Chương 17: Thánh kinh
Nguyễn Thiên Dực ngẫm nghĩ một chút, lại bảo: “Thế thì cho ta bản Thánh kinh mới nhất.”
“Được thôi.” Mugids gật đầu, lại bước vào bên trong phòng. Hắn không đi vào quá sâu bên trong, mà là đi đến trước kệ sách đầu tiên, lại nhanh chóng lấy ra một quyển Thánh kinh trông còn mới.
Ấy là một quyển sách khá là dày, bề dày vào khoảng chừng mười xăng-ti-mét, giấy vào khoảng kích cỡ của giấy A4. Bìa của Thánh kinh được làm từ một lớp da thú khá là dày, mặt tiền của quyển sách có khắc họa hình vẽ Thần, cùng với những họa tiết đơn giản mà tinh xảo khác.
“Đây là một trong một triệu bản Thánh kinh đầu tiên kể từ khi tân giáo hoàng lên ngôi, ngươi phải cẩn thận mà đối đãi với nó.” Mugids căn dặn Nguyễn Thiên Dực.
Nghe như vậy, Nguyễn Thiên Dực cười bảo: “Quý hiếm như thế, các ngươi có thể tin tưởng mà giao cho ta sao?”
Mugids lắc đầu, đáp: “Trong kia còn có nhiều thứ còn quý hơn. Với cả, giám mục nhìn thấy được đức tính của ngươi, ngài tin ngươi sẽ đối xử với chúng còn tốt hơn chúng ta.”
Nguyễn Thiên Dực còn không ngờ Linh giám mục lại tin tưởng như thế vào hắn. Thế nhưng cũng đúng, đối với những bảo vật lịch sử như thế này, hắn sẽ thật cẩn thận khi tiếp xúc. Hơn nữa quan hệ giữa những dòng văn tự trong mảnh không gian kia đối với Thánh kinh còn chưa rõ ràng, nếu khi mà tiếp xúc hắn cũng sẽ không biết được sẽ xảy ra phản ứng gì. Như vậy càng cần cẩn thận.
Đôi bàn tay mảnh khảnh của Nguyễn Thiên Dực tiếp nhận lấy Thánh kinh, hắn nhẹ nhàng mang sách đến bên cạnh bàn ghế gỗ, từ từ mà mở ra sách, hắn phải áp dụng những kiến thức học được trên trường trong việc tiếp xúc với đồ quý như thế này, nhằm tránh làm hỏng sách hay là hư hao.
Ở cạnh cửa ra vào, Mugids nhìn Nguyễn Thiên Dực đang dần mở sách theo cách chuyên nghiệp nhất, chút không ưa thích trong lòng vẫn không thể tiêu tan.
Vì cái gì giám mục lại tin tưởng như thế ở một kẻ ngoại đạo như thế? Trong khi hắn mới đây lần đầu tiên.
Mugids vẫn nhớ cái lúc mà Linh giám mục tìm đến hắn. Ngài đã yêu cầu, nếu như vị khách nhân bên ngoài có muốn tìm Thánh kinh, thì hãy lấy sách ở trên kệ sách đầu tiên đưa cho hắn. Mọi chuyện sẽ không có gì, nếu như Linh giám mục không nói đấy là bản giới hạn có chứa những kí giải độc nhất của giáo hoàng.
Giáo dân của Thần đông vô kể, vậy nên số lượng Thánh kinh được in ra lớn vô cùng, biết là Thánh kinh nào cũng có chú giải của từng đời giáo hoàng tổng hợp lại mà ra, thế nhưng bản đặc biệt không chỉ có thế, mà nó còn được thêm vào những tâm đắc của giáo hoàng mà những bản thông thường không thể nào có được.
Phải biết, việc thấu hiểu được lời Thần trong Thánh kinh chính là việc trọng đại của mỗi giáo dân, vậy nên những lời chú giải đó có giá trị to lớn đối với bọn hắn. Số lượng triệu bản so với số giáo dân mà nói thì thực sự quá ít, ngay cả phân đường này cũng chỉ có một bản duy nhất.
Mugids cũng từng muốn được đọc bản này, thế nhưng Linh giám mục lại không đồng ý, cho rằng lời nghĩa trong đó quá mức thâm ảo để hắn có thể thấu hiểu. Vậy mà giờ đây ngài lại đồng ý cho một kẻ ngoại đạo đọc nó.
Đến khi hắn hỏi ngài lý do, ngài chỉ đáp lại một câu khó hiểu: “Đây là ý chí của Thần.”
Mugids đăm chiêu nhìn hành lang dài mà âm u, miệng lẩm nhẩm.
Ý chí... của Thần?
Nguyễn Thiên Dực thì không để ý tới tình trạng của Mugids, hắn còn đang tập trung vô cùng vào Thánh kinh cầm ở trên tay.
Mở ra trang đầu, là lời dẫn vào được đóng riêng trong khung vàng, đặc biệt nổi bật.
“Linh hồn, thứ quan trọng bậc nhất của một sinh mệnh. Nó là nguồn gốc của sự chi phối thân thể. và là một trong số những thứ huyền bí nhất. Vạn vật đều là có linh hồn, thế nhưng chưa một thứ gì nắm giữ được nó. Bởi linh hồn là tạo vật tối cao của các Ngài.”
Không hề khác với lời mà Ninh Huyền Lý đã đọc dù chỉ là một từ một chữ. Điều này càng khiến cho Nguyễn Thiên Dực càng thêm nghi hoặc, rốt cục là tại sao lại có sự khác biệt này?
Đọc ở phía sau, là hàng dài những lời khác của các đời giáo hoàng.
Thời gian dần trôi qua, Nguyễn Thiên Dực cứ đọc Thánh kinh, mặc dù nhiều chỗ không hiểu, thế nhưng hắn vẫn cứ đọc, cố gắng tìm ra điều gì đó ẩn dấu bên trong.
Nguyễn Thiên Dực lẩm nhẩm: “Boresd là Thánh địa, là nơi tri thức hội tụ, là vùng đất thiêng liêng. Nơi đây có vô số trí giả cùng vô số thư tịch, là vùng đất hòa bình...”
Đột nhiên trong tâm trí hắn hiện lên hình ảnh một tòa thành phố rộng lớn lại cổ xưa, các loại tòa nhà vài tầng mang đậm phong cách kiến trúc baroque sáng màu, những tòa thư viện mọc lên khắp thành phố, người vào người ra tấp nập. Đi trên đường phố lát gạch, mười người thì có đến sáu người tỏa ra khí chất hòa nhã cùng đầy trí tuệ.
Tại trung tâm thành phố, có một bức tượng cao sừng sững đứng ở đó. Nguyễn Thiên Dực nhìn, lại tựa như thấy được trên khuôn mặt trống rỗng kia xuất hiện một nụ cười.
Nguyễn Thiên Dực nhíu mày, lại lắc đầu một cái, cả thành phố ấy lập tức biến mất.
Cái gì vậy? Nguyễn Thiên Dực nhớ lại hình ảnh thành phố, âm thầm lấy làm kì lạ.
Vì cái gì trong đầu hắn lại có hình ảnh một thành phố xa lạ? Phải chăng vì... Nguyễn Thiên Dực cúi đầu xuống nhìn Thánh kinh vẫn đang lật mở những trang sách miêu tả về Thánh địa Boresd, trong lòng thầm có suy đoán.
Hay là có quan hệ gì với nơi này?
Nguyễn Thiên Dực cũng không ngờ sẽ có phát hiện sớm đến như thế. Hắn còn đang chuẩn bị tinh thần nếu không có phát hiện thì sẽ sang giáo hội khác đây.
Nguyễn Thiên Dực ở lại đọc sách đến gần trưa rồi mới về. Kể từ lần hắn nhìn thấy thành phố đấy về sau, cũng chẳng còn có việc gì xảy ra nữa.
Thành phố mà hắn thấy chính là manh mối duy nhất rõ ràng.
Hắn biết Boresd, ấy là Thánh địa của Trí Tuệ giáo hội, cũng là nơi mà giáo đường của giáo hội tọa lạc. Chỉ là ngày nay người ta không gọi nó là Boresd, mà là thành Bố Rực.
Chiều hôm ấy, Nguyễn Thiên Dực đặt trước vé đến thành phố Bố Rực, chỉ thời tiết ở Bố Rực đang tạm thời chuyển biến xấu, dường như đang có bão tiến đến đấy, thành ra Nguyễn Thiên Dực chỉ có thể tạm hoãn vài ngày.
Tối đến, Nguyễn Thiên Dực nhận được thông báo kho hàng, nơi hắn làm thêm sắp bảo trì xong, dự kiến là hết tuần. Chính điều này lại càng khiến Nguyễn Thiên Dực quyết tâm đến thành Bố Rực sớm nhất có thể.
Đêm ấy, Nguyễn Thiên Dực tiếp tục nhận thêm được một dòng văn tự mang ý nghĩa: “... và là một trong số những thứ vĩ đại bậc nhất tạo nên sự sống.”...
... Sáng hôm sau, Nguyễn Thiên Dực tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra tình hình thời tiết của thành phố Bộc Rực. Một khi thời tiết ở đó ổn định hơn, và khi các chuyến bay được kết nối trở lại, hắn sẽ đặt ngay vé máy bay đến đấy.
Chỉ tiếc là, cơn bão mới ập đến với thành phố, dự định nhanh nhất là hết ngày máy bay mới có thể cất cánh.
Thời tiết hôm nay đã khá hơn rất nhiều, khá là mát mẻ, rất thích hợp cho những vận động ngoài trời. Chính vì thế mà Nguyễn Thiên Dực quyết định để chuyện này tính sau, bản thân hắn chuẩn bị để đi chạy bộ sáng sớm.
Hắn cũng chẳng chạy đi đâu xa, nguyên khu đô thị mà hắn sinh sống đã là một hệ sinh thái riêng biệt có tổng diện tích lên đến mấy chục ki-lô-mét vuông rồi.
Hắn vừa đi dạo, tai nghe trên tai phát ra bản nhác yêu thích, vừa ngắm nhìn đường phố.
Nguyễn Thiên Dực chạy quanh một hồi rồi lại quay về, nét mặt có đôi chút quái lạ.
Vừa rồi đi qua một số điểm tụ tập của các “bà tám” trong khu đô thị, hắn có lén nghe được một số câu chuyện mà những bà nội trợ ấy đang trò chuyện.
Vốn là bình thường, bọn hắn sẽ nói về nhà này, nhà kia, con nhà nọ, cháu chắt nhà kìa. Ấy thế mà nội dung nói chuyện của họ hôm nay lại khác biệt hoàn toàn. Những người ấy thế mà lại kể về những chuyện kì lạ xảy ra trong khu đô thị, hoặc là của người vùng khác, những câu chuyện mà tưởng chừng chỉ những câu chuyện được thêu dệt đăng đầy mạng xa hội các ngày nay.
Tựa như là việc người này vô cùng khỏe mạnh, không bệnh tật lại đột nhiên m·ất t·ích, đến khi phát hiện thì đ·ã c·hết trong phòng riêng với tình trạng thân thể còn nguyên vẹn, không phát hiện được dù chỉ là một chút manh mối.
Nếu là Nguyễn Thiên Dực của trước ngày đến trấn An Nhiên, hắn sẽ không tin đâu. Thế nhưng bây giờ, liên tiếp gặp những điều kì quái, Nguyễn Thiên Dực bắt đầu nghi ngờ việc các câu chuyện kì lạ kia ít nhiều đều có liên quan đến kim tự tháp cùng nam nhân nọ.
Cho đến khi chạy đến trước chung cư, Nguyễn Thiên Dực vẫn đang suy nghĩ về việc này.
Khi mà Nguyễn Thiên Dực vô tình liếc mắt qua, hắn lại vô tình nhìn thấy một hình dáng khá là quen mắt đang đứng ở trong khuôn viên chung cư.
Đến khi chạy lại gần, Nguyễn Thiên Dực mới nhận ra đấy là ai.
Ninh Huyền Lý đang còn loay hoay trong khuôn viên, đôi mắt bé nhỏ với đôi đồng tử có màu xanh dương trong veo khẽ nheo lại mà nhìn về phía trước.
Đột nhiên có một tiếng hô lên từ đằng sau nàng, khiến nàng có đôi chút giật mình: “Ninh Huyền Lý đấy sao?”
Nguyễn Thiên Dực dần dần chạy chậm lại, khi đến trước mặt Ninh Huyền Lý thì đã dừng hẳn.