“Được rồi.” Long Triệt không lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý. Sai người đi gọi Trân Châu, tâm tình của hắn liền không tốt đứng lên, Tử Tô nàng có thể để ý hay không, có thể nhận thức được chuyện như thế hay không? Hắn cứ nghĩ mãi như vậy tâm tư không yên bất an, thực nuốt không trôi.
Chỉ chốc lát sau, Trân Châu liền đến đây, nàng tất cung tất kính hướng Long Triệt hành lễ, lại hướng Tiểu Long Nhi cùng Tử Tô hành lễ, biểu tình của nàng có chút không yên bất an, hơn nữa càng u buồn
Tử Tô vội vã đứng dậy kéo nàng qua, để cho nàng ngồi vào bên cạnh Tiểu Long Nhi, bên trái nàng là Long Triệt bên phải chính là Tiểu Long Nhi, đành phải an bài như vậy.
“Long Hậu, không biết triệu Trân Châu đến……” Nàng dồn dập bất an nói, đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ sẽ nhìn đến ánh mắt nghiêm khắc của Long Triệt, vẻ mặt lo lắng.
Tử Tô cắt ngang lời của nàng, cười nói: “Ta là mời nàng đến ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn cơm, sẽ vui hơn, không thể cho ngươi một người cô độc a. Đến đây, đến đây đến đây, ăn nhiều một chút.”
Nàng tự tay gắp rau xanh cho nàng, gắp thức ăn, nhưng làm cho các cung nữ sợ hãi, liền ngay cả Trân Châu cũng là một bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
“Mọi người cứ tự nhiên, người một nhà ăn cơm, luôn náo nhiệt hơn, ta cảm thấy như vậy ăn cơm mới có động lực, ăn sẽ nhiều hơn, ăn ngon hơn.” Nàng tự lấy suy nghĩ của bản thân mà lý luận, bởi vì lúc còn đi làm ở công ty, nàng ăn rất ngon, hơn nữa cùng đồng nghiệp ăn chung, đặc biệt thơm hơn.
Mọi người không nói gì, đối với lý luận như vậy của nàng, bọn họ thật sự không dám gật bừa, nhưng lại không thể phản bác, mỗi người đều coi nàng là trung tâm, đương nhiên bắt chước theo bộ dáng của nàng.
Bữa tiệc cơm này, ngoài nàng cùng Tiểu Long Nhi ăn biết mùi vị ngon, Long Triệt cùng Trân Châu là thực là vô vị, cố gắng ăn cùng bọn họ.
Chỉ có Tiểu Long Nhi, khóe miệng hàm chứa tươi cười thần bí, đối với tất cả những chuyện này, bé cảm giác chơi thực sự vui, không biết quan hệ tam giác này về sau sẽ phát triển như thế nào, nhưng mà xem ra là thật to không ổn. Không chừng, bé sẽ một lần nữa trở về nhân gian sinh sống a.
Từ ngày đó trở về sau, cho dù bọn họ có hay không, Tử Tô đều lôi kéo Trân Châu ở cùng nhau, không chỉ có bạn, hơn nữa có tình nghĩa làm người, nàng không thể bỏ một mình Trân Chân cô độc, vì Trân Châu cũng là một phần tử ở nơi này.
Người chịu không nổi nhất đương nhiên là Long Triệt, niềm vui hạnh phúc của cuộc sống ba người tự nhiên bị đánh vỡ, hơn nữa hắn thầm nghĩ cùng Tử Tô ở cùng nhau, nhưng cố tình lại thêm một Trân Châu, nữ nhân mà hắn đuổi không đi.
Trân Châu đương nhiên cũng thu vào tầm mắt những việc đã xảy ra, nàng cũng rất thống khổ, người cũng càng u buồn, càng điềm đạm đáng yêu. Chính là nàng cũng đồng thời biết, Tử Tô là vô tình, nàng chỉ muốn tất cả mọi người đều được vui vẻ cùng nhau, cho nên nàng cũng không có oán hận Tử Tô, ngược lại cảm kích nàng, biết nàng là một cái người tốt.
Hôm nay, Long Triệt nhịn không được, theo Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi trở về tẩm cung, hắn cũng không có đi, mà là giữ lại, nhìn nàng như muốn nói lại thôi.
“Tô nhi, ta có việc muốn nói cùng em.” Rốt cuộc, hắn nhịn không được, đã quá sức chịu đưng của hắn, cầu xin nói.
Tử Tô không thể hiểu được, nhưng nhìn đến thần sắc hắn thật không tốt, không khỏi hỏi: “Anh làm sao vậy? Có chuyện gì?” Nàng trong lòng cũng hiểu được tâm tư của hắn, chính là nàng cũng rất khó chịu, mỗi ngày giả vờ cười cười nói nói, nhưng mà đáy lòng luôn luôn cảm giác y như cũ, có chút không thoải mái, có chút đau đớn
Long Triệt nhìn nàng thật sâu một cái, vô cùng thâm tình nói: “Tô nhi, ta đối với em là toàn tâm toàn ý, Trân Châu chỉ là chuyện đã qua, nàng là ta mang về đây, ta đối với nàng ấy chỉ có cảm giác đồng tình, không có yêu, ta hiện tại yêu em. Ta không muốn nàng xuất hiện ở giữa chúng ta trong lúc này, ta nghe lời em nói, không đem nàng tiễn bước, nhưng là ta chỉ hy vọng có thể cùng em ở chung một chỗ, chuyện này là ta đã làm theo ý em.”