Rung Động Nho Nhỏ

Chương 12




“Cô không có việc gì làm sao?” Sở Tư Niên nhíu mày, đôi mắt đào hoa ngày thường dù không có cảm xúc gì cũng khiến người ta thấy ấm áp, nay toát lên vẻ phiền phức.

Nguyễn Thi Hàm bị nhìn như vậy, vẻ mặt nịnh bợ lập tức trở nên hoảng sợ và lúng túng: “Em làm phiền anh rồi, em xin lỗi anh.”

Dáng vẻ như sắp khóc của cô ta mà thấy thương.

Nhưng Tô Uyển Âm lại thấy rất thích thú. Sau khi cánh cửa được đóng lại, cô khẽ lẩm bẩm: “Không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào.”

Sở Tư Niên nhìn cô, ánh mắt lạnh đến run người nhưng vẫn nở nụ cười: “Hả?”

“Tôi không nói gì cả.” Tô Uyển Âm nhún vai, tiếp tục làm việc.

Nhưng Sở Tư Niên lại không làm việc nữa mà nói: “Âm Âm ngồi ở đây, sao tôi phải thương hoa tiếc ngọc với người khác chứ?”

“...”

Cô không thể chấp nhận lời này.

“Âm Âm thấy tôi đỗ xe giúp em có được không?”

“Rất được.” Dù chỉ đứng nhìn ở phía xa nhưng cô không thể phủ nhận anh thật sự rất giỏi.

“Âm Âm hài lòng là được rồi.” Sở Tư Niên dường như suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng nói: “Vậy tôi có vinh hạnh được uống một cốc cà phê do Âm Âm pha không?”

Anh là sếp, cô là thư ký. Anh muốn uống cà phê thì cứ sai cô, dù không vui nhưng cô vẫn sẽ ngoan ngoan làm.

Anh vừa dân chủ vừa khách sáo như vậy, cô lại thấy không quen.

“Phó giám đốc Sở, anh đợi một chút nhé.” Tô Uyển Âm để công việc sang một bên, đi về phía phòng nước.

Trong phòng nước được sắp xếp đầy đủ, không chỉ có cà phê mà còn có cả phích giữ nhiệt, trà sữa, sữa, chân trâu và dừa. Nơi đây đúng là thiên đường của nhiên viên, chẳng trách mọi người đều dẫm đạp nhau để vào làm việc cho Thần Ảnh.

Tô Uyển Âm lặng lẽ cảm thán, lấy một cốc cà phê ra khỏi tủ khử trùng.

Nguyễn Thi Hàm đi vào trong phòng nước thấy cô đang cặm cụi làm, cô ta tiến đến phía trước lấy một cốc cà phê, nũng nịu dịu dàng và rất có trách nhiệm: “Tiểu Tô, cô làm gì vậy? Những thứ trong tủ khử trùng này đều là của anh trai, không ai bảo cô rằng người ngoài không được dùng sao?”

Tô Uyển Âm: “Phó giám đốc Sở muốn uống cà phê.”

“Hả? Anh muốn uống cà phê. Chẳng trách vừa nãy không uống sữa.” Nguyễn Thi Hàm lẩm bẩm một mình, sau đó chớp mắt nhìn cô: “Để tôi làm cho, bình thường cà phê anh uống đều do tôi làm. Anh ấy uống quen rồi, đổi người khác làm sẽ không quen.”

“Ừm, cô làm đi.” Tô Uyển Âm thật sự không hiểu hành động tranh làm mấy việc vặt như thế này. Có người giúp cô làm thì cô rất vui, càng có thời gian rảnh rỗi ngồi ghế nghỉ ngơi xem Nguyễn Thi Hàm làm việc.

Một lúc sau, Nguyễn Thi Hàm đã pha cà phê xong, cô ta tỉ mỉ chọn cái khay đẹp nhất, rồi lại lấy cái đĩa nhỏ đựng hai viên đường, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Tô Uyển Âm tưởng cô ta sẽ đích thân mang vào, đang định quay về văn phòng thì bị cô ta gọi lại.

“Tiểu Tô.” Nguyễn Thi Hàm miễn cưỡng đưa khay cho cô: “Anh ấy làm việc, không thích bị người khác làm phiền. Đúng lúc cô đang dịch tài liệu trong đấy, phiền cô bưng vào giúp tôi.”

Cô ta vừa khiến Sở Tư Niên khó chịu nên đã biến kiềm chế lại, có thể nói cô ta thật sự rất biết điều.

“Được rồi.” Tô Uyển Âm cũng không từ chối mà cầm lấy cái khay, nhìn cốc cà phê lấp lánh mà thấy ngứa tay.

Giáo sư Tô thường xuyên thức khuya làm việc, lúc nào cô ở nhà đều sẽ pha cà phê cho ông ấy, sau đó lại lấy bọt sữa vẽ một vài hoa văn kỳ quái ở trên mặt cà phê. Giáo sư Tô rất thích, lần nào cũng khen cô, từ đó cô đã luyện thành thục kỹ năng vẽ.



Tô Uyển Âm nhớ trong phòng nước cũng có bọt sữa và dụng cụ vẽ, cô đặt khay xuống, chuẩn bị vẽ hình.

“Tiểu Tô, không được đâu.” Nguyễn Thi Hàm cản hành động của cô: “Anh không thích những thứ sặc sỡ, cô cứ bưng cốc cà phê tôi pha cho anh ấy là được.” Vừa dứt lời, không biết cô ta cố tình hay vô tình mà bổ sung thêm một câu: “Anh ấy thích đồ tôi làm.”

Trong lòng Tô Uyển Âm rất khó chịu, không biết là vì những lời nói của cô ta hay vì mình không được thoả mãn đam mê. Cô đặt dụng cụ xuống, không tán gẫu với cô ta nữa: “Được thôi.”

Tô Uyển Âm quay lại văn phòng, lặng lẽ đặt cốc cà phê xuống trước mặt Sở Tư Niên. Anh cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn cô mỉm cười: “Cảm ơn Âm Âm.” Khi nhìn cốc cà phê thì cười không ngậm được miệng, lưỡng lự một chút rồi lại nhìn về phía cô.

Tô Uyển Âm bị anh nhìn mà thấy ngượng ngùng: “Sao vậy?”

Sở Tư Niên: “Em pha sao?”

Sở Tư Niên nghĩ anh cố tình bảo cô pha cà phê coi như lời cảm ơn, nếu như lúc này thừa nhận là người khác làm thì không được hay cho lắm.

Dù sao Nguyễn Thi Hàm cũng có công pha cốc cà phê này, cô mặt dày gật đầu: “Ừm.”

Sở Tư Niên: “Nói dối.”

Tô Uyển Âm: “...”

Rõ ràng người này đã nhận ra cốc cà phê này không phải do cô pha.

Kỳ lạ là tại sao anh biết không phải cô pha? Dù sao pha cà phê đều như nhau mà.

Thấy cô nghi ngờ, Sở Tư Niên đẩy cái khay về phía cô, vẻ mặt dịu dàng tựa như đang nhớ lại chuyện cũ: “Tôi từng thấy em pha cà phê cho giáo sư Tô rất nhiều lần. Em thích mấy trò như vẽ ra các hình thù kỳ quặc, vì vậy sẽ không bỏ qua khi có cơ hội.”

Tô Uyển Âm: “...”

Trí nhớ của người này tốt như vậy sao?

Cô nghĩ lại vừa nãy mình còn tiếc vì không được vẽ cà phê, đã vậy lại cướp công lao của người khác mà thấy hổ thẹn.

Sở Tư Niên thấy cô đỏ bừng tai mà lòng ngứa ngáy, anh cố tình thở dài: “Xem ra Âm Âm vẫn còn khó chịu về việc tôi không chủ động giúp đỡ, vì vậy mới không muốn mời tôi uống một cốc cà phê, lấy của người khác lừa tôi.”

Tô Uyển Âm suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Không phải là tôi khó chịu, là Nguyễn Thi hàm nói anh chỉ uống cà phê do cô ấy làm.”

Sở Tư Niên nhíu mày: “Cô ta nói cái gì em cũng tin sao?”

“...”

Được rồi, lúc đầu cô thật sự nghĩ Nguyễn Thi Hàm và anh có gì đó với nhau. Nhưng sau khi quan sát thái độ của anh với Nguyễn Thi hàm, cùng với bô dạng phiền phức khi cô ta luôn cẩn thận dè dặt bám lấy anh, rất dễ nhận thấy giữa hai người này chỉ là “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” mà thôi.

Nghĩ như vậy khiến Tô Uyển Âm càng đuối lý, cô chủ động nói: “Phó giám đốc Sở đợi một chút, bây giờ tôi pha một cốc cho anh.”

Sở Tư Niên: “Thôi bỏ đi, rót cốc sữa cho tôi.”

“Vâng.”

Tô Uyển Âm nhanh chóng bưng cốc sữa lên, đưa cho Sở Tư Niên rồi chỉ vào cốc cà phê bị anh ném sang một bên: “Còn cái này thì sao?”

“Em uống đi.”

Sở Tư Niên cầm cốc sữa lên uống một ngụm, yết hầu trượt lên xuống, đôi môi căng mọng hồng hào vương vấn dòng sữa trắng tạo ra vẻ quyến rũ khó diễn tả được.

Tô Uyển Âm sững sờ hai giây, hình ảnh rất khác so với cô tưởng tượng.



Giám đốc uống sữa tươi có vẻ cũng khá ấn tượng.

Thấy anh đặt cốc xuống, Tô Uyển Âm cầm cốc cà phê đến vị trí của mình. Sau đó, cô uống một ngụm lớn, không còn để ý chỉ mấy phút trước cô còn tiếc vì không được vẽ hoa văn.

Tô Uyển Âm dịch và in xong đống tài liệu xong thì đưa cho Sở Tư Niên.

Anh xem một lượt rồi ký vào tờ cuối cùng: “Tối nay em đi với tôi đến một bữa tiệc. Em giao tài liệu này cho phòng kế hoạch, bảo Chu Thần đưa cho em tài liệu nhân viên liên quan để làm quen một chút.”

“Vâng.” Tô Uyển Âm chưa kịp chuẩn bị gì đã phải tham gia bữa tiệc đầu tiên trong công việc, nhưng cô không hỏi nhiều mà chỉ cầm tài liệu rời đi. Còn chưa ra khỏi văn phòng, cô đã bị gọi lại.

Sở Tư Niên: “Đúng rồi, phòng kế hoạch là phòng 1809 ở tầng 18.”

Anh cũng thật tử tế.

Tô Uyển Âm nhanh chóng đưa tài liệu cho người phụ trách phòng kế hoạch, làm quen sơ qua một lúc rồi mới đi đến phòng trợ lý.

“Trợ lý Chu.”

Chu Thần đang bận rộn công việc, thấy cô đến thì tưởng Sở Tư Niên có dặn dò gì, anh ấy vội vàng ngừng công việc trong tay: “Tiểu Tô, tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tô Uyển Âm: “Phó giám đốc Sở bảo anh đưa cho tôi tài liệu của nhân viên liên quan đến bữa tiệc tối nay.”

“Tối nay phó giám đốc Sở định đưa cô đi cùng hả?”

“Vâng.”

Chu Thần ngạc nhiên nhìn cô, từ trước đến nay Sở Tư Niên đều dẫn anh ấy đến những bữa tiệc như thế này. Đa số là vì anh ấy biết ăn nói, cũng có khả năng uống rượu tốt.

Bỗng nhiên muốn Sở Tư Niên lại vứt bỏ anh ấy, dẫn theo nữ thư ký mới đến. Anh ấy cảm thấy những suy đoán trước đó trong lòng mình đã thành hiện thực rồi.

Anh ấy bông đùa nói: “Xem ra năng lực làm việc của cô rất tốt nhỉ, vừa mới đến công ty thì phó giám đốc Sở đã muốn đưa cô đến dự tiệc rồi. Haiz, tôi có nên lo lắng cho bát cơm sau này của mình không nhỉ?”

Cô không hiểu tại sao biểu cảm của anh ấy lại phong phú như vậy, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy vẻ bối rối trong ánh mắt anh ấy: “Trợ lý Chu nghĩ nhiều rồi. Phó giám đốc Sở đưa tôi theo chắc là vì trong số người có liên quan có người Pháp, anh ấy chỉ tận dụng nguồn tài nguyên mà thôi.”

Chu Thần cũng không nói đúng hay không, mỉm cười mờ ám rồi đưa mấy tờ giấy vừa mới in ra cho cô: “Này, tất cả tài liệu đều ở đây.”

“Cảm ơn trợ lý Chu.” Tô Uyển Âm: “Tôi chưa từng tham gia bữa tiệc như thế này, xin hỏi có yêu cầu gì cần chú ý không?”

Chu Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bình thường giám đốc Sở sẽ không uống rượu khi tham gia tiệc rượu, những người này cũng không dám mời anh ấy uống. Nhưng cô thì khác, nếu như họ muốn mời rượu thì cô chỉ cần có lòng với họ là được rồi, không cần uống thật. Dù sao họ cũng dựa vào Thần Ảh của chúng ta để kiếm miếng cơm, chắc chắn sẽ giữ thể diện.”

Tô Uyển Âm: “Được, tôi sẽ ghi nhớ.”

Chu Thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, cố ý vỗ vai cô: “Không sao, dù cô không nhớ cũng không sao cả. Phó giám đốc Sở biết điều này mà.”

“Vâng.” Tô Uyển Âm miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm chửi bậy. Cho dù Sở Tư Niên biết, anh là ông chủ sẽ uống rượu thay cô được sao?

Tô Uyển Âm cầm tài liệu về văn phòng nghiên cứu, lúc này cô mới nhận ra những người tham gia bữa tiệc đều là người đứng đầu các doanh nghiệp lớn nhỏ.

Năm nay Thần Ảnh đầu tư mở một công viên nước, dù công ty phát triển rất nhiều trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng cũng chưa hoàn thành hết tất cả dự án. Trước khi xây dựng và khi đã hoàn thành công viên nước cần phải tuyển dụng nhiều đối tác hợp tác dự án.

Đối với các doanh nghiệp khác trong thành phố Lâm, hợp tác với một doanh nghiệp đứng đầu như Thần Ảnh chắc chắn là leo lên chiếc xe thuận gió. Vì vậy khi tuyển dụng đã có rất nhiều doanh nghiệp đăng ký. Sau khi chọn lọc, lãnh đạo công ty chỉ giữ được một vài doanh nghiệp phù hợp cho lần hợp tác này. Sở Tư Niên đến bữa tiệc này chỉ là muốn quyết định hợp tác, làm viên thuốc an thần cho bên hợp tác.

Nhưng trong những người tham gia bữa tiệc này không có người Pháp nào, Tô Uyển Âm không biết tại sao anh lại đưa cô đi theo. Nếu như anh mang theo người lão luyện như Chu Thần thì chẳng phải càng đỡ việc hơn sao.