Chương 12: Phát hiện đầu tiên
Nếu cứ tính như vậy, thì những thứ sổ sách liên quan đến Đại đế triều Rouf đều nằm ở tầng mười.
Nhưng từ tầng sáu trở lên, muốn được tiến vào thì đều phải có lý do chính đáng, cùng với sự đồng ý của một người có thẩm quyền. Chính vì thế mà Nguyễn Thiên Dực không thể đi lên trên được.
Dù sao hắn cũng không có lý do nào chính đáng cả. Hơn nữa hắn cũng không nhất thiết phải lấy tư liệu được viết trong thời kỳ đó, các năm về sau cũng chẳng thiếu những sách vở ghi chép cùng nghiên cứu về Đại đế triều.
Trong quá khứ cũng chẳng thiếu những vị học giả, các nhà nghiên cứu dành nhiều thời gian để nghiên cứu về Đại đế triều, trong đó cũng có nhiều người mắc nghiện việc tìm hiểu về Đại đế triều, thế nhưng những thứ đáng để nghiên cứu lại chẳng có được bao, thành quả cũng không lớn.
Nhân Phiên là cháu nhiều đời của học giả, sử học gia nổi tiếng Nhân Tiễn, hắn cũng là người bị ám ảnh về Đại đế triều. Ông ta đã dành ra thời gian cả đời để nghiên cứu về Đại đế triều, cuối cùng để lại được hai quyển sách duy nhất.
Mặc dù chỉ có hai quyển, thế nhưng đối với toàn thể giới sử học mà nói thì đây chính là một đại công trình.
Hai bản gốc ấy được cất giữ ở đâu, không một ai biết, thế nhưng tri thức bên trong lại được lưu truyền rộng rãi, đóng thành sách và xuất bản với số lượng có hạn.
Tầng hai của tòa thư viện này chính là nơi lưu giữ một trong số những bản sao lưu đó.
Sau khi leo lên đến tầng hai, Nguyễn Thiên Dực đứng ở trước một cái màn hình nối liền với tường. Đây là máy hỗ trợ tìm sách, chỉ cần nhập tên sách, hoặc là năm xuất bản, nó sẽ tự động chắt lọc ra từng quyển đúng với yêu cầu cho hắn.
“Đại đế triều – bí ẩn chưa bao giờ được khai phá.” Đấy là tên của một trong hai quyển sách.
Vừa mới nhập, tức thì kết quả đã hiển thị. Vị trí của sách được hiện ra, kèm theo đó là giá đọc sách.
Đúng thế, là phí để đọc sách. Đối với một số quyển sách có giá trị tiếp cận với giá trị lớn, hoặc là tiệm cận với đặc biệt thì chúng sẽ mất phí. Phí này chính là điểm sinh viên của bọn hắn.
Điểm sinh viên là thứ được áp dụng trong mọi đại học, nó tựa như là một loại khen thưởng của nhà trường dành cho sinh viên vậy, có thể dùng để trả phí cho nhiều loại dịch vụ mà ở bên ngoài không thể dùng được.
Nguyễn Thiên Dực nhìn phí tổn, vẫn là có thể chấp nhận được, thế là hắn liền tiến đến nơi để sách.
Sau khi quẹt thẻ sinh viên để thanh toán phí, Nguyễn Thiên Dực ôm một quyển sách không dày, cũng chẳng lớn mà đi đến khu đọc sách.
Hắn cẩn thận mà nhẹ nhàng đặt quyển sách lên mặt bàn, dù sao đây cũng là sản phẩm của trên trăm năm về trước, mặc cho được bảo quản thường xuyên bằng những phương pháp hiện đại nhất, nó vẫn vô cùng quý giá cùng dễ bị tổn thương.
“Dực!” Một thanh âm gấp gáp mà vội vã xuất hiện.
Lê Phúc Tâm nhanh chân bước đến, Nguyễn Thiên Dực nhíu mày nói: “Ngươi đừng có lớn tiếng như thế, nơi đây là thư viện đấy!”
Mặc cho tầng hai còn vắng lặng hơn tần một, thì nơi đây vẫn là có người đang đọc sách, không thể ồn ào như vậy được.
Lê Phúc Tâm ừ à cho qua, lại vội hỏi: “Mie đang ở đâu?”
Nguyễn Thiên Dực lắc đầu, tên này đúng là biết yêu liền không còn quan tâm đến anh em.
“Nàng ta đang ở khu đọc sách tầng một đấy. Tự dưng chạy lên đây làm gì?”
Lê Phúc Tâm đáp: “Còn không phải ta dùng GPS thì thấy ngươi ở trên này sao?” Nói rồi hắn lập tức rời đi, vô cùng vội vã.
Nguyễn Thiên Dực đúng là đến bó tay với Lê Phúc Tâm, đã chỉ điểm cho vị trí của Mie Rudox rồi, ấy thế mà đến cả lời cảm ơn hắn cũng chẳng nói.
Để chuyện này sang một bên, Nguyễn Thiên Dực ngồi xuống ghế, lại lật ra quyển sách, bắt đầu chuyên tâm đọc.
“Nếu như phải xông vào biển lửa, nếu như phải chịu ngàn thương bách độc t·ra t·ấn, chỉ cần là để mở ra cánh cửa lịch sử, ta đều vui lòng.”
“Đại đế triều Rouf, triều đại đầu tiên của loài người, thủ đô tọa lạc ở phía bên kia đại dương, cũng có nghĩa là ở đại lục phía Tây.”
“Năm trăm năm lịch sử chẳng phải là ngắn ngủi, ấy thế mà chẳng có mấy dấu tích của nó để lại, nguyên nhân là vì sao? Chuyện gì đã xảy ra trong suốt năm trăm năm đó?”
“Người dân Đại đế triều tôn thờ thiên nhiên, cũng kính sợ sức mạnh của linh hồn.”...
... “Dưới đây là một số ký tự trong ngôn ngữ của nhân loại dưới thời Đại đế triều, nó được gọi là ngôn ngữ của Thần, hay là ngôn ngữ Rouf...”
Ánh mắt của Nguyễn Thiên Dực vừa lướt xuống trang, hắn thấy được mấy kí tự kì lạ, khá là quen mắt...
Hắn nhìn lại không gian kia, lại mở to mắt. Những kí tự trong sách so sánh với những kí tự phát sáng kia, mặc dù có đôi chút khác biệt, thế nhưng cũng không có khác quá nhiều, đây chắc hẳn là do trong quá trình phục dựng kí tự xảy ra sai lầm... Nhưng đấy chẳng phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hắn đã xác định được không gian này có quan hệ với Đại đế triều.
Chính Nguyễn Thiên Dực cũng chẳng thể ngờ được lại phát hiện ra nhanh như thế, có thể nói đây là một bước tiến lớn trong việc làm rõ không gian kì lạ này.
Thoáng chốc cái đã đến trưa, Nguyễn Thiên Dực cũng không thèm đứng dậy đi ăn trưa, cứ thế mà ngồi đọc sách. Hắn dự định không đọc hết cuốn sách này sẽ không rời đi, bởi vì muốn rời khỏi thư viện thì vần phải trả sách về chỗ cũ, mà một khi đã trả sách về chỗ cũ thì hắn sẽ phải bỏi ra điểm để có thể đọc lại quyển sách này. Dựa trên nguyên tắc tiết kiệm nhất có thể, Nguyễn Thiên Dực sẽ không thể lãng phí điểm như vậy được.
Thời gian thoáng cái trôi qua, trong sự nỗ lực lớn nhất có thể của Nguyễn Thiên Dực, cuối cùng thì trước thời gian thư viện đóng cửa hắn cũng đã đọc xong quyển sách.
Hắn trả lại sách về chỗ cũ, lại xác nhận là đã cất trả đúng chỗ thì mới rời đi.
Khi đi ngang qua khu đọc sách ở tầng một, Nguyễn Thiên Dực nhìn qua, lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Lê Phúc Tâm và Mie Rudox, có lẽ là hai người kia đã đi về mất rồi.
Khi mà hắn quay trở về căn hộ thì đã là gần sáu giờ rồi, bầu trời đã tối nhá nhem, nhưng không phải vì là mùa đông, mà là do từng đám mây cuồn cuộn kéo đến từ phương xa, che lấp cả bầu trời.
Nguyễn Thiên Dực tự mình nấu một bữa ăn đơn giản, sau đó liền ngồi vào bàn học, bắt tay vào xử lý bài luận.
Tuần này hắn không cần phải đi làm thêm ở kho hàng, bởi vì kho hàng mà hắn đang làm thêm tạm thời đóng cửa để bảo trì, chính vì thế mà Nguyễn Thiên Dực có được kha khá thời gian.
Tối, nhiệt độ lại giảm đi, từng ánh đèn đường được bật lên, hòa vào ánh sáng của từng căn hộ trong những chung cư cao v·út. Ngoài đường lại hiếm người qua lại, cũng chỉ có mấy con chó hoang là liên tục chạy qua chạy lại.
Dần dà, ánh đèn từ những căn hộ dần vụt tắt, ngày càng nhiều ánh sáng mất đi. Đến cuối cùng, chỉ còn vài căn hộ là còn sáng đèn, trong đó có một căn là nơi mà Nguyễn Thiên Dực vẫn còn đang miệt mài hăng say với bài luận của mình.
Nguyễn Thiên Dực bỗng cảm thấy khát nước, hắn đứng lên đi ra ngoài rót đầy một cốc rồi quay trở về phòng. Hắn nhìn qua điện thoại cảm ứng thì mới phát hiện đã là đêm khuya, mười một giờ bốn mươi lăm, cách ngày mai cũng chỉ có mười lăm phút.
Bản thân Nguyễn Thiên Dực không để ý lắm mà tiếp tục cắm đầu vào làm bài luận, dù sao thì bài luận này vẫn còn nhiều chỗ cần hoàn thiện lắm, hắn vẫn chưa thể ngủ luôn được.
Chỉ là càng ngày, Nguyễn Thiên Dực càng không thể tập trung nổi. Tiếng nước chảy tí tách từ vòi nước trong phòng tắm, tiếng roẹt roẹt mỗi khi hắn đặt bút viết lên giấy, tiếng ve nhỏ bé những ngày đầu hè.... Tất cả trong đêm tối được phóng to lên nhiều lần, luôn cuốn hút sự chú ý của hắn rời khỏi bài luận.
“Chuyện gì thế này...” Nguyễn Thiên Dực có đôi chút khó hiểu. Những lần hắn thức khuya khác làm gì có chuyện như thế này đâu?
Hay là... có quan hệ với không gian kia?
Đúng rồi, nếu như không tính ngày mà hắn b·ất t·ỉnh trong kim tự tháp, thì đây chính là ngày đầu tiên hắn sở hữu mảnh không gian kì lạ này. Thế nên cũng đáng để hoài nghi rằng tình trạng mà hắn đang trải qua đây có liên hệ với mảnh không gian đấy.
Nghĩ như thế, Nguyễn Thiên Dực dứt khoát bỏ cây bút bi xuống. Đã không thể tập trung được, thì hắn cũng sẽ không cưỡng ép, bởi làm như vậy thì sẽ không có hiệu quả, bài luận của hắn sẽ không thể hoàn thành một cách tốt nhất.
Đấy không phải là điều hắn mong muốn.