Rung Động Nho Nhỏ

Chương 15




Sở Tư Niên đáng thương nhìn cô: “Sợ, Âm Âm ngủ cùng.”

Tô Uyển Âm nhíu mày: “Ý anh là bảo tôi ngủ cùng anh sao?”

Sở Tư Niên gật đầu.

“Anh mơ cũng đẹp thật đó.” Giọng Tô Uyển Âm cao hơn: “Mau ngủ đi, nếu không ngủ thì…”

Cô vốn muốn dùng thứ lúc nhỏ Sở Tư Niên sợ để đe dọa anh, nhưng một lúc sau cô lại nhớ ra rằng Sở Tư Niên không hề sợ gì cả.

Cô hơi khựng lại: “Nếu không ngủ, tôi sẽ đánh anh.”

“...”

“...”

Vừa dứt lời, thì cơ thể to lớn của Sở Tư Niên đã đập vào mắt cô, khiến cô cảm thấy cho dù người này có đang trong trạng thái say rượu, cũng có thể tùy tiện đánh bay cô.

Sở Tư Niên nhỏ giọng nói: “Khát nước.”

“Anh lắm chuyện thật đó.” Tô Uyển Âm ngoài mặt thì phàn nàn oán giận, nhưng cuối cùng cô vẫn đứng dậy rót cho anh một cốc nước: “Uống đi.”

Tô Uyển Âm đưa nước cho anh, nhưng một lúc lâu sau anh vẫn không chịu lấy.

Tô Uyển Âm cảm thấy chút kiên nhẫn còn sót lại của mình sắp bị anh bào mòn hết nói: “Anh không uống thì tôi cất đi đấy.”

Sở Tư Niên nghe cô nói vậy, anh ngay lập tức kéo cổ tay cô đến trước mặt mình, rồi cầm lấy cốc trong tay cô chậm rãi uống nước.

Mu bàn tay bị xúc cảm ấm áp thuộc về anh bao phủ.

Tô Uyển Âm hít sâu một hơi, trong đầu liên tục thuyết phục chính mình rằng 'anh ta uống say, không chấp nhất với anh ta'. Sau khi cốc nước đã cạn đến thấy đáy, cô mới thuận tay lấy nó lại đặt ở tủ đầu giường bên cạnh, cô không kiên nhẫn ấn anh nằm xuống giường: “Được rồi, anh mau ngủ đi, tôi phải về rồi.”

Nói xong, cô đứng dậy muốn rời đi. Nhưng do không kịp đề phòng, nên đã bị anh dùng một lực mạnh túm vạt áo cô kéo cô lại.

Khuôn mặt ấm áp của người đàn ông chôn ở cổ cô, cọ tới cọ lui.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô, cả người Tô Uyển Âm lơ mơ vì hành động bất thình lình này. Trái tim dường như sắp nhảy ra ngoài.

“Anh... Anh…”

“Âm Âm…”

Đột nhiên cô cảm nhận được một cảm giác vô cùng mềm mại kèm theo chút ướt át xẹt qua tai mình.

Sau khi nhận ra đó có thể là môi của người nào đó, thì Tô Uyển Âm lập tức quay đầu lại, giọng nói có chút hung dữ, nhưng dường như đang cố gắng để đè nén cảm xúc bất thường này: “Anh làm gì vậy?”

“Âm Âm…”

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, vừa ngủ vừa thì thào to nhỏ: “Đã lâu không gặp... Tôi... Rất nhớ em.”

Đã lâu không gặp, tôi rất nhớ em?

Nếu nhớ, tại sao tám năm qua không trở về, thậm chí còn không liên lạc.

Tô Uyển Âm không muốn nghe anh nói, cô đẩy anh ra, nhanh chóng đứng dậy khỏi giường anh, cô bịt lỗ tai lại, trừng mắt nhìn anh đầy phòng bị.

Sở Tư Niên không nhận ra sự khó chịu của cô, anh vẫn nằm yên không nhúc nhích, dần dần nhắm hai mắt lại, hô hấp cũng đều đều chứng tỏ anh đang ngủ thật.

Quậy phá khiến người ta khó chịu, còn anh vậy mà lại ngủ rất ngon.

Đúng là đáng ghét.

Tô Uyển Âm dùng sức kéo chăn trùm kín anh từ đầu đến chân, mắt không thấy tâm không phiền.

Cô xoay người đi về phía cửa phòng ngủ, lúc cửa sắp được đóng lại thì đột nhiên cô lại quay người đi trở lại giường anh, kéo phần chăn che đầu Sở Tư Niên xuống, để anh có thể dễ dàng hít thở.

Cô tự an ủi bản thân, không phải lo lắng cho anh. Đã có tin tức người bị say rượu chết ngạt vì trùm chăn, nếu Sở Tư Niên bị chết ngạt, người gây họa là cô sẽ phải đi ăn cơm nhà nước, còn phải học kỹ năng dệt vải của nhà nước.

Tô Uyển Âm lại trừng mắt nhìn anh, lúc này mới chịu rời đi.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Sở Tư Niên đang nằm trên giường bỗng mở mắt ra.

Ánh mắt anh rất tỉnh táo, không hề có vẻ buồn ngủ.

Anh nằm thẳng trên giường, ngón tay khẽ chạm vào môi, anh nhìn chằm chằm trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.



Sau khi bị Sở Tư Niên say rượu dày vò, Tô Uyển Âm rời đi với dáng vẻ mặt đỏ tai hồng, tóc tai bù xù, quần áo có nhiều nếp nhăn, rất giống cô gái vừa trải qua một chuyện khủng khiếp nào đó.

Hôm nay, cô vốn định về nhà, nhưng nếu giáo sư Tô và cô giáo Nam nhìn thấy dáng vẻ này, họ sẽ rất lo lắng, vì vậy cô dứt khoát đi đến nhà Triệu Lộc Khê ở.

Nhưng mà, cô quên mất một chuyện rất quan trọng.

Con nhóc Triệu Lộc Khê cũng say rượu.

Tô Uyển Âm vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng ồn ào trong nhà truyền tới.

“Quản lý, quản lý, cô đừng chạy, tôi nấu canh giải rượu cho cô, cô uống một vài ngụm là được rồi.”

“Không uống, tôi không uống, tôi không uống.”

“Uống một chút thôi, uống xong sẽ thoải mái hơn.”

“Không uống, không uống, cô hạ dược muốn hại tôi, cô là người xấu.”

“Không phải tôi, tôi không có, không tin tôi uống thử cho cô xem.”

"..."

Tô Uyển Âm đi vào thì nhìn thấy Triệu Lộc Khê giống như một bà điên, mỗi tay cầm một cái khăn lụa, đi chân trần chạy lung tung trong nhà. Còn Trần Tuế thì cầm bát chạy đuổi theo cô ấy.

Liên tiếp gặp hai con sâu rượu, khiến nội tâm Tô Uyển Âm hoàn toàn sụp đổ, sự kiên nhẫn còn sót lại một chút lúc này đã biết mất không còn một mảnh, cô tiến lên đè Triệu Lộc Khê xuống.

Trần Tuế như thấy ân nhân cứu mạng vội vàng lên tiếng: “Cô Tô, em đến rồi! Thật tốt quá!”

Tô Uyển Âm không hề quan tâm đến Triệu Lộc Khê đang giãy dụa la hét 'không muốn, không muốn' kia, cô nói với Trần Tuế: “Chị đưa canh giải rượu cho em.”

Trần Tuế nghe vậy lập tức đưa bát cho Tô Uyển Âm, Tô Uyển Âm bóp miệng Triệu Lộc Khê rồi đổ thẳng canh giải rượu vào miệng cô ấy. Sau khi xong việc, cô còn giật lấy hai chiếc khăn lụa trong tay cô ấy, cô trói chân và tay cô ấy lại, thô bạo ném người xuống sô pha, còn uy hiếp một câu: “Triệu Lộc khê, câm miệng ngủ đi. Nếu còn ồn ào nữa, tớ sẽ thả chó cắn cậu.”

Hành động của cô đúng là dữ như hổ.

Lúc nhỏ, Triệu Lộc Khê về nhà bà ngoại ở nông thôn từng bị một đàn chó bao vây, thế nên từ đó cô ấy đã sợ chó. Bây giờ nghe thấy Tô Uyển Âm nói vậy, một giây trước vẫn còn kêu trời kêu đất, vậy mà một giây sau đã lập tức ngậm miệng lại, còn mở to mắt ngoan ngoãn nhìn hai người bọn họ.

Cô ấy biến chuyển quá nhanh, khiến Trần Tuế bị cô ấy dày vò gần một tiếng đồng hồ thấy vậy thì kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm: “Cô Tô... Như vậy có vẻ... Không được tốt lắm?”

Tô Uyển Âm khoát tay áo: “Chị trở về đi, chờ cô ấy ngủ say, em sẽ cởi trói cho cô ấy.”

“Ừ…” Trần Tuế thở phào, cô ấy nhanh chóng nhặt túi của mình lên: “Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Chưa đầy năm phút, Triệu Lộc Khê đã ngủ thiếp đi. Tô Uyển Âm cởi khăn lụa trói tay chân cô ấy ra, sau đó cô lấy chăn đắp cho cô ấy, cô cũng lê thân người mệt mỏi đi tắm rửa.

Tô Uyển Âm cảm thấy mình mệt như vậy, chắc chắn có thể ngủ trong một giây. Nhưng không ngờ sau khi nằm lên giường thì không thể nào ngủ được. Trong đầu đều là hình ảnh Sở Tư Niên nhìn cô đầy đáng thương.

Cô lấy điện thoại ra, ngón tay vô thức ấn vào album ảnh, mở đoạn video quay anh.

Đoạn video hầu hết là hình gáy Sở Tư Niên, cùng với tiếng cô độc thoại dỗ dành anh. Cảnh lộ mặt duy nhất là khi cô nói sẽ mua mô hình cho anh, thì anh mới thoáng quay đầu lại.

Tô Uyển Âm ấn tạm dừng video, cô nhìn anh trong video, ngày thường đôi mắt hoa đào luôn trong veo dịu dàng, quyến rũ vô số người.

Cô nhìn thấy vậy thì ngây người, sau khi nhận ra thì tức giận dứt khoát xóa video, cô úp điện thoại xuống gối rồi quyết định ngủ.

Sau khi lăn qua lăn lại vài vòng, cô lại lấy điện thoại dưới gối ra, vẻ mặt tràn đầy sự ghét bỏ, nhưng ngón tay lại thành thạo mở đoạn video đã bị xóa gần đây nhất trong album ảnh ra, khôi phục lại đoạn video đó.

Sau khi hoàn thành một loạt động tác khó hiểu, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ném điện thoại xuống thảm trải sàn, kéo chăn qua đầu, mắt không thấy tâm không phiền.

Đầu óc lại suy nghĩ cực kỳ sinh động, sau khi cô đi, liệu Sở Tư Niên có kéo chăn qua đầu không? Liệu có bị chết ngạt bởi hành động đó không? Liệu có thức dậy lúc nửa đêm, nôn mửa đến mực sặc chết không? Liệu lúc đi vệ sinh đầu óc không tỉnh táo ngã đập đầu vào bồn cầu chết không? Hay là liệu có chết vì bị trúng độc rượu không?

...

Cả một buổi tối, tất cả những cảnh tượng chết thảm ngoài ý muốn của Sở Tư Niên đều không ngừng xuất hiện trong đầu cô. Tô Uyển Âm cảm thấy bản thân quá mệt mỏi nên đại não mới vô thức xuất hiện những suy nghĩ đó.

Tô Uyển Âm không ngủ được, cô rời giường nhìn Triệu Lộc Khê nằm trên sô pha, say như vậy mà không chết thảm, còn ngủ ngon như vậy.

Anh cũng không say như Triệu Lộc Khê, chắc cũng không đến nỗi chết đâu?

Nghĩ vậy, đầu óc Tô Uyển Âm mới yên tâm hơn.



Đến bảy giờ sáng, Sở Tư Niên vẫn đang ngủ, tiếng chuông cửa liên tục vang lên. Ban đầu anh không để ý, nhưng trong lúc lơ mơ hồ có một suy nghĩ hiện ra trong đầu, liệu có phải cô đến đây không? Anh biết khả năng này cực kỳ nhỏ nhưng vẫn đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Bùi Lâm đã hấp tấp xông vào.

“Tôi đã nói cậu đối xử với cô gái kia rất khác mà. Đó là cô gái lúc nhỏ khiến cậu có nhà nhưng cũng không muốn về nhà, suốt ngày là đứa trẻ ở lại nhà người khác đúng không?”

Sở Tư Niên khoanh tay, tựa vào cạnh cửa thờ ơ nhìn anh ấy: “Cậu nghĩ rằng tôi giống cậu sao?”

“Trước đây cậu có nhận thức sai gì không, dù sao tôi cũng là người gặp người thích, sao có thể giống cậu được chứ?” Bùi Lâm 'chậc' một tiếng nói tiếp: “Mặc dù lúc nhỏ tôi chỉ gặp em gái Âm Âm một lần, nhưng cũng nhìn ra được khi đó cô ấy không thích cậu, người ta không thích cậu, cậu vẫn cứ đến nhà cô ấy, đó không phải vô lại thì là gì. Tôi không biết sau này cô ấy có thích cậu không, nhà họ Sở loạn như vậy, cậu bị ba cậu nhốt ở nước Pháp tám năm, cho dù tình cảm có sâu đậm bao nhiêu cũng không chiến thắng được thời gian.”

Sở Tư Niên cụp mắt, có thể thấy được cảm xúc của anh trùng xuống, anh lấy một điếu thuốc ở trong tủ ra: “Cậu không phải cô ấy, sao cậu biết cô ấy có thích tôi hay không?”

“Tôi nói này, cậu có thể sửa thói quen hút thuốc khi tâm trạng không tốt không? Có chuyện gì thì cứ để tôi hút hai điếu thay cả phần cậu, tôi thì không có vấn đề gì, nhưng cậu có thể đành lòng để em gái Âm Âm phải hít khói độc sao?”

Sở Tư Niên nhả khói thuốc về phía anh ấy: “Tôi sẽ không hút khi có cô ấy.”

“Không ngờ cậu hủy hoại tôi như vậy là bởi vì tôi không phải Miss Right của cậu.” Bùi Lâm bịt mũi đi đến sô pha ngồi xuống, anh ấy vênh váo ngồi bắt chéo chân, giọng nói mang theo chút khiêu khích: “Khi đó em gái Âm Âm thấy cậu như chuột thấy mèo vậy. Cậu từng thấy con chuột nào thích mèo không, cũng không biết cậu lấy đâu ra tự tin mà nói 'cô ấy không thích cậu' nữa.”

Ngón tay thon dài vuốt ve điếu thuốc, Sở Tư Niên dừng một chút, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Jerry thích Tom.”

“Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra cậu là một nhân tài ngụy biện. Bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa.” Bùi Lâm có hơi ghen: “Nói đi nói lại, cậu cũng không xem tôi là bạn? Cậu thà đi nói về Âm Âm với Thẩm Nguyên Lê, chứ cũng không thèm nói với tôi.”

Rõ ràng là tình bạn ba người, nhưng hai người này lại phớt lờ anh ấy.

Sở Tư Niên cũng nằm xuống sô pha, anh vẫn buồn ngủ nên giọng nói mang theo chút lười biếng: “Tôi nói gì với cậu ta chứ?”

“Cậu ta nói tối qua cậu giả vờ say rượu để lừa Âm Âm về nhà. Nếu cậu không nói với cậu ta chuyện này, sao cậu ta biết được?” Bùi Lâm khinh bỉ nói: “Cậu ta dạy cậu mấy cách làm thấp kém như vậy? Sao cậu lại tin con cún là cậu ta chứ? Chuyện này cậu phải hỏi tôi, tôi sẽ dành thời gian truyền thụ cho cậu phương pháp đứng đắn thuộc hạng đẳng cấp. À, nhưng đây không phải trọng điểm, thế nào, tối qua có xảy ra chuyện gì không?”

Sở Tư Niên liếc nhìn anh ấy, anh không trả lời câu hỏi của anh ấy mà hỏi ngược lại: “Thấp kém?”

Bùi Lâm: “Kế sách đó thuộc một loại hình 'đường cong cứu quốc'*, rất phiền phức, chưa nói đến hiệu quả thấp, còn rất dễ bị phản tác dụng.”

*Đường cong cứu quốc: Ý định ban đầu là không dùng phương thức trực tiếp mà là dùng một ít phương thức quanh co.

“Là vậy sao?”

Sở Tư Niên lẩm bẩm, sau đó rơi vào trầm tư. Vì vậy phương pháp này vô dụng, phải loại bỏ phương pháp giả vờ say để cô đưa về.

“Đúng vậy. Nếu lần sau cậu có hành động gì, nhớ phải hỏi tôi, đừng hỏi tên thâm độc Thẩm Nguyên Lê ki. Cậu ta thì biết gì chứ.” Bùi Lâm nói xong, lại dùng vẻ mặt tò mò hỏi: “Cậu còn chưa trả lời tôi tối qua có xảy ra chuyện gì không?”

“Cậu cảm thấy nên xảy ra chuyện gì?”

“Chính là chuyện đó đó.” Bùi Lâm trừng mắt: “Hôm nay, đừng nói là cậu vẫn còn trong trắng đó nha?”

“...”

Mí mắt Sở Tư Niên hơi rủ xuống, dáng vẻ như sắp ngủ, giọng có hơi lạnh: “Bùi Lâm.”

Bùi Lâm giật mình vì giọng điệu mất hết tình người này của anh: “Gì thế?”

Sở Tư Niên ném thuốc lá vào thùng rác, liếc nhìn anh ấy: “Nếu lời nói của cậu còn xúc phạm đến cô ấy, cậu cũng đừng mong tham gia buổi phát hành sản phẩm mới của năm nay.”

“...”

Bùi Lâm khó tin nhìn anh, một lúc lâu sau mới hiểu được của bạn tốt của mình nói gì và cũng nhận ra anh ấy bị Sở Tư Niên trọng sắc khinh bạn: “Này này, Sở Tư Niên, cậu không có trái tim sao? Tôi nói cái gì? Còn cái gì mà xúc phạm chứ? Tôi không thể quan tâm đến tiến độ phát triển tình cảm của cậu?”

Sở Tư Niên: “Không thể.”

Bùi Lâm rất tức giận, anh ấy đứng bật dậy: “Cậu là đồ vô tình vô nghĩa, cố tính gây sự.”

Sở Tư Niên: “Tôi còn có thể cố tình gây sự thêm chút nữa đó.”

Bùi Lâm: “...”

Bình thường người này đã rất biến thái, nếu còn nói thêm nữa sẽ càng tệ hơn: “Được, tôi không nói, cậu như vậy là tốt rồi, dù sao cũng đừng để bản thân đã biến thái nay càng biến thái hơn.”

Bùi Lâm nói xong thì định rời đi, nhưng lại bị Sở Tư Niên đưa tay ngăn lại.

“Sao thế, tôi cũng chưa nói gì, cậu muốn làm gì tôi?”

Sở Tư Niên híp mắt lại, lãnh đạm nhìn anh ấy.

Mặc dù dáng vẻ buồn ngủ, lười biếng, nhưng đôi mắt hoa đào hẹp dài lại không hề giảm bớt sự quyến rũ, ngược lại còn có vẻ quyến rũ hơn. Bùi Lâm bỗng tỉnh ngộ, bản thân anh ấy lớn lên mà không bị khuất phục bởi anh đúng là điều không dễ dàng gì. Anh ấy chân thành nói: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi không giỏi chuyện đó.”

“...”

“...”

Im lặng một lúc lâu, Sở Tư Niên mới hỏi: “Phương pháp đứng đắn thuộc hạng đẳng cấp mà cậu nói là như thế nào?”

Bùi Lâm ngạc nhiên, cười thành tiếng, giọng nói mang theo chút phách lối: “Cậu đây là đang cầu xin tôi chỉ bảo sao?”

Sở Tư Niên cười như không cười: “Tôi cảm thấy hạng mục kia không phải là không thể hợp tác với văn hóa Huy Thụy.”

Cuối năm nay, Thần Ảnh sẽ tung ra thị trường một sản phẩm mới quan trọng, sản phẩm này rất có giá trị đối với việc tăng giá trị của công ty. Sự ra mắt của sản phẩm mới nào cũng đều phải gắn với việc tuyên truyền. Công ty của Bùi Lâm hoạt động trong lĩnh vực giải trí, văn hóa, nếu nghệ sĩ dưới trướng công ty có thể làm người đại diện sản phẩm mới cho Thần Ảnh, thì đó là một chuyện cực kỳ tốt với công ty.

Văn hóa Huy Thụ là đối thủ cạnh tranh, ngang tài ngang sức với công ty của Bùi Lâm, nếu đối thủ giành được quyền đại diện sản phẩm, như thế cũng khiến Bùi Lâm phải phiền não mấy ngày.

Lời này của Sở Tư Niên hoàn toàn đánh vào điểm yếu của anh ấy.

Bùi Lâm sợ hãi đồng ý: “Tổ tông của tôi ơi, tôi lập tức biên soạn cho cậu một quyển sách quý về kinh nghiệm yêu đương, tôi chắc chắn cậu có thể ôm được người đẹp về nhà.”