Rung Động Nho Nhỏ

Chương 13




Buổi chiều, đến giờ tan làm nhưng Sở Tư Niên vẫn chưa làm xong việc, Tô Uyển Âm lên mạng tìm những điều cần chú ý trong bữa tiệc, vừa xem vừa chờ anh.

Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ, 6:58 Sở Tư Niên mới làm xong.

Trên đường đi, Tô Uyển Âm gọi điện thông báo với những người khác chuyện có thể đến muộn một chút, mọi người không hề tức giận mà rất lấy lòng mà nói “Phó giám đốc Sở cứ từ từ làm việc, chúng tôi không vội gì cả.”

Tô Uyển Âm cảm thấy đây chính là sức mạnh của Đại Boss.

Khi hai người đến bãi đỗ xe, Tô Uyển Âm đi theo Sở Tư Niên đến trước một chiếc xe sang trọng.

Sở Tư Niên đưa chìa khóa xe cho cô, trông vô cùng mệt mỏi: “Âm Âm đưa tôi đi đi, tôi thấy hơi đau đầu.”

Tô Uyển Âm nhìn tiểu thiên sứ ở phía trước, cùng với chữ R kép trên chìa khóa thể hiện thân phận trâu bò của chủ nhân từ bên cạnh, cô không trả lời, giơ ngón tay chỉ chiếc Mercedes bên cạnh: "Phó giám đốc Sở, hay là đi xe này nhé?"

Cô nói xong thì còn chủ động rút chìa khóa ra rồi bấm nút mở khóa.

Dưới sự hỗ trợ của tiểu thiên sứ, Triệu Lộc Khê chạy nhanh thành công làm cho áp lực tâm lý của Tô Uyển Âm khi lái nó vào buổi sáng đã biến mất.

“Nếu Âm Âm đã mời vậy thì ngồi đi." Sở Tư Niên cười như không cười nhìn cô, động tác mở cửa ghế lái phụ như nước chảy mây trôi. Anh ngồi vào, không hề chú ý tới quy tắc “Đại Boss phải ngồi ở ghế sau”.

Hai người đến khách sạn muộn khoảng nửa tiếng.

Tô Uyển Âm vốn tưởng đợi lâu như vậy thì mọi người nhiều ít sẽ có đôi lời phàn nàn. Nhân viên phục vụ không báo trước mà đưa hai người vào, mọi người đều đã đến, âu phục giày da ngồi tại chỗ, nhìn là biết những người có sự nghiệp thành công.

Khi bọn họ nhìn thấy Sở Tư Niên, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, không có chút phàn nàn hay cáu kỉnh.

Quả nhiên, có tiền mua tiên cũng được, câu này không phải là nói suông. Tô Uyển Âm cảm thấy cảnh này khá giống một cái bánh bao thịt bị ném vào trong bầy chó dữ.

Sở Tư Niên chính là cái bánh bao thịt kia.

Tô Uyển Âm đi theo phía sau Sở Tư Niên, đã cùng đắm chìm vào những lời hỏi thăm ân cần ấm áp như gió xuân của những người thành công.

"Phó giám đốc Sở, anh tới rồi!"

"Vất vả cho anh rồi, lịch trình bận rộn mà vẫn dành thời gian đến đây."

"Phó giám đốc Sở tuổi trẻ tài cao, lại còn chuyên nghiệp như vậy, chúng tôi quả thật phải học tập theo mới được!"

Sở Tư Niên hiển nhiên là người từng trải, được mọi người hỏi han ân cần như vậy thì cũng chỉ mang theo một nụ cười nhạt chuyên nghiệp, anh đi tới vị trí chính: "Tôi có chút chuyện nên đến muộn, sẽ tự phạt mình một ly. "

Anh vừa nói vừa cầm lấy ly thì bị một người đàn ông mập mạp bên cạnh đỡ lấy: "Để tôi đi phó giám đốc Sở."

Người đàn ông cầm ấm trà cổ điển và tinh xảo trên bàn ăn: "Đây là Tuyết Tiêm chất lượng cao mới sản xuất năm nay, anh nếm thử hương vị thế nào."

Mọi người đều hùa theo trà có hương vị ngon đến nhường nào.

Không có cái gọi là mời rượu, rõ ràng là biết Sở Tư Niên không uống rượu ở các bữa tiệc, ngay cả trà cũng là thứ mà Sở Tư Niên bình thường hay uống.

Vừa dày công vừa tỉ mỉ, có thể thấy bọn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Tô Uyển Âm cảm thấy nếu chuyện này xảy ra với người bình thường, người đến cuối cùng không chừng bị mọi người cả bàn phạt ba ly, rồi lại cậy đông hiếp yếu bắt người đó xin lỗi từng người một.

Trong lòng cô không khỏi bùi ngùi, quả nhiên mọi người chỉ khắc ghi sở thích và cấm kỵ của người có địa vị cao trong lòng.

Sở Tư Niên giơ tay khẽ ấn lên cán ấm trà: "Không cần, nếu đã đến muộn thì tôi nên bị phạt rượu."

Trong lòng Tô Uyển Âm hơi ngạc nhiên.

Đã nói là không cần uống rượu mà, không ai trách anh đến muộn, anh còn chủ động uống rượu, nhìn thế nào cũng cảm thấy lạ.

Những người trong bàn rõ ràng cũng bởi vì lời nói không theo lẽ thường của anh làm cho hơi sửng sốt, mọi người đều là người thông minh, cũng thích ứng rất nhanh.

"Vậy phó giám đốc Sở thử rượu vang đỏ quán bar xem, rượu vang đỏ này tổng giám đốc Trình cất giữ hơn hai mươi năm, mùi vị hẳn là không tệ." Người đàn ông mập mạp vẻ mặt tự nhiên buông ấm trà, cầm lấy một bình rượu vang đỏ, rót cho Sở Tư Niên nửa ly, không nhiều lắm, giống như lo lắng anh bình thường không uống rượu nên sẽ không thích.

Ân cần như một cô vợ nhỏ.

Tô Uyển Âm cẩn thận quan sát bình rượu vang đỏ lớn tuổi hơn cô, không biết để lâu như vậy có biến chất hay không, uống vào có thể xảy ra chuyện gì hay không.

Sở Tư Niên cầm ly rượu lên: "Mọi người đợi lâu, tôi tự phạt một ly coi như đền tội với mọi người."

Trong miệng nói là tỏ vẻ áy náy nhưng Tô Uyển Âm lại cảm thấy anh không hề áy náy chút nào.

Một đám người lập tức cũng cầm ly rượu đứng lên: "Nào phải chuyện gì!"

“Phó giám đốc Sở đồng ý đại giá quang lâm, đối với chúng tôi mà nói chính là vinh hạnh to lớn.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Lời này của phó giám đốc Sở làm chúng tôi lo lắng.”

"..."

Bao nhiêu chân chó thì bấy nhiêu câu nịnh nọt.

Sở Tư Niên uống xong một ngụm rượu vang đỏ trong ly, mỉm cười nhìn về phía một người đàn ông trung niên để kiểu tóc vuốt ngược đối diện: "Rượu này của giám đốc Trình đúng là không tệ."

Câu này rất giống một lời chỉ dẫn, những người đàn ông trên bàn thử thăm dò bắt đầu mời rượu. Sở Tư Niên cũng không từ chốt, đều sẽ uống một ly rượu vang đỏ với mỗi người mời rượu.

Cho dù là như vậy, mọi người cũng không dám quá mức ầm ĩ, sau một vòng, chai rượu vang đỏ dành riêng cho Sở Tư Niên cũng mới mất đi một phần ba.

Tô Uyển Âm cảm thấy mình hoàn toàn không có đất dụng võ, cũng may sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Sở Tư Niên, cô yên lặng ăn đồ ăn trên bàn, trong lòng tấm tắc khen đồ ăn ngon.

Vì uống rượu bầu không khí trong phòng cũng dần dần được tháo gỡ, mọi người rất chú ý tới Sở Tư Niên, nói chuyện thật vui vẻ xong mới chuyển sự chú ý lên người Tô Uyển Âm. Một người đàn ông hỏi: "Cô gái, cô là ai?”

Tô Uyển Âm đặt thìa xuống, lễ phép nói: "Tôi là Tô Uyển Âm, thư ký của phó giám đốc Sở ạ."

"Cô Tô đúng là là xuất sắc đó, còn trẻ như vậy đã được vào làm ở Thần Ảnh." Người đàn ông rót cho cô một ly rượu, sau đó cầm ly rượu lên, mặc dù cô chỉ là một thư ký nhưng trên mặt anh vẫn là vẻ lấy lòng.

"Tôi mời Tô tiểu thư một ly." Đối với cô, một người có sự nghiệp thành công lại đối xử với mình như thế này, Tô Uyển Âm chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Cô còn thiếu kinh nghiệm để từ chối, lúc đứng dậy, đang chuẩn bị uống thì cái ly đã bị lấy mất.

"Tôi uống rượu không thể lái xe, cô ấy phải chở tôi về, mọi người cũng đừng làm khó cô ấy."

Sở Tư Niên nhìn những người trên bàn rồi nhìn người đàn ông đang mời rượu.

"Tôi và anh uống một ly."

Vì hành động này của anh nên sau đó không ai thuyết phục cô uống nữa. Bữa ăn kết thúc, mọi người bàn tán về dự án hợp tác. Sở Tư Niên uống cạn chai rượu đỏ trước mặt, sắc mặt anh tái nhợt, mọi người lo lắng không thôi, tranh nhau đưa anh về,

Sở Tư Niên thản nhiên nói: "Mọi người người đi trước đi."

Bọn họ cũng không dám tiếp tục lằng nhằng, nhanh chóng ra khỏi phòng, nhưng trước họ khi rời đi, Tô Uyển Âm nhận thấy một số người trong số họ đang nhìn cô và Sở Tư Niên bằng ánh mắt nghi hoặc.

Nhất định là hiểu lầm mối quan hệ của cô và Sở Tư Niên rồi.

Căn phòng vốn ồn ào, bây giờ chỉ còn lại hai người. Sở Tư Niên mới vừa bình tĩnh đã gục ngã xuống bàn một tiếng 'bùm', vẻ mặt còn giống như chết rồi.

Bình tĩnh.

Đây chẳng lẽ là di chứng của việc uống phải chai rượu vang đỏ 'hết hạn' đã hơn hai mươi năm hả?

"Phó giám đốc Sở, anh sao vậy?" Tô Uyển Âm hoảng sợ, đưa tay dò xét hơi thở của anh.

Cũng may anh còn sống, hô hấp vẫn đều đặn, xem ra có lẽ là uống say rồi.

Chỉ có điều người này rất có nghị lực, đoán chừng anh sợ mất mặt, vừa rồi nhiều người khiêng như vậy không khỏi hoa mắt, vừa rời đi thì lập tức ngất đi.

Một cục lớn như vậy, sao cô có thể chở đi chứ…

Tô Uyển Âm do dự một lúc lâu, cô ăn thêm một bát cơm, sau đó đặt tay Sở Tư Niên trên vai rồi đi ra ngoài phòng.

Không ngờ người đàn ông thoạt nhìn cao gầy nhưng lại rất nặng, Tô Uyển Âm thậm chí có thể cảm nhận được cơ bụng của anh xuyên qua bộ quần áo mà Tô Uyển Âm tiếp xúc gần với anh…

Cảm giác cũng rất sành điệu đấy.

Tô Uyển Âm khó khăn mở cửa phòng ra thì bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Lộc Khê.

Ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn cô: "Tô Uyển Âm?"

Tô Uyển Âm ngửi được cả người cô ấy toàn mùi rượu thì nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"

Triệu Lộc Khê giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, cơ thể cô ấy không ổn định nhưng vẫn đi về phía sau cô, lẩm bẩm: "A, Sở Tư Niên cũng ở đây à? Gương mặt này vẫn đẹp trai như vậy."

Nói xong, cơ thể cô ấy như không xương mà ngã lên người cô.

Trên lưng khiêng một núi lớn 'Sở Tư Niên', nếu Triệu Lộc Khê đè lên nữa thì cả ba người đều sẽ ngã xuống.

"Đừng có đè tớ." Tô Uyển Âm đẩy mặt cô ấy ra: "Cậu tới đây làm gì vậy? Đi với ai? Sao bây giờ vẫn chưa về nhà hả?"

Triệu Lộc Khê say rượu bị cô đẩy thì thuận thế ngã xuống sàn.

Cả buổi không nói được một lời đáng tin.

Tô Uyển Âm đang chuẩn bị gọi trợ lý của Triệu Lộc Khê đến đón cô ấy thì cánh cửa đối diện mở ra.

Một người đàn ông đeo kính hào hoa phong nhã đi tới.

Khi anh ấy nhìn Tô Uyển Âm thì nhìn thấy Sở Tư Niên trên lưng cô, sau đó đi về phía Triệu Lộc Khê, đứng bên cạnh cô ấy, giọng nói trầm và đầy từ tính: “Quản lý Triệu, cô đi nhầm phòng rồi"

Dứt lời, anh ấy nhìn về phía Tô Uyển Âm: "Cô là Tô Uyển Âm?"

Triệu Lộc Khê thoáng hét lên ở bên cạnh: "Tôi không nhầm!" làm xáo trộn sự yên tĩnh của mọi người, rõ ràng đã rất say.

Tô Uyển Âm che miệng cô ấy lại, nhìn người đàn ông lịch sự trước mặt.

Bị người như vậy gọi tên nên cô rất ngạc nhiên, nhưng thấy bất ngờ khi anh ấy và Triệu Lộc Khê quen biết nhau.

"Xin chào, tôi là Tô Uyển Âm"

Người đàn ông khẽ vuốt cằm: "Thẩm Nguyên Lê."

Thẩm Nguyên Lê….

Tên này nghe rất quen, Tô Uyển Âm không nhớ mình đã nghe ở đâu nữa, tình huống trước mặt cũng không cho phép cô suy nghĩ.

Cô khiêng Sở Tư Niên, ôm chặt Triệu Lộc Khê, hai người họ vẫn còn say khướt.

Người đàn ông trước mặt trông có vẻ lịch sự và hay giúp đỡ người khác, cô nghĩ anh ấy biết Triệu Lộc Khê nên mở miệng nói: "Anh Thẩm có thể giúp tôi đỡ Triệu Lộc Khê lên xe được không? Xe đậu ngay trước cửa khách sạn."

Thẩm Nguyên Lê nhìn Sở Tư Niên mấp máy môi, nụ cười như có như không trên khuôn mặt nhã nhặn:"Được "

Tô Uyển Âm chú ý đến hai người uống say nên không để ý đến vẻ mặt của anh ấy: "Cảm ơn, anh Thẩm"

Thẩm Nguyên Lê đưa tay đỡ lấy Triệu Lộc Khê, ánh mắt bỗng nhiên đối diện với nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt người bạn tốt của mình trên lưng Tô Uyển Âm.

Rõ ràng rất lý trí, nào có dáng vẻ uống say