Chương 13: Dòng chữ
Thời gian càng trôi qua, Nguyễn Thiên Dực càng cảm nhận được mọi vật xung quanh rõ ràng hơn, cái cảm giác kì lạ trước khi đến được kim tự tháp ở trấn An Nhiên lại quay về.
Giống như đang có thứ gì đó đang lôi kéo, chỉ dẫn cho hắn vậy.
Nguyễn Thiên Dực cảm thấy đây không hẳn là điều xấu, thế nhưng sự lo lắng – bản năng của con người trước những điều không biết rõ lại cứ len lỏi trong tâm thức của hắn. Hắn không thích cảm giác lo lắng, bởi thứ cảm xúc này thật là vô dụng, nó chỉ khiến con người rơi vào hoàn trường hợp tệ hơn, thế nhưng bản năng thì vẫn là bản năng, dù cho Nguyễn Thiên Dực không thích, nó vẫn cứ mọc lên như thường, cho dù là ở bất cứ hoàn cảnh nào.
Đồng hồ đang dần đếm ngược, cuối cùng lại chỉ đúng mười hai giờ. Đúng lúc này, trong không gian kia xuất hiện dị động.
Tinh thần bỗng chấn động đôi chút, Nguyễn Thiên Dực lập tức giật mình, lại nhìn lại trong mảnh không gian đó.
Tức thì, Nguyễn Thiên Dực thấy được ngàn tia sáng liên tục, không ngừng vận động, bọn chúng quay cuồng mà bay lên trên, không ngừng xoay quanh một khoảng không duy nhất.
Tất cả giống như một màn trình diễn khổng lồ mà tráng lệ. Đây là màn trình diễn độc nhất vô nhị, mà khán giả duy nhất là Nguyễn Thiên Dực.
Từng đợt sóng gió nổi lên theo quỹ đạo bay của các tia sáng, lớn đến nỗi Nguyễn Thiên Dực không dám xuất hiện ở trong không gian đó, chỉ sợ vừa vào đã bị những làn sóng đó đánh bay.
Khi mà những tia sáng ấy dần dần hạ tốc, tức là buổi diễn cũng đã đến hồi kết thúc. Những tia sáng lần nữa trở về với vẻ thường ngày, chầm chậm, thong thả mà trôi trong không gian nhuộm ánh vàng ấm áp.
Những tia sáng đó không còn quay quanh khoảng không cũ nữa, mà chúng để lại thứ gì đó.
Ấy là một câu lơ lửng trên không, Nguyễn Thiên Dực có thể hiểu nó là: “Linh hồn, thứ quan trọng bậc nhất của một sinh mệnh.”
Linh hồn là thứ quan trọng bậc nhất của sinh mệnh? Nguyễn Thiên Dực tiến đến gần hơn dòng chữ này, hắn vươn tay ra, cố gắng chạm vào nó. Hắn muốn tìm hiểu thêm về những dòng chữ này. Chỉ là dù làm kiểu gì đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ đi xuyên qua dòng chữ, đến tác động khiến nó duy chuyển như những từ ngữ khác đều không được.
Nguyễn Thiên Dực không thể chạm vào được dòng chữ, cũng không còn có manh mối gì thêm, khi này hắn không khỏi thở dài một hơi rồi lui ra khỏi không gian đấy.
Bởi vì có linh cảm chuyện này về sau vẫn sẽ còn tiếp diễn, thế nên Nguyễn Thiên Dực liền để chờ thêm mấy ngày nữa để quan sát.
Ngay sau khi rời khỏi không gian, Nguyễn Thiên Dực liền cảm thấy đầu trở nên nặng trĩu, trước mặt cũng không còn rõ ràng. Hắn cũng không làm gì khác, lập tức lên giường ngủ...
... Nguyên một ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Dực không hề bước chân ra khỏi nhà. Thay vào đó hắn tiếp tục hoàn thiện nốt bài luận, ngay cả điện thoại cảm ứng cũng để chế độ tập trung, toàn tâm toàn ý vào bài làm.
Đến khi mà hắn đã xong xuôi hết, thì đã là tối đêm.
Nguyễn Thiên Dực kiểm tra bài luận kĩ càng năm lần bảy lượt, xem thật kĩ từng câu chữ, xác định không xảy ra vấn đề thì mới gửi cho giáo sư ở trường.
Hắn nhấn nút gửi, sau khi màn hình hiện lên dòng thông báo “thành công” thì mới yên tâm mà tựa lưng vào ghế, ngồi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì cũng hoàn thành tất cả, hắn đã có thể vui vẻ mà bước vào kì nghỉ hè rồi.
Khi này đã là tám giờ tối có hơn, Nguyễn Thiên Dực mở cảm ứng lên, lại bắt đầu chơi trò chơi điện tử cùng Lê Phúc Tâm đến tận gần mười hai giờ đêm rồi mới ngừng.
Hắn đang chờ đến đúng giờ, để xem dị tượng ngay hôm qua có còn tiếp tục xảy ra hay không. Trong những lúc này, Nguyễn Thiên Dực lại mở ra trang báo, đọc qua một lượt.
Khá bất ngờ là các trang báo dạo gần đây đều đăng tin về những điều kì lạ, tựa như việc có người nhìn thấy con thỏ to bằng con chó lớn, hay việc gà đột nhiên t·ấn c·ông người... Đến ngay cả những trang báo uy tín nhất cũng có ít nhiều những tin như thế này.
Càng đọc, Nguyễn Thiên Dực càng có loại cảm giác sắp có biến đổi lớn xảy ra.
“Ting-“ TIếng chuôn điện thoại reo lên, đây là chuông Nguyễn Thiên Dực đặt nhằm chuẩn bị trước mười hai giờ vài phút để mà quan sát mảnh không gian kia.
Nguyễn Thiên Dực lập tức tiến vào quan sát lấy không gian kia, hắn không muốn bị lãng phí bất kì phút giây nào cả.
Mười một giờ năm mươi lăm phút, năm mươi sáu phút,... đều không có gì xảy ra. Năm mươi tám phút, vẫn là như vậy, chẳng có gì thay đôi cả. Chỉ khi bước sang phút thứ năm mươi chín, trong lòng Nguyễn Thiên Dực liền có cảm ứng, chỉ là cái cảm giác mọi thứ được phóng to bên tai vẫn luôn không xuất hiện.
Ngay khi có cảm ứng, Nguyễn Thiên Dực liền tập trung toàn bọ tinh thần theo dõi vào mảnh không gian.
Đúng mười hai giờ, vẫn không có gì xảy ra. Mọi thứ vẫn như thế, từng tia sáng chảy trôi chầm chậm, chẳng hề có sự biến đổi, cũng không xoay chuyển dữ dội như ngày hôm qua.
Thấy kết quả lại là như vậy, Nguyễn Thiên Dực không khỏi thất vọng. Hắn đang mong chờ về một biến cố, thế nhưng nếu với kết quả như thế này thì e rằng hắn sẽ phải tự lần mò thêm thông tin rồi từ bên ngoài rồi.
“Ai chà... nếu như những chữ cái này sắp thành bản giới thiệu nguồn gốc cùng lai lịch của bản thân thì tốt rồi.” Nguyễn Thiên Dực lắc đầu than thở.
Hắn ngắm nhìn lại mảnh không gian lần cuối, lại đột nhiên phát hiện ra thứ bất thường.
Ấy là một hàng chữ ngay ngắn nối tiếp với câu của hôm trước: “Nó là nguồn gốc của sự chi phối thân thể,”.
Không hề có một chút động tĩnh, một hàng chữ đã ngay ngắn xuất hiện. Điều này đã khiến Nguyễn Thiên Dực không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hóa ra không phải là không có, mà là có nhưng mà nó diễn ra trong âm thầm.
Cả câu vừa mới xuất hiện, nối với câu ngày hôm trước thì được một câu như sau: “Linh hồn, thứ quan trọng bậc nhất của một sinh mệnh. Nó là nguồn gốc của sự chi phối thân thể,”.
Nguyễn Thiên Dực ngẫm nghĩ hai câu này, hắn mơ hồ cảm thấy hai câu này có chút quen tai, có vẻ như hắn đã từng được nghe ai đó đọc qua rồi thì phải.
Nguyễn Thiên Dực khá là tin tưởng vào cảm giác cùng phán đoán của bản thân, đây không phải là tin tưởng mù quáng, mà là dựa vào sự thật. Dù sao cũng không thiếu những lần trực giác của hắn chính xác.
Hắn định là lập tức bắt tay vào tìm hiểu, chỉ là cơn choáng váng không biết từ đâu ập tới, khiến hắn không thể không leo lên giường, bắt đầu giấc ngủ miên man...
... Sáng hôm sau, Nguyễn Thiên Dực tỉnh dậy từ sớm, sáng ngày hôm nay hắn có lịch học tại trường.
Vừa dậy, hắn liền để ý tới tiếng động ở bên ngoài phòng khách, ấy là tiếng bóng đá cùng tiếng reo hò phát ra từ trong ti vi. Đồng thời Nguyễn Thiên Dực cũng biết ngay kẻ ở bên ngoài là ai.
“Ngươi đến từ bao giờ thế hả Tâm?” Nguyễn Thiên Dực bước vào phòng vệ sinh, bắt đầu đánh răng.
Lê Phúc Tâm không nhìn Nguyễn Thiên Dực, hắn vẫn chăm chú mà nhìn vào màn hình ti vi, teo dõi từng chuyển động của các tuyển thủ trên sân cỏ.
“Ta mới đến thôi.” Vừa nói, hắn vừa bốc bim bim lên ăn.
Nguyễn Thiên Dực để ý tới gói bim bim kia là đồ ăn vặt của hắn tích trữ trong tủ lạnh, cảm thấy Lê Phúc Tâm cũng quá mức tùy tiện rồi. Chỉ là đến chìa khóa dự phòng Lê Phúc Tâm cũng nắm giữ, thì chút tùy tiện ấy thực sự chẳng là gì. Với cả hắn cũng quen rồi, không thấy phiền.
Ai bảo Lê Phúc Tâm là người thân duy nhất của hắn cơ chứ.
Một bữa sáng đơn giản với mỳ tôm trộn cơm trắng nhanh chóng kết thúc, Nguyễn Thiên Dực chuẩn bị quần áo ra ngoài đường cùng sách vở kĩ càng, sau đó mới cùng Lê Phúc Tâm đi ra ngoài.
Vì là khóa học của hắn cùng Lê Phúc Tâm bắt đầu lúc bảy giờ sáng, vậy nên giờ đây ngoài đường thực sự không có nhiều người cho lắm. Với cả dưới cái lạnh của sáng sớm, con đường đã ít người lại càng thêm hiu quạnh.
Nhiệt độ của ngày hôm nay có hơn so với hai hôm trước vài phần, dù là thế thì nơi đây vẫn khá là lạnh.
“Hôm ở thư viện các ngươi đã đi đâu đấy?” Nguyễn Thiên Dực hỏi.
Nhắc đến hôm đấy, Lê Phúc Tâm liền “Ô” lên một tiếng, lại bảo: “Ta suýt thì quên, nàng hôm ấy hẹn ta đi công viên giải trí đấy!”
Nguyễn Thiên Dực không ngờ đến là Mie Rudox chủ động mời tên to xác này đi, chỉ là hắn cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ nói đùa câu: “Ngươi là nam nhân, ấy vậy mà để con gái nhà người ta chủ động như vậy là tệ rồi.”
“Ngươi! Có bản lĩnh thì được con gái chủ động mời đi chơi xem nào?” Lê Phúc Tâm châm chọc đáp lại.
Nguyễn Thiên Dực nghe xong, mặt sầm lại.
Cái tên này là đang chê hắn ế đây mà. Kì thực lời này cũng sẽ không có mấy sát thương, chỉ là Nguyễn Thiên Dực hắn thực sự là không hề có duyên với phái nữ, từ bé đến giờ hắn cũng chỉ chơi cùng các bạn nam là nhiều.
Cũng không phải là hắn không muốn, chỉ là tình trạng của hắn có chút đặc thù, hễ hơi thân với bạn nữ nào là y rằng người ta cũng sẽ gặp đại hạn trong năm đó. Dần dà, các loại lời đồn nổi lên, nói hắn là sát tinh của phái nữ. Vậy nên chẳng có con gái nào dám lại gần hắn, mà Nguyễn Thiên Dực cũng không muốn làm nguyên do của xui xẻo. Chính vì thế mà Nguyễn Thiên Dực đến giờ cũng chẳng có liên hệ với nữ giới nào.