Rung Động Nho Nhỏ

Chương 14




Ngay lập tức Thẩm Nguyên Lê hiểu được ý của cô, anh ấy dừng lại một lát rồi đỡ Triệu Lộc Khê dậy: “Cô Tô, trợ lý của quản lý Triệu đi vệ sinh, tôi ở đây chờ trợ lý với cô ấy. Cô đưa hai người về sẽ rất phiền phức.”

Triệu Lộc Khê tham gia buổi tiệc tất nhiên phải dẫn theo trợ lý, nếu bây giờ cô đưa hai kẻ say rượu này về thì rất bất tiện. Nhưng khi nhìn đến Thẩm Nguyên Lê lại giống như người rất biết tiến biết lùi, cả người tản ra khí chất của một thư sinh, ngay cả khi đưa tay đỡ Triệu Lộc Khê cũng như một quý ông lịch lãm, chắc chắn là người tốt, nên có thể để anh ấy chờ trợ lý với Triệu Lộc Khê.

Trên lưng ngày một nặng, nếu không đi nhanh thì cô không còn sức nữa, cô đang định đồng ý thì Triệu Lộc Khê được Thẩm Nguyên Lê đỡ bỗng nhiên không chịu đứng yên nữa.

Cô ấy giãy dụa muốn thoát khỏi tay Thẩm Nguyên Lê, vươn ngón trỏ chỉ vào anh ấy, vẻ mặt hờn giận, giọng nói hùng hùng hổ hổ: “Anh, anh... Là... Một tên cặn bã.”

“Không phải... Người.”

“Người mặt thú... Lòng.”

“Lòng... Hiểm ác.”

Tô Uyển Âm: “...”

Người này còn biết cách chơi thành ngữ Solitaire nữa cơ à.

Triệu Lộc Khê xuất hiện ở đây đương nhiên là để đàm phán với người ta, vậy mà cô ấy đã uống đến như này rồi đối phương vẫn không chịu nói rõ ràng, chứng tỏ trong lần hợp tác này cô ấy là người yếu thế hơn. Bây giờ uống rượu, lại nói những lời này không biết có ảnh hưởng gì không nữa.

Tô Uyển Âm thấy một màn như vậy thì quyết định ra tay giúp đỡ.

Cô ép ngón tay của Triệu Lộc Khê rụt lại, rồi bịt kín miệng cô ấy, Tô Uyển Âm giải thích với Thẩm Nguyên Lê: “Mỗi lần cô ấy uống nhiều là sẽ nói lung tung, anh Thẩm đừng để bụng.”

Cô vốn định rời đi, nhưng sau khi thấy vậy thì không đi nữa, quyết định đứng đó để trông Triệu Lộc Khê.

Nhưng trên thực tế, mỗi lần Triệu Lộc Khê uống say, cô ấy đều nói ra hết mọi thứ, hơn nữa những lời đó đều là sự thật. Tô Uyển Âm nghe cô ấy đánh giá cao Thẩm Nguyên Lê như vậy, cô cũng không dám bỏ cô ấy lại.

Thẩm Nguyên Lê không hề bị ảnh hưởng bởi những lời đánh giá đó, anh ấy vẫn nhã nhặn lịch sự như trước, còn biết điều nói: “Nếu cô Tô lo lắng có thể chờ một chút, có lẽ trợ lý của quản lý Triệu sắp trở lại rồi.”

Anh ấy vừa dứt lời, thì lập tức có một người phụ nữ chạy từ cuối hành lang đến. Tô Uyển Âm biết cô ấy, chính là trợ lý Trần Tuế của Triệu Lộc Khê.

“Quản lý, quản lý, sao cô lại bỏ tôi lại, còn chạy đến đây trước nữa!” Vẻ mặt Trần Tuế đầy lo lắng, cô ấy chạy tới đỡ lấy Triệu Lộc Khê, sau khi gật đầu chào Thẩm Nguyên Lê thì quay ra chào Tô Uyển Âm: “Cô Tô cũng ở đây sao?”

“Vâng.” Lúc này, Tô Uyển Âm mới dám thả lỏng: “Chị Tuế Tuế, lát nữa chị đưa cô ấy về nhé. Ông chủ em uống say, em phải đưa anh ấy về trước.”

Một tay Trần Tuế đỡ Triệu Lộc Khê, bờ vai chắc khỏe biểu lộ cảm giác vô cùng an toàn: “Được. Bọn chị còn phải nghiệm thu công việc, chị xử lý xong sẽ đưa quản lý về.”

Sắp xếp xong cho Triệu Lộc Khê, Tô Uyển Âm mới xoay người nói với Thẩm Nguyên Lê bên cạnh: “Anh Thẩm, tôi xin phép đi trước.”

Thẩm Nguyên Lê: “Ừ, đúng lúc tôi cũng định rời đi.”

Cả đường đi, Tô Uyển Âm đều cố gắng hết sức để đỡ Sở Tư Niên, Thẩm Nguyên Lê nhã nhặn lịch sự như vậy, đi chậm rãi phía sau bọn họ, cũng không có ý giúp đỡ cô, không giống dáng vẻ lễ độ vừa rồi, mà thật ra anh ấy có vẻ như rất muốn chống đối với những lời Triệu Lộc Khê vừa mắng.

Rất vất vả mới đỡ được Sở Tư Niên đến cửa lớn. Chàng trai ở bãi đậu xe khách sạn lúc này đã lái xe đến đó chờ.

Tô Uyển Âm nghĩ anh uống rượu không ngồi được phía trên, cô định bảo chàng trai ở bãi đậu xe khách sạn giúp đỡ anh vào ghế sau.

Chàng trai ở bãi đậu xe còn chưa kịp bắt đầu, Tô Uyển Âm đã có cảm giác cổ căng thẳng, Sở Tư Niên một phút trước vẫn say bất tỉnh nhân sự bỗng dần tỉnh táo, giọng anh khàn khàn, hơi thở ra có mùi rượu vang: “Âm Âm?”

Không hổ là rượu vang ủ hơn hai mươi năm, Tô Uyển Âm thấy mùi này rất nồng, lỗ tay dần đỏ lên.

Cô gật đầu qua loa, tránh xa hơi thở nóng như lửa đốt của anh: “Vâng. Xin giám đốc Sở hợp tác lên xe trước.”

Sở Tư Niên không trả lời lại, hô hấp cũng rất bình tĩnh, dường như là đang ngủ.

Chàng trai ở bãi đậu xe đã mở cửa sau, khi Tô Uyển Âm định đỡ Sở Tư Niên vào bên trong, anh bỗng đưa tay đóng cửa xe lại.

Sau khi tiếng 'rầm' vang lên, Tô Uyển Âm có cảm giác trên cổ đã không còn sức nặng nữa.

Sở Tư Niên làm nũng giống như chú nhỏ nhỏ, đầu anh dụi dụi ở cổ cô: “Không muốn…”

“...”

Cô khó khăn đến nỗi phải vịn vào xe mới đứng vững được, Tô Uyển Âm thở không ra hơi, cô cực kỳ nghi ngờ rằng Sở Tư Niên đang lợi dụng việc công để hành hạ cô.

Chàng trai ở bãi đậu xe thấy dáng vẻ cô giống như sắp bị đè chết, anh ta hoảng sợ tiến lên định đỡ Sở Tư Niên, kết quả cũng bị anh xua tay đuổi đi.

Sở Tư Niên: “Không muốn.”

Giọng nói trầm thấp mang theo chút tủi thân.

“Vậy anh muốn thế nào?” Tô Uyển Âm bực bội vì dáng vẻ này của anh, cô khó khăn vỗ hai tay cổ cô: “Giám đốc Sở, nếu anh không buông ra sẽ đè chết tôi đó.”

Sở Tư Niên nghe lời giảm bớt lực tay đi, bàn tay ôm cổ cô trượt đến vai. Cơ thể cao lớn ghé vào vai cô, nỉ non: “Không muốn ngồi phía sau.”

Tô Uyển Âm nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt của anh.

Làn da mịn đến nỗi không nhìn thấy lỗ chân lông, bình thường đôi mắt hoa đào luôn có vẻ lười biếng, giờ phút này lại mở to nhìn cô, vô cùng long lanh.

Chắc là anh sợ cô sẽ mạnh mẽ nhét mình vào ghế sau, nên đã dùng đôi mắt long lanh để lấy lòng.

Môi hồng răng trắng, đẹp không giống người, mà giống như hồ ly.

“...”

Muốn chết quá!

Cô đã tạo nghiệp gì mà phải đối mặt với những điều như vậy chứ.

Tô Uyển Âm chỉ cảm thấy máu toàn thân như dồn hết lên đỉnh đầu, vì sức khỏe của não, cô bảo chàng trai ở bãi đậu xe mở cửa ghế lái phụ giúp.

Sở Tư Niên không cho người khác chạm vào, cô đành phải một mình đỡ anh.

Cũng may người này rất hợp tác, nên Tô Uyển Âm không tốn sức đã dàn xếp xong cho anh. Sau khi đeo dây an toàn cho anh, cô thở phào một hơi.

Tô Uyển Âm đóng cửa lại, lúc cô quay đầu lại thì vô tình thấy Thẩm Nguyên Lê.

Người đàn ông ngậm một điếu thuốc, không coi ai ra gì, vừa tựa vào tường cách bọn họ không xa vừa hút thuốc, con ngươi u tối dưới cặp kính cũng không che giấu được ý cười trêu chọc.

Không giúp đỡ cũng không sao, nhưng không quen nhau mà lại cười như vậy khiến cô không hiểu chuyện gì cả.

Cô đoán có lẽ người này là một ông chủ lớn, nên kết bạn tốt, không nên kết bạn xấu, Tô Uyển Âm lễ phép gật đầu với anh ấy, rồi quay lại vị trí ghế lái.

Xe lái ra khỏi khách sạn được một lúc, cô mới nhớ ra mình không biết nhà của Sở Tư Niên ở đâu.

Mà bây giờ Sở Tư Niên lại không tỉnh táo, cô còn là một lính mới, không thể có hành vi vừa lái xe vừa nói chuyện với người say như vậy được. Cô dừng xe lại rồi nhìn về phía người từ khi lên xe chỉ chớp mắt nhìn cô chằm chằm cô kia: “Giám đốc Sở, nhà anh ở đâu?”

Vừa dứt lời, đã thấy Sở Tư Niên hoảng sợ như đứa trẻ bị bắt quả tang đang nhìn lén.

Anh nhắm nghiền mắt lại, có cảm giác giống như bịt tai trộm chuông.

Vô cùng đáng yêu, còn khiến người ta rất yêu quý.

Tô Uyển Âm chưa từng nhìn thấy Sở Tư Niên như vậy, không ngờ anh uống say lại có dáng vẻ như thế này.

Không hiểu tại sao, cô có cảm giác thích thú một cách kỳ lạ.

Tô Uyển Âm nhớ tới giọng nói có chút không kiên nhẫn của mình vừa rồi, thì lập tức dịu giọng lại: “Anh nói cho tôi biết anh ở đâu được không? Tôi đưa anh về nhà.”

Sở Tư Niên hơi mở mắt ra, sau khi thấy cô thì lập tức che mặt đổi hướng, quay lưng về phía cô.

“...”

Cảnh này có thật sao?

Tô Uyển Âm phần nào hiểu được lời Chu Thần nói, người này tham gia tiệc rất ít khi uống rượu. Uống hết một chai rượu vang đỏ sẽ có phản ứng giống như tiểu bạch thỏ bây giờ, nếu truyền ra ngoài, Thần Ảnh sẽ không còn chút mặt mũi nào.

Rất giống một người thiểu năng trí tuệ, lặng lẽ quay lại chắc cũng không sao, dù sao khi anh say rượu cũng không biết.

Tô Uyển Âm lấy can đảm, cô lấy điện thoại ra bật chức năng quay hình chĩa về phía gáy của Sở Tư Niên: “Anh quay đầu lại đây, tôi nói cho anh một bí mật.”

Sở Tư Niên lắc đầu.

Cô cố gắng nghĩ đến thứ trẻ con thích, Tô Uyển Âm tiếp tục cố gắng: “Tôi bật cừu vui vẻ và sói xem cho anh xem này, anh quay lại đây được không?”

Sở Tư Niên vẫn lắc đầu.

Tô Uyển Âm nhớ hồi bé Sở Tư Niên rất thích chơi mô hình, cô tiếp tục dụ dỗ: “Vậy anh quay lại đây rồi tôi sẽ mua rất nhiều mô hình cho anh được không?”

Lần này, Sở Tư Niên không lắc đầu, dường như đang cân nhắc lời của cô. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi quay đầu lại, Tô Uyển Âm còn chưa kịp mừng thầm, anh chỉ thẹn thùng nhìn cô một cái rồi lại quay đầu đi, còn nhỏ giọng nói: “Mô hình…”

“...”

Cái này đặc biệt sao?

Phương thức dụ dỗ càng ngày càng không thích hợp.

Tô Uyển Âm vắt óc nhớ lại lúc nhỏ anh thích những gì, rồi cô tiến hành dụ dỗ một lúc lâu, nhưng Sở Tư Niên vẫn không quay đầu lại, ban đầu anh còn lắc đầu ý bảo mình không nghe được hoặc không muốn, nhưng càng về sau anh càng không thèm lắc đầu.

Vì thế trò đùa ác ý của Tô Uyển Âm đã ngay lập tức bị anh dập tắt.

Cô tức giận trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Sở Tư Niên, nói cho tôi biết hiện tại anh ở đâu?”

“...”

“Nếu anh không nói, tôi sẽ bỏ anh ở đây.” Cô đe dọa nói: “Anh biết rõ đó, nếu như bị các chị gái đi qua nhặt về nhà, không chừng anh sẽ bị lột da rút gân.”

“Vậy nên đừng im lặng.”

Sau khi buông lời đe dọa, Sở Tư Niên vẫn im lặng như trước.

Tô Uyển Âm cũng không thể thật sự bỏ anh ở đây, đúng lúc cô đang tìm giải pháp khác thì cái gáy kia lại cử động.

Sở Tư Niên hơi nghiêng mặt, vẻ mặt đầy tủi thân và sợ hãi, yếu ớt nói: “Nhà Âm Âm.”

“...”

Ở nhà cô? Mơ đẹp thật đó.

Bỏ đi, dù sao cô cũng không muốn so đo với người say làm gì.

Tô Uyển Âm gọi điện thoại cho Chu Thần, rất nhanh đã biết được chỗ ở của Sở Tư Niên. Nhà anh rất gần nhà cô, chẳng qua một bên là khu của người giàu, một bên là tiểu khu bình thường.

Sở Tư Niên lúc này đã có dấu hiệu tỉnh, mặc dù trông vẫn có vẻ thiểu năng, nhưng vẫn nghe hiểu tiếng người. Tô Uyển Âm không tốn nhiều sức đã đỡ anh đến trước một biệt thự phong cách Châu Âu.

Biệt thự vô cùng xa hoa tráng lệ, đây chính là 'nhà cũ', chính là 'nhà cũ' để ở tạm mà người này từng nói.

Tô Uyển Âm nhìn như vậy không khỏi cảm thán sự chênh lệch giữa người thường và quý tộc.

Cửa biệt thự đều có nhận dạng khuôn mặt, Tô Uyển Âm dùng mặt Sở Tư Niên để mở, rồi đi thẳng vào trong biệt thự. Dưới sự hướng dẫn mơ hồ của 'người thiểu năng vì say rượu' Sở Tư Niên, thì Tô Uyển Âm đã tìm được phòng ngủ của anh. Sau khi thành công đặt anh nằm lên giường, Tô Uyển Âm mới thở phào nhẹ nhõm.

Quá mệt mỏi.

Bây giờ chỉ cần cho cô một cái giường, cô có thể ngay lập tức biểu diễn màn ngủ trong một giây.

Tô Uyển Âm chuẩn bị về nhà: “Được rồi, anh ngủ đi.”

Sở Tư Niên nằm trên giường túm lấy góc áo cô, anh lắc đầu.

Đối mặt với người uống quá nhiều, sự lễ phép với cấp trên của Tô Uyển Âm như bị chó ăn mất, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh không ngủ là muốn lên trời sao?”