Không biết qua bao lâu, Long Triệt rốt cuộc cũng phát tiết. Lạnh lùng nhìn người dưới thân, trực tiếp đá nàng xuống giường, hắn bàng quan đứng dậy tiến vào bể tắm phía trong tẩm cung.
Trân Châu đang chìm đắm trong dục vọng thì đột nhiên đã thấy mình bị hắn đá mạnh, đầu óc trống rỗng, nàng chỉ kịp cảm nhận cảm giác đau đớn truyền đi khắp cơ thể.
“Ngươi đi được rồi.” Lúc chuẩn bị rời bước, hắn ném lại một câu vô tình, rồi quay sang phân phó cung nữ hầu hạ mình, nói: “Đem thay toàn bộ tất cả những thứ ở trên giường, bổn vương không muốn trông thấy bất cứ thứ gì dính dáng đến nàng ta.”
Những lời nhẫn tâm này khiến cho Trân Châu vô cùng khổ sở, đau lòng và quá đỗi xấu hổ. So với việc bị hắn đá xuống giường trong lúc đang mê muội, chuyện này còn làm nàng khó chịu hơn. Nàng vẫn biết hắn chán ghét mình, nhưng nàng không thể ngờ hắn lại vô tình đến thế. Ch trải qua, chưa bao giờ nghĩ tới, nàng nhất thời không thể bật lên câu gì.
“Trân Châu tiểu thư, ngài đi được rồi.” Các cung nữ cơ hồ đều theo hầu Long Vương hết, chỉ để lạ hai người ở ngoài điện. Lúc này một trong hai người đó đi đến trước mặt nàng, cung kính nói, ánh mắt lộ rõ vẻ đồng tình. Dù rất muốn bênh vực Trân Châu nhưng các nàng có lòng mà không có gan, càng không có tài cán để chống lại Long Vương.
Trân Châu đờ đẫn đứng lên, lếch thếch dò dẫm đi tìm quần áo tựa như một cái xác không hồn. Sau đó run run nhấc chân, nghiêng ngả, lảo đảo mà rời khỏi tẩm cung của Long Triệt.
Nàng vẫn không dám khóc như trước, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, tận lực không để lộ ra vẻ khổ sở, bất lực của bản thân. Về đến cung, thấy các cung nữ vẫn đang đứng đó chờ mình, hốc mắt nhanh chóng hồng lên, nàng ngậm ngùi cúi đu.
“Tiểu thư.” Vài cung nữ theo hầu nàng từ trước đến giờ thấy nàng bị Long Triệt kêu đi, sợ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn nên không ngừng đứng ngoài cửa đợi
Trân Châu không ngẩng đầu lên, thậm chí nàng cúi càng thêm thấp. Không để tâm đến lời của những người xung quanh, nàng vội vàng chạy đi. Chạy chưa được vài bước thì nàng đã bị các cung nữ bắt kịp, lẳng lặng dìu Trân Châu về tẩm cung, dọc đường chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của đôi bên.
Trở lại cung, rửa mặt mũi cẩn thận, Trân Châu mệt mỏi không buồn lên tiếng, trực tiếp tiến đến bên giường ngả mình xuống, im lặng nhắm mắt. Những giọt lệ vừa mới nguôi ngoai lại chực tuôn trào, nàng một lần nữa hồi tưởng……
Những lời nói vô tình của Long Triệt không ngừng vang lên trong tâm trí nàng, hắn thô bạo hành hạ nàng, giận dữ vùi dập nàng. Hết thảy nàng đều tự nguyện nhận lấy, tình nguyện chịu đựng tất cả. Chỉ cần đừng bắt nàng rời xa hắn, chỉ cần hắn không đang tâm đuổi nàng đi, nàng sẵn lòng chấp nhận tất cả. Bất kể là tra tấn hay thậm chí còn hơn thế nữa, nàng cũng đều cam tâm tâm tình nguyện nhẫn nhịn, bỏ qua. Nàng không thể xa hắn, chỉ có thể chung sống bên hắn trọn đời!
Trong khi bên này Trân Châu bị Long Triệt hành hạ thì bên Nam Hải Long Cung, Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn cũng chẳng tốt hơn nàng là bao. Hai người bị đày vào lãnh cung, nơi tối tăm, hẻo lánh và lạnh lẽo nhất biển Nam Hải. Mà một khi đã bị đày vào nơi ấy, bất cứ ai cũng đừng hòng mơ tưởng đến việc thoát ra ngoài, đừng trông mong gì đến việc có lại được tự do.
“Long Vương, hãy tha cho ta, lần sau ta không dám nữa. Van người vì nể mặt Tử Tô mà thả ta đi.” Vu Mẫn khốn đốn cầu xin, sau khi bị đưa vào lãnh cung, nàng đã không ngừng hoảng loạn kêu gào.
Hồng Tuyến vì trọng thương mà nằm bẹp trên giường, hai cung nữ ở bên chăm sóc nàng. Vì nàng mà sắc thuốc, bón thuốc, hết lòng hết sức, tận tâm tận lực chữa trị. Qua một lúc lâu, Hồng Tuyến mệt nhọc hổn hển thở, lại nghe được thanh âm quát tháo của Vu Mẫn, vừa phiền lại vừa tức, nàng không khỏi hờn giận nói, “Đừng gào lên nữa, Long Vương không nghe thấy đâu, ngươi có kêu đến chết thì cũng vô dụng.” Thân thể của nàng đau quá! Nàng chỉ mong được im lặng một lát, vậy mà có người cứ làm ồn bên tai.
Nghe thấy Hồng Tuyến nói vậy, Vu Mẫn ngừng kêu gào, lòng bùng lên lửa giận, phẫn nộ đến gần nàng. Nhìn chằm chằm Hồng Tuyến, Vu Mẫn hung hăng giáng cho nàng vài cái tát.
“Tất cả là do ngươi, nếu không phải tại ngươi tìm đến gây sự với Tử Tô, Long Vương có đối xử với chúng ta như thế này không? Hắn đã sớm nói sẽ chu cấp cho chúng ta, sẽ khiến cho nửa đời sau của chúng ta được hưởng vinh hoa phú quý, không phải lo cơm ăn áo mặc. Có tiền thì muốn gì chẳng được? Nam nhân nào thoát được sự chinh phục của ngươi? Vì sao ngươi cứ cố tình tranh đoạt Long Vương? Long Vương là người ngươi có thể thích là chiếm được ư? Tỉnh lại đi! Vọng tưởng làm Long Hậu? Ngươi ngồi đó mà mơ!”
Biết mọi chuyện rồi sẽ trở nên như thế này thì nàng đã chẳng dại mà làm. Nếu không nghe lời Hồng Tuyến tìm đến gây hấn với tử Tô, bây giờ nàng đã yên tâm ngồi hưởng thụ, ăn sung mặc sướng, muốn cái gì có cái đấy. Đâu phải như hiện tại, đến một nam nhân ở bên bầu bạn cũng chẳng thấy đâu. Vu Mẫn nổi giận, nàng phát hỏa, nàng hận chết Hồng Tuyến!
Hồng Tuyến bị nàng đánh cho hoa mày chóng mặt, đầu óc quay cuồng, mãi mà vẫn chưa hồi phục nổi tinh thần. Hai cung nữ kế bên trông thấy tình cảnh như vậy liền sợ tới mực vội vọt ra xa, tuyệt đối không dám ngo ngoe động đậy.
Vu Mẫn hận không thể giết được nữ nhân đang nằm trước mặt mình, nàng sớm đã biết, Tử Tô sẽ không bao giờ tơ tưởng đến Long Duệ. Nhưng là Long Duệ có tâm ý đối với nàng ta, từ xưa đến nay, có mấy ai khống chế nổi tình cảm của mình bao giờ? Hơn nữa, Tử Tô còn mang bên mình đứa con của Long Duệ, mối quan hệ này so với bất cứ điều gì cũng đều quan trọng, mật thiết và đáng trân quý hơn
Nàng là nữ nhân hiện đại, chỉ cần có tiền, nàng thích nam nhân nào mà không đạt được? Ngoài Long Duệ, thiên hạ này đâu có thiếu soái ca? Long Duệ thân là Long Vương, tài phú vô số, phí chia tay đương nhiên sẽ không bèo bọt. Nhưng hiện tại thì sao? Cái gì nàng cũng không có, thậm chí ngay cả tự do của bản thân cũng bị tước mất, hiển nhiên trong lòng nàng sẽ sinh ra cảm giác căm thù, uất ức.
“Tiện nhân loại nhà ngươi, ngươi thì hiểu cái gì? Suốt ngày ngươi chỉ biết đến tiền, sáng mắt ra mà coi! Được làm Long Hậu là một việc vô cùng vinh hạnh, ngươi sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Nam Hải, ai thấy ngươi đều phải cung kính cúi đầu, ngươi muốn cái gì có cái đó,muốn thế nào được thế nấy. Vu Mẫn à, ngươi đúng là loại nữ nhân ngu xuẩn, nông cạn, không có não!” Hồng Tuyến bị đánh đến tỉnh người, phẫn nộ tột cùng nhưng lại không cách nào đánh trả. Toàn thân đau đớn, nàng lấy đâu ra khí lực để đấu lại người kia?
Vu Mẫn giận dữ nhìn Hồng Tuyến nhưng không tiếp tục ra tay. Sau một hồi hung dữ, tất cả sức lực của nàng cũng cứ vậy mà tan theo mây khói.
“Đã rơi vào kết cục này rồi mà vẫn còn vọng tưởng? Long Hậu? Ngươi cứ ngồi đấy mà làm Long Hậu chốn lãnh cung này đi, Long Hậu thân ái ạ!” Vu Mẫn thở hồng hộc, chì chiết nói.
Hồng Tuyến bị nàng nhiếc móc nhất thời tức giận đến không thốt nên lời. Nhưng Vu Mẫn nói đúng, ở tại chốn này, địa vị các nàng may ra chỉ hơn cung nữ có một chút. Không có tự do, không thể thoải mái hành động, phỏng chừng các nàng nhất định sẽ chết già ở nơi đây.
Hai nữ nhân thôi không tranh chấp nữa, lẳng lặng ngồi ngẫm nghĩ. Trong lòng hai người cùng dâng lên cảm giác sợ hãi, không biết các nàng sẽ phải sống trông này bao lâu? Có phải sẽ chết già chốn âm u cô tịch này? Nghĩ đến đây, lòng hai người không tránh khỏi run rẩy, hãi hùng.
Mà Hồng Tuyến lại càng lo lắng hơn so với Vu Mẫn. Vu Mẫn dù sao cũng vần còn cứu tinh, nàng là bạn của Tử Tô, chỉ cần tìm được Tử Tô, chỉ cần Tử Tô vẫn nể tình nàng, vẫn nhớ nàng là bạn mình thì Vu Mẫn nghiễm nhiên có thể đường hoàng bước ra khỏi lãnh cung. Chỉ mình Hồng Tuyến là không có chút hi vọng, nàng năm lần bảy lượt đắc tội với Tử Tô, Tử Tô đâu rỗi hơi đồng ý cứu nàng. Lúc này, thâm tâm của nàng càng trở nên lạnh lẽo, tuyệt vọng!