Long Triệt không giữ Long Trạch lại, thậm chí sau khi thấy hắn đi liền lập tức xoay người trở về tẩm cung của mình để các cung nữ hầu hạ, tắm rửa, thay quần áo. Mọi việc xong xuôi, hắn mỏi mệt buông mình xuống ngủ.
Thời gian gần đây, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon, vì tìm kiếm Tử Tô mà hắn không có nổi một phút an ổn để chợp mắt. Mất bao công sức chạy tới chạy lui, đến lúc gặp lại nàng, hắn mới hiểu mọi việc đã không còn cách nào cứu vãn.
Nàng không muốn trở lại chỉ vì hắn từng có một nữ nhân, cũng chính nữ nhân này khiến cho hắn không thể cùng nàng chung sống trọn kiếp. Nghĩ đến đây, lòng hằn bùng lên cảm giác phẫn hận khôn tả!
Vô cùng mệt mỏi, hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không hề yên bình! Sau khi thông suốt mọi chuyện, Long Triệt dường như không còn khả năng duy trì sự tỉnh táo vốn có, bỏ mặc tất cả mà từ từ lún sâu vào bóng đêm tĩnh mịch……
Uống xong bát dược phá thai, Trân Châu ngơ ngác để các cung nữ tùy ý chăm sóc mình. Nằm trên giường, đôi mắt trong suốt của nàng mở to vô hồn, tĩnh lặng nhìn về hướng chiếc đỉnh nhỏ đặt kế bên.
Các cung nữ thừa dịp nàng không chú ý liền nhẹ nhàng kéo nhau lại bàn luận. Những giọt nước mắt đồng tình,những thanh âm nức nở khe khẽ vang lên, tất cả đều lọt vào tai nàng nhưng nàng hoàn toàn không phản ứng….
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, Long Triệt ở trên người nàng lạnh lùng phát tiết, ánh mắt lãnh liệt, cử chỉ vô tình cùng động tác thô bạo của hắn khiến nàng đau nhói tim gan.Hắn cưỡng bức nàng trước mặt mọi người mà không hề để ý đến tâm trạng của nàng. Thân thể nàng trần trụi phô ra giữa ánh nhìn ca bao người xung quanh, có ai thấu hiểu được cảm giác nhục nhã, sợ hãi, thống khổ và vô cùng bất lực của nàng khi ấy?
Trong thời khắc Tử Tô đào hôn, nàng thực cảm thấy quá đỗi cao hứng, quá đỗi khoái hoạt. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần Tử Tô đi rồi, trái tim Long Triệt có lẽ sẽ lại trở về bên nàng, bởi vì chỉ có nàng là luôn luôn ở bên hắn, chỉ có nàng là chưa từng muốn xa rời hắn bao giờ…
Thế nhưng, nàng vạn vạn lần cũng không ngờ được…
Nước mắt lại vô thanh vô thức rơi, rơi đến ướt đẫm một bên gối, phá nát tâm tư của nàng. Nhưng hơn ai hết nàng hiểu, nàng thật sự rất yêu Long Triệt! Khoảnh khắc hắn cứu nàng, nàng đã biết, đã biết cả đời này chỉ có thể sống ở nơi có hắn, đã biết cả đời này nàng cùng hắn không cách nào tách rời, biết rằng trên khắp thế gian, nàng vĩnh viễn chỉ là của một mình hắn…
Đến hôm nay, cho dù hắn đối xử tàn nhẫn với nàng thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn không hối hận, càng không oán hận. Chỉ có ưu thương, chỉ có đau lòng, trong tâm nàng có hắn, hắn lại đi yêu người, vậy nhưng người đó lại không thể cùng hắn kết đôi long phụng. Tam giác tình yêu, ba người cùng nhau truy đuổi, tất yếu sẽ bỏ lại hai người đau lòng. Hai người bị bỏ lại ấy không ai khác chính là nàng và hắn.
Tử Tô là một nữ tử thiện lương, so với nàng còn thiện lương hơn gấp bội. Tử Tô chính trực, hơn hết là vô cùng tốt đối với nàng, không nề hà mà bảo Long Triệt lưu nàng lại, rồi cũng vì thấy nàng quá yêu Long Triệt nên mới lặng lẽ rời đi, tất cả chỉ là muốn thành toàn cho nàng cùng người ấy. Tử Tô yêu bằng một tình yêu đầy lý trí, không giống với những nữ nhân khác, tình yêu của nàng không thể dung thêm một người thứ ba, có lẽ vì vậy nên Tử Tô mới nhất quyết không ở lại. Điều này chỉ có mình nàng hiểu được! Nếu là nàng, nàng cũng sẽ cứ vậy mà ra đi, nàng thấu hiểu cảm giác không muốn cùng ai chia sẻ Long Triệt. Nhưng là do nàng không thể hành động giống Tử Tô, nàng không đủ dũng cảm, không đủ kiên cường, càng không đủ tự tin. Vậy nên, nàng cũng chỉ hèn mọn như thế, cũng chỉ biết đau lòng đến thế ……….
Nàng vẫn thanh tỉnh, vẫn nằm suy ngẫm mọi sự. Thời gian lặng lẽ trôi đi, đã một đêm nàng chưa hề chợp mắt.
“Trân Châu tiểu thư, ngài….. ngài cả đêm không ngủ?” Định vào hầu hạ Trân Châu rửa mặt nhưng vừa trông thấy bộ dạng của nàng, các cung nữ đều nhất loạt kinh hách. Hai mắt sưng đỏ, mâu qu thất thần, nàng lẳng lặng nằm đó, yên ắng nhìn mọi vật.
Trân Châu không đáp lời, để mặc mấy người cung nữ vì nàng mà luống cuống tay chân.
Không đầy nửa khắc, nàng đã bị lay đến nỗi thần trí thanh tỉnh, cũng bị các cung nữ kia ép uống không ít dược vật. Vừa lúc ấy, ngoài tẩm cung truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Trân Châu tiểu thư, Long Vương triệu ngài qua.” Thanh âm sang sảng dồn dập vang lên, mệnh lệnh này của Long Vương khiến cho thân thể yếu ớt của Trân Châu khẽ run lên vài cái.
“Tiểu thư.” các cung nữ nhanh chóng nắm bắt được tình hình, vô cùng lo lắng quay sang nhìn nàng.
Lúc này, một cung nữ lớn mật bước ra cửa nói: “Tiểu thư không thoải mái, phiền tỷ tỷ trở về bẩm báo Long Vương hộ.”
Trân Châu hoàn toàn vô thố, đầu của nàng trống rỗng, vừa muốn tĩnh tâm thì sóng gió lại ùa đến, chỉ cần thoáng nghe thấy tên Long Triệt là nàng ngay lập tức cảm thấy sợ hãi.
Đáng tiếc, người được phái tới tựa hồ không tốt đến mức như vậy! Không chờ Trân Châu lên tiếng, mấy cung nữ bên ngoài đã vội vội vàng vàng tiến vào, thấy nàng đang ngồi, liền cung kính nói: “Trân Châu tiểu thư, đây là Long Vương phân phó, chúng nô tỳ không thể không tuân theo, nếu như ngài không đi, sợ rằng Long Vương sẽ phát hỏa mất.”
Các cung nữ lo lắng nhìn nàng, mệnh lệnh của Long Vương nào ai dám cãi lời, Trân Châu cũng đâu phải ngoại lệ.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng chậm rãi đứng dậy, đờ đẫn nhìn các cung nữ đáp: “Ta đi.” Thanh âm bi thương, trong trẻo nhưng cũng không kém phần lạnh lùng của nàng nhu yếu vang lên, vẻ u uẩn hiện rõ trên khuôn mặt.
Nàng biết, Long Triệt kêu mình đến khẳng định là không có chuyện gì tốt. Có lẽ lại giống ngày hôm qua, tùy tiện ép buộc nàng, không cho nàng có nổi một ngày an bình.
Ngay tại thời điểm nàng bị mấy cung nữ mang đi, Long Triệt đang nằm bốc hỏa trên giường. Mông mông lung lung tỉnh dậy, nhớ lại những chuyện vừa trải qua, thấy vạn phần mất hứng, hắn liền lập tức sai người đến truyền Trân Châu. Một lát sau, Trân Châu đã được vài cung nữ đưa tới. Để Trân Châu yên ổn đứng trước mặt Long Triệt xong, các nàng liền khiếp đảm, vội vọt sang một b
“Cởi quần áo, đi lên hầu hạ bổn vương.” Thái độ của Long Triệt giống hệt như ngày hôm qua. Hận ý chưa hề suy giảm, hắn điên cuồng nghĩ biện pháp cưỡng ép,bức bách nàng.
Cơ thể Trân Châu run lên, lộ ra biểu tình sợ hãi, thế nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn cởi đồ, một chút cũng không dám cãi lại nghiêm lệnh. Thoáng chốc, thân thể nàng đã trần như nhộng, lõa lồ phơi bày trước hắn. Đón nhận ánh mắt lạnh như băng, không có nổi nửa điểm thương tình của người đối diện, nàng cẩn thận tiến về phía trước vài bước rồi quỳ xuống bên giường.
“Mau lôi tất cả các loại mị thuật mà ngươi có ra đây để lấy lòng bổn vương. Nếu bổn vương vừa ý, ngươi có thể biến, nhưng nếu không,ngươi đừng bao giờ mơ tưởng đến việc rời khỏi nơi này.” Long Triệt nằm ở trên giường lãnh khốc, vô tình nói, châm chọc nhìn nàng.
Lòng Trân Châu đau đớn khôn nguôi, nước mắt lại trào lên. Nhưng nàng nào có gan để chúng rơi xuống, sợ chúng lại chọc giận hắn thêm nữa. Mềm yếu bước lên, nhục nhã không dám che đậy những chỗ xấu hổ trên cơ thể mình, nàng tựa như loại kỹ nữ thấp hèn đi đến bên người Long Triệt. Lúc đầu ngập ngừng không biết phải làm sao, thoáng chốc đỏ mặt, không dám chần chừ, nàng liền nhắm mắt lại, vươn đầu lưỡi thơm tho ra, mềm mại dao động trên cơ thể hắn.
Mơn trớn hắn từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, nàng không dám bỏ qua bất cứ chỗ nào trên thân thể Long Triệt, tận lực dùng phương thức đáng hổ thẹn này mà yêu chiều hắn. Không nghe thấy thanh âm của hắn, ngay cả tiếng thở dốc cũng không thấy đâu, nàng chỉ có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo của Long Triệt đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt ấy làm cho nàng kinh hãi đến phát run.
Cuối cùng cũng chạm đến bộ vị trọng yếu của hắn, chu đôi môi nhỏ, khe khẽ cắn, tất cả đều nằm trọn trong miệng nàng… Long Triệt gầm lên một tiếng, rốt cuộc thì hắn cũng xuất hiện phản ứng!
Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục ra sức mút thật mạnh. Thanh âm của hắn vì hành động này của nàng mà ngày càng trầm trọng, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng mau hơn……