Nói không thèm để ý, kia khẳng định là không có khả năng, Long Triệt dù sao cũng là nam nhân đầu tiên mà mình thích, mà Trân Châu cũng là đã đến với Long Triệt trước hơn mình, nàng bỗng dưng cảm thấy mình như là một kẻ thứ ba, đột nhiên xen vào ở giữa hai người bọn họ. Nhưng ở chốn này, chuyện ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường, tựa hồ mọi người đối với nàng nhanh chóng tiếp nhận rồi. Nhưng, nàng cảm thấy thực không được tự nhiên, ở nhân gian chế độ một vợ một chồng đã ăn sâu vào trong đầu óc nàng rồi, nàng không có khả năng cùng người khác thờ chung một chồng.
Nàng do dự, nội tâm nàng bàng hoàng, Long Triệt cũng là biết được tâm tư của nàng, cho nên đã đem Trân Châu tiễn bước, chính là chính mình có thể làm như không nhìn thấy sao? Đặc biệt là khi Trân Châu đến cầu mình, nàng căn bản làm như không nhìn thấy là không được, làm không được nhẫn tâm, không nỡ thốt lên những lời nói tuyệt tình..
Giã từ Trân Châu, nàng im lặng theo các cung nữ trở về tẩm cung, bởi vì Long Triệt cùng Tiểu Long Nhi đã trở lại, giờ phút này đang tìm kiếm nàng ở chung quanh.
“Mẫu hậu.” Tiểu Long Nhi vừa thấy nàng xuất hiện, liền bay nhanh khoái hoạt chạy vội tới trong lòng của nàng, làm nũng cọ cọ vào nàng, tay chân tựa như bạch tuộc, gắt gao ôm lấy nàng.
Tử Tô hôn lên đôi má hắn, nàng cũng rất nhớ bé, hôm nay biết bé theo Long Triệt ra ngoài học tập tri thức hải lý, nàng lại không đi theo, đương nhiên là nhớ thương hắn.
“Mẫu hậu cũng nhớ con.” Nàng ôm bé mềm, thân hình nhỏ nhắn thơm ngan ngát, yêu thích không buông tay, ôm bé, lòng của nàng có cảm giác vững vàng hơn, chỉ cần có Bảo Bối ở bên cạnh nàng, nàng cái gì cũng không sợ.
Tiểu Long Nhi cao hứng vạn phần, hôm nay học được không ít thứ, hơn nữa ở hải lý so với ở trên đất bằng tự do tự tại hơn nhiều, bé thật sự yêu quý đáy biển rộng lớn này.
“Tô nhi, hôm nay chắc em buồn lắm phải không, đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Long Triệt thực không nỡ rời khỏi nàng, cùng nàng ở chung một chỗ luôn thực thoải mái, cho dù lẳng lặng không nói lời nào, cũng là một loại hưởng thụ.
Tử Tô nghe được thanh âm của hắn, lúc này mới nhìn về phía hắn, hướng hắn ôn nhu lắc đầu, sau đó ôm Tiểu Long Nhi đi theo hắn về hướng nhà ăn.
Long Triệt đi phía sau nàng, ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên thân thể nàng tỏa ra, trong lòng rất khoái nhạc, đồng thời cũng cảm giác được hạnh phúc, bọn họ bây giờ tựa như một nhà ba người, làm người bên ngoài hâm mộ. Chẳng qua, ngoài chuyện hắn không được ngủ cùng với nàng, còn những chuyện khác thật hạnh phúc.
Thức ăn nhanh chóng được bày biện đầy trên một bàn, bé cùng nàng liền nhanh chóng nếm thức ăn tươi, cướp một bên chơi đùa, bất diệc nhạc hồ, trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt, không khí hòa hợp.
Long Triệt hàm chứa cười nhìn hai mẹ con đang nghịch ngợm, cùng bọn họ ở chung một chỗ, thật sự cảm thấy hạnh phúc không gì bằng, hơn nữa trong lòng cũng có vướng bận, cuộc sống buồn tẻ sẽ không đến nữa, mỗi một ngày đều là một ngày mới mẻ, mỗi một ngày đều làm người ta chờ mong.
Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi náo loạn trong chốc lát, đột nhiên nhìn đến hắn mỉm cười thâm tình, ngượng ngùng không thôi, mặt xoát đỏ. Nhìn ánh mắt nóng rực của hắn khi nhìn nàng, nàng cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Nàng vội vàng quay đầu đi, không dám lại nhìn hướng hắn, tự nhiên là cùng Tiểu Long Nhi cùng nhau tiếp tục vui đùa.
“Đúng rồi, kêu Trân Châu đến cùng nhau ăn đi, nàng một mình thật nhàm chán a.” Nàng đột nhiên nhớ tới Trân Châu đang ở một mình, không khỏi thốt lên.
Long Triệt vừa nghe, sắc mặt đại biến, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục thần sắc như thường, ôn hòa cười nói: “Tô nhi, em muốn gọi nàng đến đây, kêu nàng sẽ không chịu đi.” Hắn cũng không muốn cho nàng đến phá hư không khí hài hòa hiện tại, hơn nữa hắn nghe theo lời của nàng không tiễn Trân Châu đi, cũng không có nghĩa là đồng ý cho nàng chen ở giữa bọn họ.
“Không sao đâu, tính tình của Trân Châu tốt lắm, hôm nay nàng theo giúp tôi giải buồn, tôi vô cùng thích nàng, nàng cũng thực thiện lương.” cao hứng nói, nếu không có Long Triệt, các nàng sẽ là bạn bè tốt.