Chương 11: Thư viện trường đại học Nhân Tiễn
Thấy Nguyễn Hạ Lâm đi đến, Lê Phúc Tâm vẫn vững như tấm bàn thạch, chỉ là hắn liên tục đưa ánh mắt ném sang cầu cứu.
Nguyễn Hạ Lâm buồn cười trong lòng, hắn lên tiếng, cũng coi như là kéo Mie Rudox ra khỏi sự phân vân xem có nên mua hàng này hay không: “Này, chúng ta đi thôi, chuyến tàu tiếp theo sắp đến rồi.”
Mie Rudox nghe vậy liền không còn phân vân nưa mà bước ra, nàng thở dài bảo: “Lâu lắm rồi ta không đi mua sắm như thế này.”
Nhìn những túi xách mà Lê Phúc Tâm đang gồng gánh, túi nào cũng đều là thuộc thương hiệu nổi tiếng xa hoa cùng đắt tiền, Nguyễn Thiên Dực không khỏi thương cảm thay cho túi tiền của mình.
Ba người tiến tới tầng bốn, nơi này là trạm ga trên không của trạm trung chuyển Hùng Vân.
Vừa mới đặt chân lên tầng thứ tư, Nguyễn Thiên Dực lại có cảm giác đặt chân vào một ga tàu dưới mặt đất, chẳng hề có chút cảm giác nào là đang ở trong một tòa tháp.
Bầu trời là màu xanh trong, mặt trời trú ngụ sau từng đám mấy, từng làn gió nhè nhẹ thổi qua,... Tất cả đều sống động vô cùng, khiến Nguyễn Thiên Dực không khỏi cảm thán về trình độ mô phỏng không gian của nhân loại.
Ba người sau khi đi mua vé thì ngồi chờ một lúc, đợi đến khi tiếng thông báo trên đầu là nói đến chuyến tàu của bọn hắn thì mới đứng dậy, tiến đến trước đường ray.
Trước đường ray, một hàng rào chặn ngang từ trái qua phải, có mấy nhân viên đứng hai bên để canh gác.
“Phù-“ Làn gió thổi qua, đến khi chợt nhận ra thì chiếc tàu siêu tốc Hyoerloop từ khi đã dừng lại trước mặt, nó xuất hiện tựa như một cơn gió vậy, không hề có một tiếng động nào.
Cửa tàu mở ra, dòng người hết đi ra, lại có dòng người khác đổ vào.
Ba người ngồi cạnh nhau là chiếm hết một dãy ghế, Mie Rudox ngồi ở giữa, hai người còn lại ngồi hai bên.
Sau khi cửa tàu đóng lại, con tàu lập tức khởi hành. Nó phóng ra bên ngoài, cảnh tượng cũng dần thay đổi, từ ban ngày sáng lóa, trở lại thành bầu trời đêm đầy sao.
Ban đầu ba người còn nói chuyện, tán gẫu. Nguyễn Thiên Dực cho hai người kia biết tin Ruduvisk đã m·ất t·ích, cùng với cả chuyện hắn thuê xa phu vứt đi tượng Nhân Sư.
Cả ba tranh luận đến gần tiếng đồng hồ mà không thống nhất được ý kiến, cuối cùng lại nhận ra chỉ còn có tiếng nữa là quay lại về thủ đô, thế là ba người liền vội vàng chợp mắt đôi chút. Dù sao bọn hắn cũng đã vất vả nguyên một ngày rồi.
Đèn trong tàu đã chuyển sang đèn đêm từ khi nào, vách ngăn chống ồn ở mỗi băng ghế cũng đã mở lên từ lúc nào, chính vì thế mà ba người mới tranh luận lâu như thế mà không bị làm phiền đến ai.
Khi mà hai người kia đã ngủ, cũng chỉ có Nguyễn Hạ Lâm vẫn còn thức, hắn nhìn về phía bầu trời ngoài khung cửa kính, lại nhìn vào tron không gian kia. Hắn lấy sổ ra ghi chép một lúc, sau đó mới chợp mắt.
Tàu siêu tốc Hyperloop có tốc độ lên đến trên một ngàn cây số một giờ, hơn nữa từ thủ đô cách tỉnh An Phúc khá là gần, hơn ba ngàn cây số, vậy nên chỉ còn hai tiếng nữa là đến nơi rồi...
... Chuông báo thức vang lên từng hồi, Nguyễn Thiên Dực với cái đầu tóc bù xù ngồi dậy. Hắn nhìn đồng hồ, đã là chín giờ sáng rồi, khi hắn đến được thủ đô thì đã là bốn giờ sáng, đến được nhà thì mất ba mươi phút, tính ra thì cũng ngủ được bốn tiếng rưỡi.
Hắn đột nhiên nhớ đến thời gian vào học, bản thân không khỏi giật mình. Thế nhưng khi đã đứng trong nhà vệ sinh thì hắn mới nhớ là bọn hắn được nghỉ tận năm ngày, ấy là thời gian để mỗi sinh viên có thể đi hoàn thàn bài luận của mình.
Ngáp một hơi dài, Nguyễn Thiên Dực nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi mới bước ra ngoài.
Phòng khách là một gian phòng nhỏ mà gọn gàng, ở đó có những thứ cơ bản nhất, tựa như bộ bàn ghế, cái ti vi cùng kệ sách.
Sau khi ngồi tự giải quyết bữa sáng, Nguyễn Thiên Dực quyết định đi đến thư viện của trường.
Hắn khoác thêm trên mình một cái áo khoác kín, đội thêm một cái mũ len, khi này thì mới tắt điện cùng khóa cửa mà đi ra ngoài.
Mặc dù là đầu hè, thế nhưng từ hôm qua thời tiết bỗng trở nên thất thường, thời tiết bên ngoài trời hạ xuống chỉ còn có mười mấy độ, thậm chí còn có vùng còn đổ tuyết. Điều này chưa từng xuất hiện ở trong lịch sử bao giờ, vậy nên có thể nói điều này thực sự kì lạ.
Đủ mọi lời đồn đoán nổi lên khắp nơi, trên ti vi cũng phát sóng những chủ đề liên quan đến việc này. Cũng chỉ có Nguyễn Thiên Dực mơ hồ nhận ra việc thời tiết thay đổi thất thường có quan hệ đến sự việc mà hắn đã trải qua trong kim tự tháp.
Căn hộ của Nguyễn Thiên Dực ở nằm trong một tòa chung cư mới xây ở vùng rìa ngoại ô, những tòa nhà nơi đây đều được xây xen kẽ giữa những hàng cây xanh tươi.
Trường đại học hắn theo học nằm ở không xa căn hộ của hắn lắm, có thể nói là khi lựa nhà để thuê, hắn đã dựa vào vị trí của trường mà chọn nhà. Trường này là một trường đại học trực thuộc Đại học thủ đô, mang tên một vị sử học giả nổi tiếng, Nhân Tiễn.
Sau khi quẹt thẻ xác nhận thân phận, Nguyễn Thiên Dực nhanh chóng đi vào bên trong.
Trường Nhân Tiễn vốn được thành lập vào đầu những năm Nhân Loại Cộng Đồng Liên Minh được thành lập, tính đến nay thì đã có nhiều năm thành lập. Chính vì thế mà ngôi trường này đậm chất lối kiến trúc Hậu Tấn, hay còn gọi là lối kiến trúc Gothic theo cách gọi của đại lục phía tây.
Nguyễn Hạ Lâm đi giữa con đường rộng rãi mà trống vắng, nhìn về phía những tòa nhà cổ kính, trong đầu thì liên tục quan sát lấy vùng không gian kia.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn không rõ ràng cái không gian này thực sự là cái gì, cũng chẳng rõ nó sẽ đem lại tác dụng gì
Hắn có đoán những tia sáng kia là một loại chữ cái, chữ cái trong một hệ thống ngôn ngữ nào đó. Ít nhất thì nó sẽ không phải là thứ ngôn ngữ đã thất truyền, Nguyễn Thiên Dực có thể đảm bảo điều đó, bởi vì trong ấn tượng, hắn đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.
Thư viện trường nằm ở phía bắc, chiếm gọn mười phần trăm diện tích của trường, đồng thời đấy là thư viện chứa tư liệu sử học lớn nhất thế giới.
Nguyễn Thiên Dực đi đến khuôn viên của thư viện, lại bắt gặp một người quen đang từ một lối khác đang đi đến.
“A, là Dực sao?” Sau khi nhìn thấy Nguyễn Thiên Dực, Mie Rudox liền mỉm cười chào hỏi, lại không ngừng bước chân tiến lên, đi song song với cả hắn.
“Chào ngươi, Rudox. Cũng đi đến thư viện sao?” Nguyễn Thiên Dực gật đầu đáp lại.
Mie Rudox khoác trên mình một chiếc áo da dài kín đáo màu xám, trên đầu là chiếc mũ len ôm đầu. Nàng mở ra túi xách ở bên hông, lại lấy ra mấy quyển sách nghiên cứu về Đại đế triều Rouf.
“Ta đến đây là để nghiên cứu thêm, đồng thời hoàn thành bài luận.” Nàng đáp.
Nguyễn Thiên Dực nghe vậy thì cũng tiếp lời: “Thư viện đúng là nơi thích hợp để tổng hợp kiến thức cùng thông tin.”
Mie Rudox mỉm cười, cũng không có tiếp lời này.
Đến đây thì Nguyễn Thiên Dực cũng hoàn toàn rõ ràng mục đích của Mie Rudox, nàng ta là đến để mượn sự yên tĩnh của thu viện mà tập trung thôi, khác với hắn đến đây là để tìm hiểu về cái khác.
Mie Rudox hỏi lại: “Không phải là ngươi cũng như thế sao?”
Nguyễn Thiên Dực lắc đầu: “Không phải. Ta đến là để tìm thông tin về cái khác.”
Đã là có chung mục đích, Nguyễn Hạ Lâm cùng Mie Rudox cứ thế mà chung đường đi, lại còn bàn luận thêm về bài luận.
Trước khi tiến vào thư viện, Nguyễn Thiên Dực nhắn tin cho Lê Phúc Tâm, lại thông báo cho hắn rằng Mie Rudox đang ở thư viện của trường, sau đó mới cất đi điện thoại, theo sau nàng.
Thư viện là một tòa nhà nhà mười tầng, tổng diện tích tầng nền phải lên đến gần hai ki-lô-mét vuông, bên trong có chứa đến trên trăm triệu quyển sách, có chứa đủ mọi thể loại sách, từ chuyên môn đến không chuyên môn, sách điện tử và cả sách giấy. Thế nhưng sử học vẫn là chiếm phần lớn trong đó, số đấy phải chiếm đến sáu phần mười tổng lượng sách có trong thư viện.
Trong thư viện có nhiều người ngồi đọc, chắc cũng phải có trên dưới trăm người. Thế nhưng dưới sự rộng lớn của thư viện, số người này lại trông ít đến thảm thương, khiến cho tầng một nơi đây càng thêm hiu quạnh.
Đi đến chỗ của thủ thư, hai người quẹt qua thẻ sinh viên để xác định thân phận, rồi mới tiến sâu vào bên trong.
Đến đây, hai người khách sáo đôi ba câu, sau đó liền tách rời, người đi một đường, người một nẻo. Mục tiêu của Mie Rudox là khu đọc sách ở phía đông của tòa nhà, trong khi đó Nguyễn Thiên Dực lại đi lên tầng hai.
Thư viện này sắp xếp tư liệu cùng sách theo hai tiêu chí, là thời gian cùng với độ quan trọng.
Như ở tầng một thì là sách cùng tư liệu của một trăm năm mươi năm đổ lại đây, tầng hai thì là của một trăm năm mươi năm trước khoảng một trăm năm mươi năm của tầng một,... Cứ thế kéo dài đến tầng thứ mười là đủ một ngàn năm trăm năm mươi năm. Mỗi tầng lại có thêm một khu chứa tài liệu quan trọng hoặc là đặc biệt quan trọng được cất, chỉ có một số thành phần có đủ quyền mới được tiến vào xem xét.