Chương 16: Thư viện giáo hội
Phân đường giáo hội luôn luôn mở rộng cửa, không kể có là giáo dân hay không, vậy nên Nguyễn Thiên Dực một đường đi vào không gặp ngăn cản.
Bởi vì hôm nay mới là thứ sáu, vậy nên cũng chẳng có mấy ai đến phân đường để cầu nguyện. Thế nhưng lại có những giáo sĩ đang quét dọn cùng lau dọn khắp nơi nhằm chuẩn bị cho ngày mai – ngày cầu nguyện.
Bởi vì các giáo sĩ ai ai cũng bận rộn, thế nên cũng chẳng ai để ý tới Nguyễn Thiên Dực.
Hắn ngước nhìn lên không gian cổ kính của nhà thờ với loại kiến trúc lẫn vào nhiều nét phong cách gothic này, lại nhìn đến bức tượng một nam nhân quyền uy đứng ở phía cuối nhà thờ.
Bức tượng này cao hơn ba mét, nam nhân đấy mặc trường bào, sau lưng là một túi đồ chất đầy cuộn giấy. Khuôn mặt hắn mơ hồ, từng đường nét mờ nhạt, giống như là đã bị người nghệ nhân cố ý không điêu khắc.
Trên hàng ghế đầu, có một vị lão giả đang ngồi ở đấy. Hắn khoác trên mình một bộ trường bào giáo sĩ với màu trắng làm chủ đạo, màu xanh lá làm viền, cùng với họa tiết là từng nét vẽ ngoằn ngoèo tựa như những con rắn đang chạy trên người hắn.
Hắn ngồi ở đó, thân thể không động đậy, chỉ có đôi môi là không ngừng mấp máy, từng lời nói nhỏ đến mức gần như không tồn tại liên tục được vị lão giả phun ra.
Nếu như mà không để ý thật kĩ, có khi còn chẳng thể phát hiện điều này, người ngoài nhìn qua chắc chắn cho rằng hắn là một pho tượng.
Nguyễn Thiên Dực sở dĩ nhận ra đây là một người, không phải vì hắn là giáo dân của Trí Tuệ giáo hội, hắn đến tin vào thần còn không có cơ mà. Ấy chỉ là vì người này không chỉ vì là phân đường chủ của phân đường này, mà còn là một vị học giả có tiếng trong giới sử gia.
Những bản nghiên cứu của hắn, đều là những thứ vô cùng có giá trị cùng mang những ý nghĩa thâm sâu trong chủ đề tôn giáo, được rất nhiều vị học giả cùng sử gia kính phục.
Lần cuối cùng bài nghiên cứu của hắn được công bố cũng đã cách bây giờ rất lâu rồi, thế nhưng những giá trị của nó vẫn mãi bảo tồn. Đối với học thức của hắn, e là ngoại trừ những vị giáo sĩ tại đại giáo đường thì cũng chẳng còn ai có thể so sánh.
“Ngươi là ai?” Vị giáo sĩ không hề mở mắt, thế nhưng vẫn có thể nhận ra được có người đang tiến đến gần mình, đồng thời có chủ kiến là tiến đến chỗ của mình đang ngồi.
Nguyễn Thiên Dực kính trọng mà đáp lại: “Thưa Linh giám mục, ta là Nguyễn Thiên Dực, đến đây là vì cầu được ban cho quyền xem xét phân đường thư tịch.”
Linh giám mục dần dần mở mắt, hắn không chuyển động, cũng không vội vã đáp lại lời thỉnh cầu của Nguyễn Thiên Dực, mà hắn lại hỏi một câu không liên quan: “Hôm nay là thứ mấy?”
Mặc dù là không liên quan, Nguyễn Thiên Dực vẫn đáp lại: “Hôm nay là thứ sáu rồi ạ.”
“Ngươi là người trẻ tuổi, không đến trường học sao?” Linh giám mục tiếp tục hỏi thăm.
Nguyễn Thiên Dực lắc đầu: “Thưa, chúng ta chỉ có học tại trường trong bốn ngày đầu, hôm nay là ngày tự học của chúng ta.”
Vị giám mục không nói năng gì, hắn suy nghĩ một chút, ánh mắt vô định. Đột nhiên hắn hô lên: “À đúng rồi, lịch của các ngươi mới được thay đổi mấy tháng trước nhỉ?”
“Đúng rồi ạ.” Nguyễn Thiên Dực đáp.
Linh giám mục lần đầu tiên làm ra di chuyển, hắn nhẹ gật đầu một cái, lại bảo: “Hội đồng cứ liên tục đưa ra các loại cải cách, thực sự khiến ta khó có thể theo.”
Nguyễn Thiên Dực biết hội đồng trong lời Linh giám mục là gì, ấy là cơ quan điều hành của Nhân Loại Cộng Đồng Liên Minh, do hàng ngàn thành viên ở khắp các đại lục tham gia đóng góp, bao hàm rất hiều tầng lớp người dân, phú thương có, thường dân có, bác sĩ có,... Chỉ cần là có danh vọng đạt đến mức nhất định trong xã hội, đều được mời tham gia hội đồng.
Linh giám mục chính là một thành viên trong đó, chỉ là hắn đã rất lâu không tham dự vào các chính sự của hội đồng rồi.
“Ai chà...” Linh giám mục đứng dậy, dần dần thể hiện ra tấm thân cao lớn của hắn, “Ta thành khẩn cầu kính Thần, ấy thế mà đã hai ngày trôi qua rồi sao? Cũng là ngươi đã đánh thức ta đấy, cậu bé.”
Nguyễn Thiên Dực không hề bất ngờ với việc người này đã cầu nguyện liên tiếp hai ngày. Dù sao cũng chẳng thiếu những trường hợp tương tự, ai cũng biết đã là giám mục thì sẽ có thân thể khỏe mạnh vô cùng, thành tín vô tận, nhịn đói ba ngày để cầu nguyện đối với bọn hắn cũng là chuyện cơm bữa.
“Được rồi, ngươi đợi ở đây.” Linh giám mục nói như vậy, sau đó hắn đi vào phía sau phân đường. Mỗi bước đi của hắn nhìn thì chậm, thế nhưng sải bước lại rất lớn, mỗi bước chân đều vô cùng vững chắc, chẳng mấy chốc mà hắn đã khuất sau nhà thờ chính.
Nguyễn Thiên Dực né chỗ Linh giám mục vừa mới đứng dậy rời đi mà tìm băng ghế ngồi xuống. Vừa mới ngồi, cái lạnh lẽo của kim loại đã truyền lên khiến hắn không khỏi rùng mình.
Hai ngày trước là thời điểm lạnh nhất, ấy thế mà Linh giám mục vẫn có thể ngồi ở đây xuyên suốt đến giờ. Nguyễn Thiên Dực nghĩ mà không khỏi cảm thán về sức khỏe cũng như sức chịu đựng của các giám mục.
Trong khoảng thời gian ngồi chờ, Nguyễn Thiên Dực để ý đến các chi tiết trong nhà thờ, lại nhìn tượng thần, cùng cả thần biểu phía sau tượng thần.
Dựa theo vết tích, tòa phân đường này cũng đã phải tồn tại trên trăm năm, ấy thế mà vẫn giữ nguyên được toàn vẹn các điểm độc đáo của nhà thờ, lại chẳng có một chút dấu hiệu xuống cấp nào. Chỉ có thể nói, người xây dựng cực kỳ tài giỏi, cũng phải vô cùng dụng tâm, ý thức bảo tồn của những người hành đạo ở đây cũng rất tốt.
Đợi được không lâu, có một Linh giám mục đi ra ngoài, lấp phía sau hắn là một thiếu niên với mái tóc vàng nhạt che khuất đôi mắt, trên mặt là lấm tấm tàn nhang.
“Để ngươi đợi lâu rồi. Đây là Mugids, một giáo sĩ, hắn sẽ là người dẫn ngươi đi đến thư viện.”
Nguyễn Thiên Dực đứng dậy, hơi cúi người để tỏ lòng cảm ơn. Linh giám mục gật đầu, lại đi lướt qua Nguyễn Thiên Dực, tiến về vị trí cũ để ngồi nhắm mắt.
Trước khi nhập định, vị giám mục lên tiếng: “Phải có thái độ tốt đấy nhé.”
Nguyễn Thiên Dực ngẩng đầu lên, thấy được Mugids đang đứng ở đó, bộ dáng lầm lì, ít nói.
Rõ ràng lời nhắc nhở của Linh giám mục là dành cho người này rồi. Chỉ là mằ dù Linh giám mục đã nhắc như vậy, thái độ Mugids vẫn không thể tốt lên một chút nào. Mà Nguyễn Thiên Dực cũng chẳng quan tâm lắm.
Mugids gật đầu, xoay người đi lên phía trước, lại ra hiệu để Nguyễn Thiên Dực đi theo.
Nguyễn Thiên Dực không hề chậm chễ, lập tức tiến đi theo sau Mugids tiến về phía sau nhà thờ chính. Hai người đi vào một đường hầm dài với những ánh đèn lờ mờ, xuyên qua con đường lát gạch đá.
Suốt đường đi, Mugids không hề mở miệng nói một câu nào, mà hắn chỉ chuyên tâm dẫn đường. Thấy Mugids không có tâm tư nói chuyện với mình, Nguyễn Thiên Dực cũng chẳng mở miệng một lời, mà hắn đang quan sát mảnh không gian.
Hắn đang xem thử đã đến nơi có giáo hội rồi, thì nơi này có phản ứng gì không.
Thế nhưng kết quả đem lại khá gây thất vọng, hắn không hề nhận ra bất cứ phản ứng nào cả.
Chẳng mất bao lâu, Mugids đã dẫn Nguyễn Thiên Dực dừng trước một cánh cửa sắt, bên trên cánh cửa có gắn một tấm bảng ghi hai chữ mờ nhạt: Thư viện.
Mugids mở ra cánh cửa, tiếng cót két cứ vang vọng suốt đường đi, giống như rất lâu rồi cánh cửa này chưa được tu sửa vậy.
“Chỉ được phép mở ra sách nằm trên mười kệ sách đầu.” Mugids nói ra câu nói đầu tiên kể từ khi gặp mặt Nguyễn Thiên Dực đến giờ.
Nguyễn Thiên Dực gật đầu, sau đó liền bước vào bên trong.
Đèn điện ngay khi đó được bật lên, ánh sáng lập tức áp đảo lấy bóng tối, mọi thứ được hiện lên trước mắt của Nguyễn Thiên Dực.
Đây là một căn phòng rộng lớn, với hàng chục kệ sách sếp liền kề nhau.
Nên... bắt đầu từ đâu bây giờ? Nguyễn Thiên Dực nhìn kho sách này không có chỉ dẫn rõ ràng, bản thân cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Đừng nói là để hắn tự mày mò đấy nhé?
Nguyễn Thiên Dực nhìn về phía Mugids, ánh mắt dò hỏi. Ban đầu Mugids vốn không có ý định giúp kẻ không phải là tín đồ của Thần này, thế nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến một việc. Nếu như hắn không giúp kẻ này tìm sách, hắn sẽ tự mình tìm, như vậy thì sẽ mất thời gian vô cùng, chiếm hết thời gian khác của hắn, Mà giờ bỏ đi cũng không xong, như vậy giám mục sẽ phạt hắn mất.
Cuối cùng, Mugids cũng phải mở miệng ra để nói: “Ngươi muốn tìm gì?”
Thấy Mugids cuối cùng thì cũng có ý giúp mình, Nguyễn Thiên Dịch liền nở một nụ cười, đáp: “Ta muốn tìm Thánh kinh.”
“Được rồi.” Trên khuôn mặt Mugids thoáng hiện lêm một tia bất ngờ, có vẻ khó tin, thế nhưng chút ít cảm xúc này rất nhanh chóng liền bị hắn xua tan đi mất, quay trở về lạnh nhạt. “Ngươi muốn Thánh kinh bản nào?”
Nghe câu hỏi này của Mugids, Nguyễn Thiên Dực không khỏi ngớ người.
Thánh kinh còn chia ra thành các bản sao?
Giống như nhìn thấy được nỗi lòng của Nguyễn Thiên Dực, Mugids liền lên tiếng giải thích: “Thánh kinh vốn là một bản ghi chép chỉ riêng lời của Thần, thế nhưng về sau các đời Giáo hoàng sẽ dần dần bổ sung các ý giải của bản thân, rồi đem ra xét duyệt bởi Bồi Thẩm đoàn, sau đó lồng ghép vào từng đoạn trong Thánh kinh nhằm hỗ trợ giáo dân.”
Lần này thì Nguyễn Thiên Dực mới hiểu được tại sao Thánh kinh được chia thành nhiều bản. Bởi lẽ theo lời giải thích của Mugids, mỗi vị Giáo hoàng đều có những chỗ hiểu khác nhau, có đúng có sai, vậy nên mới có chuyện Thánh kinh được tái xuất bản nhiều lần, biến thành nhiều bản. Đồng thời với sự giá·m s·át của Bồi Thẩm đoàn, những chú giải này sẽ chỉ càng chính xác, khiến cho chất lượng Thánh kinh đi lên.