Rể Quý Rể Hiền

Chương 937






Chương 937

Tiếp xúc với ánh mắt đầy cười cợt của Cao Kình Thiên, bọn họ đột nhiên nhớ tới lời Cao Kình Thiên nói trước đó.

Trước đó Cao Kình Thiên nói, anh muốn tính sổ với bọn họ…

Lẽ nào bây giờ thật sự đã tới lúc anh muốn tính sổ rồi sao?

“Đừng sợ, tôi không ăn thịt người.” Khóe miệng Cao Kình Thiên nhếch lên một nụ cười trêu tức.

Nghe thấy câu này của Cao Kình Thiên, trong lòng rất nhiều người đều đang nghĩ…

Anh không ăn thịt người thật… Nhưng bây giờ, anh so với dã thú ăn thịt người còn đáng sơ hơn.

“Cậu Kình Thiên, cậu có gì cần căn dặn sao?” Trương Đại Hải hoàn toàn không hề do dự mà đi tới cạnh Cao Kinh Thiên.

“Đập đi.” Cao Kinh Thiên thản nhiên phun ra hai từ.

“Đập đi?” Trương Đại Hải có hơi mơ hồ, nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại được Cao Kình Thiên có ý gì.

“Anh em đâu, cầm đồ vật trong ta đập nát nơi này cho tôi!”

Trương Đại Hải vừa nói xong câu này thì anh ta đã dẫn theo mười mấy tên đàn em, bọn họ lập tức vác ông thép trên tay lên, chuẩn bị vọt vào đập phá.

Ý của Cao Kình Thiên, vậy mà lại là muốn phá hủy hơi này luôn sao? “Cao Kinh Thiên! Anh muốn làm gì?”

Anh Đại luống cuống, dù sao thì đây cũng chính là nơi anh ta ở đó!

Hơn nữa nếu đám người Trương Đại Hải muốn đập phá chỗ của anh ta thì căn bản không có người nào dám nói một chữ gì, càng đừng nói đến việc nhận tiền tổn thất.

“Tính số đó”

Cao Phong buông thống tay, nói như lẽ đương nhiên.

Anh Đại cần chặt rằng nói.

“Cậu đừng quên, nếu không phải chúng tôi cho cậu thuê phòng để các cậu có thể ở lại thì có thể hai người đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ, chết đói chết rét từ lâu rồi!”

“Ngày đó Kim Tuyết Mai mang cậu tới đây, khi đó cậu còn đang sốt cao, bên ngoài thì lại mưa, nếu không phải có tôi thì bây giờ cậu đã chết từ tám đời rồi!”

Nghe tới đây, Cao Kinh Thiên nhất thời rơi vào im lặng.

Nhưng, hoàn toàn không phải bởi vì anh Đại, mà là vì Kim Tuyết Mai.

Đúng thế, đây đều những chuyện mà anh và Kim Tuyết Mai cũng nhau trải qua trong ba tháng. Thấy Cao Kinh Thiên rơi vào im lặng, Trương Đại Hải cũng không dám có bất kì hành động nào, anh ta đứng im một chỗ chờ Cao Kình Thiên ra lệnh.

Một lát sau, Cao Kình Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Tôi thuê phòng của anh, không thiếu anh một xu tiền thuế nào, đây chính là giao dịch”

“Đồ vật gì đó của các người tự các người làm hư nhưng lại muốn tôi phải phải chịu trách nhiệm, còn muốn Kim Tuyết Mai bồi thường, đây là do mấy người sai.”

“Các người nửa đêm nửa hôm tới gõ cửa nhà chúng tôi, mơ ước sắc đẹp của Kim Tuyết Mai, các người ỷ đông hiếp yếu, đây là táng tận lương tâm.”

“Các người đổi trắng thay đen, ăn không nói có, các người nói Kim Tuyết Mai trộm quần áo của Ngô Phương Hân, thậm chí còn muốn lột quần áo của Kim Tuyết Mai trước mặt bao nhiêu người, đây là tội nghiệt.

“Các người làm cái gì không liên quan gì tới tôi cả, nhưng nếu việc các người làm có dính dáng tới chúng tôi, vậy thì đã trở thành liên quan rồi.”

“Vì thế, bây giờ tôi muốn tính sổ cùng các người, đó chính là lẽ đương nhiên, các người còn lời nào để nói nữa không?”

Cao Kình Thiên chap hai tay sau lưng, chất giọng trầm thấp nổi ra một tràng.

Đánh anh, chính là muốn làm cho anh phải tâm phục khẩu phục. Anh nói ra lời này, không có người nào tiếp lời.

“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người đến mạng, đây chính là đạo lý hiển nhiên “

“Đừng nói sao tôi lại đối xử với các người như thế, các người cứ nghĩ lại các người đối xử với chúng tôi như thế nào trước đi Cao Kình Thiên nói xong câu này thì liền quát lên một tiếng thật to: “Trương Đại Hải “Cậu Kình Thiên, có tôi!” Trương Đại Hải vội vàng gật đầu đáp lời.

“Anh còn chờ gì nữa, đập nát cho tôi!” ánh mắt Cao Kinh Thiên lạnh lẽo như một tảng băng.

“Vâng!”

Trương Đại Hải không hề do dự một chút nào, anh ta dẫn thêm một đám thanh niên khí thế hùng hồn, trong nháy mắt đã xong về phía nơi ở của bọn anh Đại Mười mấy hộ gia đình trong đó, không có một người nào gan dám ngăn cản. cả “Kinh Thiên, chúng ta… Kim Tuyết Mai có hơi do dự.

“Không phải bọn họ thường xuyên lấy cớ anh làm hư đồ vật của bọn họ mà đi tìm em muốn em bồi thường sao?”