đã mười phần chắc chín rằng người đang đứng trước mặt bản thân đây là giáo sĩ của giáo hội đó.
Thánh Nữ giáo hội.
Trên đời này có hai giáo hội lớn, một là Trí Tuệ giáo hội nằm ở đại lục phía Đông, và một là Thánh Nữ giáo hội nằm ở đại lục phía Tây.
Trong khi Trí Tuệ giáo hội nổi tiếng với lấy tri thức làm vinh, thì Thánh Nữ giáo hội lại nổi tiếng với sự từ bi đức độ, cùng với công bằng tuyệt đối.
Chính vì thế mà Trí Tuệ giáo hội có đại thư viện với vô số nhà trí thức là niềm tự hào, thì Thánh Nữ giáo hội lại có tòa án Thánh với lực lượng chấp pháp đông đảo.
Xem ra người đàn bà trùm khăn kín mít đây chính là một vị chấp pháp giả.
Nguyễn Thiên Dực biết bản thân sẽ sớm bị người của giáo hội tiến đến tiếp xúc, chỉ là không ngờ thái độ lại cường ngạnh như thế, kẻ này còn chưa thèm hỏi xem hắn đã đi đâu và làm gì theo như giáo sư bảo mà đã muốn đưa hắn đi luôn.
Người này không đến nhà khác mà hỏi, ấy vậy mà trực tiếp tìm đến hắn, xem ra là đã khóa chặt hắn làm mục tiêu rồi.
Nguyễn Thiên Dực biết bản thân không thể trốn được, với lại trốn cũng chẳng có ích gì, vì điều đó sẽ chỉ khiến tình trạn bản thân xấu đi hơn mà thôi.
Biết là thế, Nguyễn Thiên Dực vẫn lắc đầu, lại nói: “Ta không phải Nguyễn Thiên Dực.”
Sau câu nói đấy, là sự im ắng đến rợn người.
Nguyễn Thiên Dực không nói, chờ phản ứng tiếp theo của vị chấp pháp giả, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm người này, lại như nhìn thấu qua được tấm vải mỏng mà thấy được một đôi mắt lạnh lẽo đang chăm chú nhìn bản thân, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy rùng mình một cái.
Bất chợt, vị chấp pháp giả cười lên vài tiếng dọa người, điệu cười giống như đang chế nhạo Nguyễn Thiên Dực vậy.: “A ha ha ha...”
Tiếng cười của bà ta tuy là không to, thế nhưng trong hành lang lại vang vọng thứ âm thanh ấy, để Nguyễn Thiên Dực có đôi chút váng đầu.
Sau khi cười một tràng, bà ta dừng lại, thanh âm lạnh giá như sương tuyết: “Ngươi nghĩ ngươi đang lừa trẻ con sao?”
Nghe đến câu này, Nguyễn Thiên Dực liền biết không ổn. “Ha ha, đùa chút thôi mà, đùa thôi.”
Bà ta hừ lạnh một tiếng, lại bảo: “Ngay bây giờ, đi cùng ta.”
Nguyễn Thiên Dực chần chừ chẳng muốn cất bước. Thấy thế, chấp pháp giả lập tức chộp lấy cánh tay nhỏ mà săn chắc của Nguyễn Thiên Dực rồi kéo đi.
Ngay khi mà cánh tay của bà ta chạm phải làn da của Nguyễn Thiên Dực, cái lạnh buốt từ bàn tay bà ta truyền đến, xông đến tận óc của Nguyễn Thiên Dực.
Vì cái gì... tay bà ta lạnh như thế? Hệt như tay n·gười c·hết vậy.
Nguyễn Thiên Dực vô thức giãy dụa, chỉ là không hiểu sức lực từ đâu ra khống chế lại hắn, khiến Nguyễn Thiên Dực có loại cảm giác không thể thoát được.
Hắn nhìn người trước mặt, nét kinh ngạc khó che dấu. Người này quá mức khỏe mạnh rồi.
Đồng thời trong đầu, Nguyễn Thiên Dực cố gắng tìm cách để Mie Rudox và Lê Phúc Tâm không bị liên lụy.
Hai người kia tạm thời trong hôm nay thì không phải lo, bọn hắn còn đang đi xem phim. Cái cần lo là chuyện sau đó cơ, có thể bọn hắn vừa về đến nhà liền b·ị b·ắt đi luôn cũng không chừng.
Còn cả Ninh Huyền Lý đang đợi hắn dưới kia nữa...
Khi mà Nguyễn Thiên Dực nhìn mặt đất mà trầm tư, chấp pháp giả vẫn cứ kéo hắn đi. Chỉ là mới đi được vài bước thì đã phải dừng lại.
Nguyễn Thiên Dực nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại không khỏi ngạc nhiên khi thấy được một người quen đang đứng không xa.
Ấy là Linh giám mục.
Hắn ta không biết đã đến từ khi nào, đôi mắt chàn đầy sự chán ghét nhìn về phía chấp pháp giả. Thân hình to lớn của hắn tựa như đã chặn hết lối đi của hành lang rộng rãi, không cho bất cứ ai đi qua.
“Ngươi định đưa hắn đi đâu?” Linh giám mục trầm giọng hỏi.
Chấp pháp giả đầu tiên là im lặng, sau đó thì cười lạnh, đáp: “Ta đưa hắn đi, còn phải bẩm báo với nhà ngươi?”
“Hắn là kẻ được Thần bảo hộ.”
“Các ngươi định bao bọc cho một kẻ có thể là n·ghi p·hạm b·ắt c·óc, thậm chí là g·iết người?”
“Hắn ở trên đất của Thần, phải do Thần xử trí, không có phiên của những kẻ ngoại đạo từ chân trời mà đến như các ngươi nhúng tay.”