Chương 15: Giáo hội
Sau một hồi cùng Ninh Huyền Lý trò chuyện, Đình Thịnh ra hiệu bảo nàng đi ra ngoài.
Đến khi mà cánh cửa của giáo đường mở ra rồi đóng lại, thì cũng chỉ còn có mỗi hắn và vị giáo sư này đang còn ở lại.
“Ta đã xem qua bài luận của ngươi cùng bài của bạn hợp tác. Rất tốt, ta phải nói là không có chỗ nào để chê.” Đình Thịnh cầm trên tay một tập giấy, Nguyễn Thiên Dực nhìn qua liền biết ấy là bài luận của hắn đã được in ra.
“Xem ra lần trước ngươi đến trấn An Nhiên là lựa chọn đúng đắn.”
Nguyễn Thiên Dực mỉm cười, lại đáp: “Ta còn phải cảm ơn giáo sư đã giúp chúng ta chuẩn bị chỗ ngủ, nếu không chúng ta sẽ không biết làm thế nào nữa.”
“Ấy là chuyện nhỏ, chất lượng bài luận mới là chuyện lớn.” Đình Thịnh không mấy quan tâm đến vấn đề này, hắn tiếp tục đọc bài luận, càng đọc càng thấy hài lòng. Dù gì đi nữa thì đây vẫn là bài luận của học sinh mà hắn yêu quý nhất, nếu không tốt mới là lạ.
Qua một hồi, Đình Thịnh để tập giấy xuống, lại ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thiên Dực, “Nghe nói các ngươi đã bị kẹt lại ở trấn An Nhiên nhiều hơn hai ngày?”
Nguyễn Thiên Dực không có giấu diếm, đáp: “Đúng là có chuyện đó, thưa giáo sư.”
Đình Thịnh gật đầu, lại ngồi tựa lưng ra sau ghế, hắn khép hờ mắt, cũng không thể biết được là hắn đang suy nghĩ về cái gì.
Thấy bộ dáng trầm tư này của giáo sư, Nguyễn Thiên Dực hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế ạ?”
Đình Thịnh im lặng một lúc, rồi đáp: “Nếu sắp tới có ai đến hỏi ngươi, là có đến trấn An Nhiên trong ngày hai mươi ba tháng tư hay không, thì phải nhất quyết phủ định.”
Nghe được câu này, Nguyễn Thiên Dực không khỏi hồ nghi nhìn về phía Đình Thịnh, đồng thời bắt đầu cảm thấy bất an. Phải biết, ngày hai mươi ba chính là ngày mà hắn cùng hai người kia tiến vào kim tự tháp, cũng là ngày mà hắn thấy được dị tượng, ngay sau đó một hôm thì phát hiện ra bản thân có không gian kì lạ.
“Có chuyện gì sao thưa giáo sư?” Nguyễn Thiên Dực tiếp tục hỏi.
Đình Thịnh mở mắt, hắn từ từ bảo: “Giáo hội đột nhiên tiến về trấn An Nhiên tra xét, người của ta ở đó có báo về rằng, giáo hội đang thăm hỏi chuyện xảy ra trong ngày hai mươi tư...”
Sự khó hiểu hiện rõ trên mặt Nguyễn Thiên Dực. Lại là giáo hội. Bọn hắn tra hỏi chuyện trong ngày đó làm gì? Hay là mảnh không gian kia thực sự có quan hệ gì đó với giáo hội?
Mặc kệ thế nào, đây lại giống như là một loại điềm báo, một điềm báo mơ hồ, chẳng thể biết được là tốt hay là xấu.
“Thế nhưng nếu chối thì cũng đâu có tác dụng gì? Giáo hội dù sao thì cũng sẽ biết ba người bọn hắn đã từng đến đấy.” Nguyễn Thiên Dực tự hỏi ở trong đầu.
Giống như đọc được suy nghĩ của Nguyễn Thiên Dực, Đình Thịnh lên tiếng: “Nghe bảo là vì để điều tra về sự m·ất t·ích của trưởng trấn nơi đó, dù sao trưởng trấn An Nhiên cũng là người truyền lại tình hình giáo sự địa phương cho giáo hội... Ta không biết ba người các ngươi có liên quan gì đến việc này không, thế nhưng việc phủ định vẫn sẽ giúp các ngươi né được một chút rắc rối, cùng có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị.”
Nguyễn Thiên Dực bước ra khỏi giảng đường, trong đầu vẫn là những nghi vấn khó có lời giải đáp.
Tại sao giáo hội lại dính giáng vào chuyện này? Bọn hắn đã biết những gì? Đang tìm kiếm thứ gì? Hơn nữa, mảnh không gian kia, Đại đế triều và giáo hội liệu có quan hệ gì với nhau?
Nguyễn Thiên Dực mải suy nghĩ, lại vô thức đẩy cửa mà ra, cũng chẳng để ý đến người đứng ở bên ngoài. Ninh Huyền Lý bị Nguyễn Thiên Dực bất ngờ v·a c·hạm phải, nàng không hề chuẩn bị trước mà nghiêng người ngã xuống. Không hề do dự, Nguyễn Thiên Dực luồn tay qua eo của nàng, lại đỡ được người không bị đổ xuống.
Sau khi đứng vững, Ninh Huyền Lý liền đẩy Nguyễn Thiên Dực ra, mặt đỏ hồng, lí nhí mà nói: “Cảm... cảm ơn...” Nói rồi, nàng lập tức bỏ chạy đi.
Nguyễn Thiên Dực mặc dù có ngại, thế nhưng cũng không đến nỗi mặt đỏ phừng phừng như Ninh Huyền Lý.
“Nàng ta vẫn đứng ở đấy làm gì thế nhỉ?”
Khi này, Lê Phúc Tâm vẫn đang đứng tựa một bên tường bước lên một bước, hắn dùng bàn tay to vỗ lên lưng Nguyễn Thiên Dực, lại cười tít mắt: “Ai chà, ngươi cũng được đấy chứ!”
“Ngươi ở đây từ khi nào?” Nguyễn Thiên Dực nhíu mày, lực đánh của Lê Phúc Tâm cũng chẳng phải là nhỏ.
“Ha, ta ở đây từ đầu, từ trước khi ngươi ‘ăn vụng’ được đấy.”
“Ăn vụng cái đầu ngươi. Không đi cùng Mie Rudox à?” Nguyễn Thiên Dực cũng đến bó tay với Lê Phúc Tâm. Đấy chỉ là t·ai n·ạn nhất thời thôi mà?
Nhắc đến chuyện này, Lê Phúc Tâm lại thở dài một tiếng: “Ta muốn lắm, nhưng đâu được. Nàng đi xe riêng về nhà, chẳng nhẽ ta lại lên ngồi chung à? Ta đâu có da mặt dày đến thế.”
“Ngươi vốn là mặt dày rồi.” Nguyễn Thiên Dực bày ra bộ mặt khinh thường mà đáp lại.
“Ngươi đừng có cố bẻ lái.” Lê Phúc Tâm lắc đầu.
Nguyễn Thiên Dực tỏ ra bất đắc dĩ vô cùng, đáp lại: “Chỉ là t·ai n·ạn thôi mà.”
Sau đó hai người ầm ĩ một hồi, đi từ trong tòa nhà đến ra bên ngoài, lại mãi đến khi đã đi đến trước cửa căn hộ của Nguyễn Thiên Dực.
“Nếu sắp tới có ai đó hỏi ngươi về việc ngươi ở đâu trong ngày hai mươi tư, thì tuyệt đối không được nói rằng chúng ta đã ở trấn An Nhiên.” Nguyễn Thiên Dực bất chợt thay đổi giọng điệu, trở nên nghiêm túc.
Dù sao mọi việc cũng chưa rõ, hắn không chắc được liệu tình huống xấu có xảy ra hay không.
Lê Phúc Tâm tuy không biết tại sao lại phải làm như thế, nhưng khi nói đến ngày hôm đó thì hắn cũng đoán được hẳn là có liên quan đến sự m·ất t·ích của trưởng trấn, Vậy nên Lê Phúc Tâm cũng gật đầu, coi như đã hiểu.
Nguyễn Thiên Dực đi vào trong căn hộ, hắn nhanh chóng đi vệ sinh thân thể, sau đó lại tiến vào phòng bếp chuẩn bị hai phần bữa trưa.
Không phải một phần, mà là hai phần.
Chuẩn bị xong được một bữa trưa đơn giản nhưng vẫn đầy đủ chất, Nguyễn Thiên Dực không lập tức ngồi vào bàn, mà hắn đi ra phòng khách xem ti vi.
Đợi một lúc, Lê Phúc Tâm vô cùng tự nhiên từ bên ngoài đi vào, thậm chí còn không thèm nói với Nguyễn Thiên Dực một lời mà ngồi xuống bàn, bắt đầu đánh chén.
Nguyễn Thiên Dực cũng đã sớm quen với thói này của Lê Phúc Tâm, thế nên cũng chẳng có phàn nàn gì, chỉ ngồi đối diện Lê Phúc Tâm mà ăn tối.
Từ bé đến lớn, Lê Phúc Tâm cũng chẳng thiếu một bữa tiến sang nhà Nguyễn Thiên Dực ăn trực. Nhiều rồi thành quen, chỉ cần Lê Phúc Tâm không nói trước, Nguyễn Thiên Dực đều sẽ tự động mà chuẩn bị hai phần cơm.
Như hôm qua thì là vì cả hai cần tập trung hoàn thành bài luận, thế nên Lê Phúc Tâm cũng không đi sang căn hộ hắn để ăn trực.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Lê Phúc Tâm ở lại căn hộ của Nguyễn Thiên Dực đến tận tối, lại ăn trực thêm bữa nữa thì mới thỏa mãn mà về.
... Sáng hôm sau, Nguyễn Thiên Dực đúng năm giờ sáng đã dậy.
Hắn đêm qua có thức dậy một lần chỉ để quan sát hiện tượng trong mảnh không gian, nhưng vẫn không khỏi thất vọng vì không thể nhìn ra thứ gì.
Ngoại trừ một dòng chữ tiếp nối khác xuất hiện: “... và là một trong số những thứ vĩ đại bậc nhất tạo nên sự sống.”
Nguyễn Thiên Dực nhớ đến câu mà Ninh Huyền Lý đã đọc lên, lại thấy đúng thật là có đôi chút khác biệt. Nếu như mà cả mấy dòng sau cũng khác, thì trong tai của những giáo dân vốn lấy lời Thánh kinh làm chân lý, ấy chẳng khác gì là đọc sai hoàn toàn, biến tấu ý thần thật.
Hắn vốn là định lên mạng để tra trước Thánh kinh, thế nhưng là lại đổi ý, quyết định sẽ lần nữa tiến về thư viện để tiện thể tra xét nhiều thông tin hơn.
Thời tiết hôm nay đã có chuyển biến, dần dần đi về với đúng quỹ đạo tự nhiên vốn có của nó. Tức nghĩa là Nguyễn Thiên Dực đã không cần đến quần áo dày để giữ ấm nữa.
Nền trời dần xuất hiện màu xanh, gió thổi qua mang theo chút lành lạnh.
Nguyễn Thiên Dực đi lại trên đường phố, mắt nhìn trời.
Cứ theo cái đà này, chẳng mấy chốc nữa thời tiết sẽ hoàn toàn quay trở về đúng cái hương vị của mùa hạ, và cái nóng nực sẽ lần nữa xuất hiện ở nơi đây.
Nguyễn Thiên Dực lần này đi đến thư viện, thế nhưng không phải thư viện của trường đại học, mà hắn muốn đến nơi khác.
Đi xuyên qua hàng cây xanh cùng những tòa nhà, nền gạch lát đường dần dần xuất hiện rêu xanh, các công trình hiện đại cũng dần thay thế bằng các công trình cũ hơn, lạc hậu hơn.
Cuối cùng, một tòa nhà cổ kính mang theo lối kiến trúc truyền thống xuất hiện.
Đây chính là mục tiêu đến của hắn ngày hôm nay, phân đường của Trí Tuệ giáo hội.
Trí Tuệ giáo hội là một đại giáo hội là một giáo hội truyền thống của đại lục phía Đông, có lịch sử xa xưa, giáo dân vô số, trải dài từ bắc vào nam. Nó có sức ảnh hưởng vô cùng lớn lao, ngay cả đại lục phía Tây cũng có kha khá tầm ảnh hưởng.
Trí Tuệ giáo hội nghe đồn là tồn tại trước cả thời Đại đế triều thành lập. Mọi giáo dân chỉ thờ phụng một vị thần linh duy nhất, ấy chính là Trí Tuệ thần, lại lấy hình con rắn quấn quanh một cây trụ làm thần tượng, biểu trưng cho thần.
Nghe bảo Trí Tuệ thần là một vị thần toàn trí toàn năng, thông thiên hiểu địa, từ cổ chí kim không gì không biết, không gì không hay. Hắn là biểu tượng của trí tuệ, của sức mạnh và của quyền lực.
Vì là lấy trí tuệ làm vinh, Trí Tuệ giáo hội hiển nhiên cũng có vô số thư tịch các loại. Bọn hắn có một đại thư viện nằm ở đại giáo đường, đó là thư viện mà chỉ thua kém thư viện của trường đại học Nhân Tiễn một chút. Mỗi phân đường của nó đều có một thư viện riêng.
Và vì là muốn tìm hiểu kiến thức liên quan đến giáo hội, việc đến thư viện của phân đường là lựa chọn tốt hơn cả.