Rể Quý Rể Hiền

Chương 936






Chương 936

“Cậu Kình Thiên…cậu Kình Thiên, tôi không biết là cậu…

Anh ta vừa mới hồ lên một tiếng cậu Kinh Thiên thì toàn trường trong nháy mắt đã trở nên lặng ngắt như tờ, Trong phạm vi ba trăm mét xung quanh đều lâm vào một sự yên lặng chết chóc.

Kim Tuyết Mai cũng sửng sốt trong nháy mắt, cô có hơi kinh ngạc, mở lớn miếng nhìn Trương Đại Hải.

Ánh mắt của Ngô Phương Hân cũng dại ra, cô ta cũng từ từ buông thống cánh tay đang khoanh trước ngực mình xuống… Trong lòng của Trương Tùng bị đạp đang ngã ngồi dưới đất cũng chấn động kịch liệt, giờ khắc này Trương Đại Hải đang quỳ bên cạnh anh ta, một tiếng cậu Kình Thiên này, so với bất cứ ai anh ta đều nghe được rõ ràng hơn.

Về phần hơn một trăm thanh niên trẻ tuổi còn lại, bao gồm cả mười mấy hộ gia đình đang đứng đây đều rơi cảm lộp bộp.

Con mẹ nó…

Con mẹ nó đây là tình huống gì thế?

Bọn cường hào ác bá Trương Đại Hải ở khu ngoại ô đang khai phá của thành phố biển phía đông, anh Đại Hải của khu ngoại ô có tới gần hai trăm tên đàn em dưới tay, cứ như vậy, cứ như vậy mà quỳ xuống sao?

Không những quỳ xuống mà trong miệng anh ta còn cung kính gọi cái gì mà cậu Kinh Thiên? Rất nhiều người đều tự xoa mắt mình mấy lần rồi mới nhìn về phía bên này lần nữa.

Cuối cùng bọn họ phát hiện, thật sự không phải là bọn họ đang nằm mơ, mà đây chính là sự thật Trước đó Cao Kình Thiên đã nói, Trương Đại Hải nhìn thấy anh thì phải gọi anh một tiếng ‘cậu, vậy mà lại là sự thật sao? “Vừa nãy anh nói phải để cho tôi biết giữa tôi và anh ai là lớn ai mới là nhỏ đúng không?” Cao Kình Thiên nhẹ giọng hỏi.

Trong nháy mat da đầu Trường Đại Hải đã run lên bần bật, anh ta vội vàng nói: “Cậu là lớn! Cậu là lớn mà cậu Kinh Thiên! “Vừa nãy anh còn nói phải để cho tôi biết vì sao hoa hồng lại có gai phải không?”

Cao Kình Thiên hơi dừng lại một chút rồi từ trên cao nhìn xuống, hỏi Trương Đại Hải “Tôi, cậu Kình Thiên à, tôi, tôi…tôi bị cận thị, vừa nãy căn bản là tôi không thể nhìn rõ được là cậu… Trên mặt Trương Đại Hải lộ ra một nụ cười còn xấu hơn so với khóc, giọng nói cũng run rẩy.

“Vậy thì anh đi sắm một cặp mắt kính..” Cao Kinh Thiên nói đầy ẩn ý sâu xa.

“Cậu Kinh Thiên nói đúng, sao trước đây tôi lại không nghĩ ra cách này cơ chứ, quay về tôi sẽ mua một cặp, nhất định sẽ mua “Lần sau nhìn thấy cậu Kình Thiên, tôi đảm bảo rằng cách một kilet cũng có thể nhìn rõ được mặt mũi của cậu Kình Thiên, sau đó tôi sẽ quỳ xuống đất đón chào cậu!” Trương Đại Hải quả nhiên là một người có được dẫn được, điên cuồng nịnh nọt Cao Kình Thiên.

Tất cả mọi người ở đây đều dại ra, đối thoại của hai người như sấm sét, đánh bọn họ cháy khét từ trong ra ngoài.

“Đứng lên đi.” Cao Kình Thiên thản nhiên nói.

“Vâng vâng vâng, cảm ơn cậu Kình Thiên!

Trương Đại Hải như được đại xá, anh ta gật đầu như gà mổ thóc rồi luống cuống tay chân đứng dậy.

“Cậu Kinh Thiên, tên này phải xử lý thế nào đây?”

Trương Đại Hải rất tinh mắt, không cần chờ Cao Kinh Thiên mở miệng thì anh ta đã chủ động chỉ vào Trương Tùng, hỏi Cao Kình Thiên.

“Tôi thích làm theo quy củ.” Cao Kình Thiên nhẹ giọng Trong chớp mắt thì Trường Đại Hải đã hiểu ra, anh ta nói. trực tiếp ra lệnh cho mấy tên đàn em phía sao, nói: “Cậu Kinh Thiên nói, xử lý theo quy củ Những thanh niên đằng sau cũng không biết cái gì là quy củ không quy củ.

Nhưng bọn họ lại biết Trương Đại Hải nói lời này đồng nghĩa với việc ra lệnh cho bọn họ dung hàng đánh Trương Tùng một trận.

Mười mấy thanh niên cầm gậy sắt xông tới, hung hăng đánh Trương Tùng một trận.

Trương Tùng bị bọn họ đánh kêu la thảm thiết ngất trời, không ngừng kêu khổ, rất nhanh sau đó thì miệng mũi cũng đã bầm dập.

“Cậu Kình Thiên là người mà mày có thể chọc vào sao? Mày là cái thá gì chứ, xém chút nữa mày đã hại chết ông đây rồi.” Trương Đại Hải cũng đi lên phía trước đá cho anh ta vài cái nữa, trong miệng còn oán hận mắng nhiếc.

Trong lòng Kim Tuyết Mai cũng chấn động, cô thật sự không thể hiểu nổi, Cao Kình Thiên chỉ vừa mới khôi phục vài ngày sao lại có bối cảnh hùng hậu như thế rồi?

Lẽ nào thật sự giống như lưu vạn quản nói sao? Thật sự là đường dài mới biết ngựa hay sao? Lẽ nào lại có một loại người, bất kể là đi tới nơi nào thì cũng sẽ có vô số người ủng hộ sao?

Kim Tuyết Mai nghĩ không ra, nhưng cô cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, người đàn ông của cô từ trước tới nay chưa bao giờ làm cô thất vọng cả.

Cao Kinh Thiên mạnh mẽ có lẽ là hơi muộn, nhưng rất cuộc cũng sẽ có một ngày như thế.

“Cậu Kình Thiên, cậu còn điều gì muốn căn dặn nữa không?”

Trương Đại Hải vòng vo, anh ta đi tới bên cạnh Cao Kình Thiên, cung kính hỏi.

Cao Kình Thiên chậm rãi quay người nhìn về phía đám người Ngô Phương Hân.

Mấy hộ gia đình ở nơi này, bao gồm cả Ngô Phương Hân bị dọa sợ tới mức vội lùi về sau mấy bước.