Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Rung Động Tần Số

Chương 14: Ninh Huyền Lý




Chương 14: Ninh Huyền Lý

Hai người đi đến trường đại học, chẳng mất bao lâu thì chuông trường vang lên, báo hiệu một tiết học mới bắt đầu.

Nguyễn Thiên Dực ngồi vào một góc của giảng đường rộng lớn, kế bên là Lê Phúc Tâm. Mà ngay sau khi hai người ngồi xuống, Mie Rudox cùng với bạn của nàng ta liền từ một cửa khác đi vào, tiến lên bàn hàng đầu ngồi.

Thấy Lê Phúc Tâm ngồi một chỗ, tâm hồn lại thả trôi đi đến hàng bàn đầu, Nguyễn Thiên Dực nhắc nhở hắn: “Nhanh lên trên đấy ngồi đi, ngươi nhìn các nam nhân khác sắp bao vây hết chỗ nàng ngồi rồi kìa.”

Ban đầu Lê Phúc Tâm có còn đôi chút do dự, chỉ có điều lời Nguyễn Thiên Dực tựa như ngòi thuốc nổ vậy, khiến hắn dứt khoát đứng lên, bước chân thẳng hướng đến chỗ của Mie Rudox.

Thấy người đã đi, góc bàn dài cũng chỉ có mình hắn ngồi, tự do yên bình, Nguyễn Thiên Dực liền lấy quyển sổ tay ra ôn lại kiến thức cũ.

Chỉ là ôn như thế nào, Nguyễn Thiên Dực vẫn không thể ngừng suy nghĩ về mấy câu vẫn đang tồn tại trong mảnh không gian kia.

Từ lúc vừa mới tỉnh ngủ, có được tinh thần tốt đẹp, Nguyễn Thiên Dực đã luôn suy nghĩ về nó. Hắn càng có cảm giác đã từng nghe thấy câu này ở đâu đó rồi.

“Linh hồn, thứ quan trọng bậc nhất của một sinh mệnh. Nó là nguồn gốc của sự chi phối thân thể...”

Bỗng có tiếng nói vang lên, nối tiếp sau lời của Nguyễn Thiên Dực: “... và là một trong số những thứ huyền bí nhất. Vạn vật đều là có linh hồn, thế nhưng chưa một thứ gì nắm giữ được nó. Bởi linh hồn là tạo vật tối cao của các Ngài.”

Nguyễn Thiên Dực quay phắt đầu sang, trong lòng kinh nghi không dứt. Ninh Huyền Lý bị động tác bất ngờ của Nguyễn Thiên Dực dọa cho lùi về phía sau một hai bước. Hắn nhận ra bản thân phản ứng có đôi chút thái quá, thế nên hắn cũng chỉ có cười ngượng đôi tiếng.

“Ngươi là...?” Nguyễn Thiên Dực hỏi. Hắn không quen người mới đến này, cũng như nàng không biết đến hắn. Dù sao trường đại học này lớn đến như thế, không biết hết cũng là chuyện thường.

Ninh Huyền Lý dùng tay vuốt ngực tự trấn an bản thân, nghe câu hỏi của Nguyễn Thiên Dực thì mở miệng gượng đáp: “Ta... ta là Ninh Huyền Lý.”

Hắn gật đầu: “Ta là Nguyễn Thiên Dực.”

Sau một hồi xuề xòa cho qua, Ninh Huyền Lý cuối cùng lại ngồi cạnh hắn.

“Ngươi... có biết đến những lời vừa rồi sao?” Nguyễn Thiên Dực hỏi, trong lòng có nửa phần mong chờ, nửa phần lo lắng.

Mong chờ là vì hắn có thể biết được nguồn gốc của những dòng văn tự, và phần nào nguồn gốc của mảnh không gian kia. Còn phần lo lắng là bắt nguồn từ những thứ không biết.



“Đương nhiên là biết chứ, dù sao ta cũng được nghe những dòng này từ khi bé đến giờ mà.” Ninh Huyền Lý đáp, tỏ vẻ đương nhiên là như vậy.

“Nghe từ bé đến lớn sao...” Nguyễn Thiên Dực nhíu mày, có chút không rõ.

“Là câu đầu trong Thánh kinh đấy!” Nàng nói: “Ngươi không phải người theo giáo, không rõ ràng cũng là phải.”

Nguyễn Thiên Dực tuy là bất ngờ vì Ninh Huyền Lý biết bản thân hắn không phải giáo dân, thế nhưng hắn lại càng bất ngờ hơn khi biết được mấy câu này có xuất hiện trong Thánh kinh của giáo hội, hơn nữa lại còn là nằm trong đoạn đầu tiên.

Xem ra hắn phải đi kiểm tra Thánh kinh một lần rồi.

“Ngươi vì sao lại biết ta không phải là giáo dân?” Nguyễn Thiên Dực chậm rãi nói ra nghi vấn.

Ninh Huyền Lý liếc nhìn Nguyễn Thiên Dực, ánh mắt có chút như đang nhìn thằng ngốc: “Sẽ chắng có giáo dân nào đọc sai Thánh kinh như ngươi bao giờ cả!”

“Ta đọc sai?” Nguyễn Thiên Dực không ngờ đến câu trả lời là như thế này. Hắn “nhìn” lại không gian kia lần nữa, thế nhưng hắn có nói sai lời nào đâu nhỉ?

Nàng há miệng, vốn định là nói thêm, chỉ là tiếng bước chân rõ ràng bên ngoài hành lang truyền đến đã ngăn cản Ninh Huyền Lý nói ra lời tiếp theo.

Thực ra không chỉ Ninh Huyền Lý, mà còn có cả bất cứ ai trong giáo đường.

Cả tòa giáo đường vừa rồi vẫn còn biết bao tiếng xì xào, sau khi tiếng bước chân ngoài kia xuất hiện đều biến mất hết.

Đây không phải là kế hoạch đã bàn trước gì, mà là phản xạ có điều kiện. Đã ngồi trong giảng đường này, thì không ai là không biết tính cách của người ngoài kia ác liệt đến cỡ nào.

Từ bên ngoài, một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc trắng xóa bước vào. Hắn có dáng người đĩnh đạc, diện mạo nghiêm khắc, đôi mắt sáng quắc như mắt diều hâu, trên thân là bộ âu phục đen sang trọng cùng lịch thiệp. Nét mặt hắn rạng ngời, chẳng giống với những người cùng tuổi một chút nào.

Hắn là giáo sư, tiến sĩ, đồng thời là một vị sử học gia có tiếng trong giới, Đình Thịnh.

Đình Thịnh đi đến trước bục giảng, đôi mắt hắn đảo qua giảng đường. Ánh mắt hắn đảo qua ai, người nấy đều phải giật mình, còn lo bản thân bị mắc lỗi gì.

Thực ra thì ai cũng biết là hắn đang đếm xem giảng đường có thiếu ai không. Đừng khinh thường trí nhớ của vị giáo sư này, không ít người đã vì như thế mà ăn trái đắng rồi đấy.



Điển hình như những trường hợp thuê người cầm thẻ sinh viên điểm danh rồi ngồi ở giảng đường thay, tưởng rằng giữa nhiều người như vậy Đình Thịnh không thể để ý đến, ngờ đâu hôm sau những ai vi phạm đều bị phạt.

Khi đã xác định đầy đủ, Đình Thịnh mới bắt đầu lên tiếng: “Tốt lắm, theo như danh sách mà tôi được nhận sáng nay, không có thiếu ai cả. À, có mấy tên đã bỏ cuộc mà xin nghỉ, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến buổi học của chúng ta.”

Dưới tác dụng của máy truyền âm tự động được gắn đều khắp giảng đường, trên trăm con người ai nấy đều nghe được rõ ràng lời Đình Thịnh nói.

“Chúng ta bắt đầu buổi học ngày hôm nay.” Đình Thịnh khởi động máy chiếu, thanh âm của hắn truyền đi có đôi chút cọc cằn, lại có chút dễ nghe.

Trong khi giảng đường yên tĩnh đến vậy, cũng chỉ có tiếng giảng, tiếng bước chân đi lại, ngoài ra cũng có tiếng đánh máy và tiếng bút ma sát với giấy.

Ninh Huyền Lý rón rén đẩy sang cho Nguyễn Thiên Dực một tờ giấy. Hắn giữa nguyên tư thế, bàn tay lại di sang nhận lấy rồi mở ra xem.

“Giáo sư có vẻ khó tính nhỉ?” Dòng chữ ngay ngắn, nét chữ gọn gàng.

Nguyễn Thiên Dực hơi nhướng mày, hắn ngoáy viết một dòng, rồi lại đẩy sang cho Ninh Huyền Lý.

“Ngài ấy khó tính thật, bù được cái giảng dạy rất hay. Ngươi cũng nên tập trung nghe giảng đi.” Là lời nhắc nhở thiện chí.

Với cả cứ lén lút như thế này, bị ai đó nhìn thấy rồi truyền đồn linh tinh thì ngại lắm.

Ấy thế mà Ninh Huyền Lý vẫn cứ đẩy tờ giấy sang: “Được thôi.”

Một hồi ngắn sau, Đình Thịnh bắt đầu di chuyển từ trên bục giảng xuống, đi dần đến từ hàng ghế đầu cho đến hàng ghế cuối, khiến người nào người nấy đều bắt đầu run rẩy. Nhất là khi Đình Thịnh bất chợt dừng lại ở hàng ghế nào lâu hơn bình thường, là hàng đó đã run như cầy sấy.

Chỉ là tất cả đều không sao, Đình Thỉnh đi liền một mạch từ đầu đến cuối.

Khi mà thanh âm Đình Thịnh đã ở ngang hàng bên tai, Nguyễn Thiên Dực vẫn chăm chú đánh máy lại lời hắn nói.

“Cộc cộc.” Tiếng gõ bàn không to, nó vừa đủ để hai người ngồi chung bàn kia nghe được.

Nguyễn Thiên Dực cùng Ninh Huyền Lý ngẩng mặt nhìn sang, đúng lúc đấy một mảnh giấy bị gấp lại được thả xuống đầu bàn.



Đợi đến khi Đình Thịnh rời đi, Ninh Huyền Lý mới run rẩy mà cầm lên tờ giấy, lại mở ra xem. Nguyễn Thiên Dực ngồi ở bên cạnh cũng hơi nghiêng người nhìn sang.

“Sau buổi học sáng nay, các ngươi ở lại.” Là nội dung được viết trong đó.

Nhìn thấy dòng chữ cứng cáp, đúng là nét chữ của Đình Thịnh, khóe môi Nguyễn Thiên Dực cũng không khỏi run rẩy.

Chắc hẳn là hành động truyền giấy giữa hai người bọn hắn đã bị phát hiện rồi.

Chỉ có điều, trong khi Nguyễn Thiên Dực còn hết sức bình tĩnh mà quay về bài học, thì Ninh Huyền Lý lại có vẻ hoang mang vô cùng.

Ấy cũng bởi vì nàng không lâu trước mới làm việc riêng trong giờ học, giờ lại bị chính giáo sư dùng cái cách này để truyền lời, nàng không hoảng mới là lạ.

Bỗng, có tờ giấy đẩy qua. Ninh Huyền Lý cầm tờ giấy lên, lại đọc thầm.

“Không có chuyện gì lớn đâu. Nếu Đình Thịnh thực sự muốn bắt chúng ta chuyện này, ông ấy đã làm ầm lên ngay rồi.”

Thấy những dòng này, Ninh Huyền Lý mới coi như là yên tâm hơn được phần nào.

Thế nhưng cũng chỉ là phần nào thôi, mấy dòng chữ cũng không thể đuổi đi hoàn toàn cảm giác lo lắng trong lòng Ninh Huyền Lý.

Buổi học nhanh chóng kết thúc, tiếng chuông lần nữa reo lên, sinh viên ồ ạt đổ ra ngoài. Đến cuối cùng, cũng chỉ còn có hai người ở lại giảng đường.

Đình Thịnh tắt đi các dụng cụ khoa học kĩ thuật cao, sau đó ngồi ở trước bàn, trên mặt bàn là từng chồng sách sổ.

“Ninh Huyền Lý, ngươi đã thích nghi hơn với môi trường học tập ở đây chưa?” Đình Thịnh nhìn hai con người trước mặt, một nam, một nữ, ấy đều là nam thanh nữ tú cả.

Nguyễn Thiên Dực nghe câu hỏi này, cũng không bất ngờ lắm. Hắn đã đoán được việc Ninh Huyền Lý là sinh viên từ nơi khác chuyển đến ngay từ khi nàng ta truyền thư với câu đầu tiên rồi. Bởi vì tính tình Đình Thịnh toàn trường không ai không rõ.

Ninh Huyền Lý gật đầu, đáp lại: “Thưa giáo sư, ta đã quen hơn được nhiều rồi.”

Đình Thịnh gật đầu: “Thế là tốt.” Rồi hắn lại cùng Ninh Huyền Lý trò chuyện một hồi.

Hóa ra Ninh Huyền Lý là sinh viên tại một tỉnh nghèo khó, Đình Thịnh chính là trong một lần công tác thì phát hiện ra nàng, lại thấy nàng khá là có thiên phú thì liền tiến cử, lại tạo điều kiện cho nàng chuyển đến trường đại học Nhân Tiễn. Ngay sau khi tiến cử, lại còn chưa cùng trò chuyện với nàng được mấy câu thì giáo sư đã vội vàng trở về thủ đô vì công việc, tính ra thì cũng chưa tiếp xúc được với nhau mấy.

Hiểu được hoàn cảnh, cũng như là quan hệ của Ninh Huyền Lý với Đình Thịnh, Nguyễn Thiên Dực cũng hiểu được vài phần nỗi lo lắng của nàng ban nãy.

Ấy là lo lắng làm Đình Thịnh mất lòng, giảm hình tượng bản thân trong mắt hắn, để rồi từ đó đánh mất con đường phía trước của bản thân.