Rể Quý Rể Hiền

Chương 516




"Còn chưa xem bát tự đâu, anh đừng có mà nói những nói cuội nữa!" Khuôn mặt của Kim Tuyết Mai đỏ bừng lên, cô đấm nhẹ vào bả vai của Cao Phong.

Cao Phong nở nụ cười, anh vừa mới chuẩn bị nói chuyện tiếp nhưng bỗng nhiên như nhìn thấy cái gì đó, anh nghiêm mặt, quay về phía hồ nhân tạo bên kia nói to: "Mấy đứa các cháu đừng nghịch nước ở đó."

Kim Tuyết Mai giật mình, cô cũng quay đầu nhìn sang đó.

Chỉ thấy mấy đứa trẻ ban nãy đang cầm đồ uống trong tay chính di chuyển lung tung trên chiếc đàn Piano màu trắng kia.

Đồ uống trong tay của chúng nó văng ra khắp nơi, rơi vãi trên chiếc đàn trắng muốt.

Còn có một cậu bé tầm bảy, tám tuổi vừa nghịch bùn vừa dùng bàn tay dính đầy bùn đó vuốt ve chiếc đàn Piano. Đừng nói Cao Phong, đến ngay cả Kim Tuyết Mai nhìn thấy khung cảnh đó cũng vô cùng đau lòng và tức giận. Dù sao, đây cũng chính là món quà mà Cao Phong đã tặng cho cô đó, mặt trên của chiếc đàn còn có tên của hai người tên mà.

Cao Phong vội vàng bước nhanh tới định ngăn cản hành động điên rồ của bọn trẻ con này.

Mà cậu bé tầm bảy, tám tuổi kia thấy Cao Phong đến ngăn cản, cũng không biết nó nghĩ như thế nào, giống như là nó cố ý muốn đối nghịch với Cao Phong vậy, nó giơ tay đẩy đổ ly nước lên những phím đàn luôn!

Trong nháy mắt, cả một ly nước trái cây bị đổ hết lên các phím đàn, mà chiếc đàn Piano có giá trị hàng trăm tỷ này có bị hỏng hay không vẫn đang là một ẩn số.

Cao Phong cực kỳ tức giận, anh vội vã chạy tới, ôm cậu bé kia từ trên ghế ôm xuống, lại đưa tay lấy quần áo lau sạch những phím đàn Piano kia, nhưng nước chanh đã chảy vào bên trong Piano từ trước rồi. "Cháu đang làm trò gì vậy?" Cao Phong không nén nổi sự phẫn nộ được nữa, anh không nhịn được quay về phía cậu bé này rồi quát to.

Một đứa trẻ tầm 7, 8 tuổi phải có đầy đủ nhận thức rồi chứ, tại sao nó có thể làm ra chuyện như vậy được.

Kim Tuyết Mai cũng đi tới, cô nhìn thấy chiếc đàn Piano bị đổ đầy nước chanh thì vô cùng đau lòng, trong lòng cô cũng tức giận lắm nhưng vẫn cố đè nén phẫn mà nói nhẹ nhàng rằng: "Cháu làm như vậy là không đúng, cháu có biết không?" "Chú với cô bắt nạt con, con sẽ mách bà nội! Hu hu hu!"

Cậu bé 7 tuổi được nước lại khóc ầm lên, càng khóc âm thanh của nó càng lớn, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người ở bên trong biệt thự.

Cao Phong lắc đầu không nói gì, anh cảm thấy thật chán nản, lại càng tiếc chiếc đàn Piano được làm riêng này. "Ôi, cháu ngoan của bà, đây là thế nào? Làm sao mà cháu yêu của bà lại khóc?" Một người phụ nữ không tới 50 tuổi hoang mang chạy tới.

Những người khác không rõ nguyên do vì sao đứa trẻ lại ầm ĩ như vậy, cũng đi ra bên ngoài xem. "Bà nội, chú ấy đánh con, chú ấy đánh con!" Cậu bé kia duỗi tay chỉ vào Cao Phong, vừa khóc vừa nói.

Cao Phong vô cùng ngạc nhiên và kinh hãi, bây giờ trẻ con có thể nói dối trong chớp mắt như vậy sao? "Cao Phong đầu óc cậu có bị bệnh không? Cậu dựa vào cái gì đánh cháu trai của tôi hả?" Người phụ nữ trung niên này quay đầu trừng mắt Cao Phong ngay lập tức.

Xung quanh đó có mấy chục người bà con thân thích cũng chạy ra rồi xúm lại mà chỉ chỏ Cao Phong.

Kim Tuyết Mai vội vã giải thích: "Dì Phương Anh, Cao Phong không có đánh cháu bé, thật sự anh ấy không đánh Có!"

Dương Phương Anh cười lạnh lẽo, bà ta nói rằng: "Không có đánh sao? Làm sao cháu của dì có thể nói dối được? Cháu của dì chưa bao giờ nói dối!" Đứa bé kia lén lút nhìn Cao Phong một chút, trong mắt của nó loé ra vẻ đắc ý, rồi nó tiếp tục gào khóc, mặc dù không có nước mắt chảy ra nhưng âm thanh của thằng nhóc này lại không hề nhỏ chút nào.

Cao Phong khẽ lắc đầu, Dương Phương Anh này không biết dạy con cháu sao mà lại nuôi ra một đứa cháu ngỗ nghịch và mất dạy như thế này. Nếu sao này có con, anh sẽ không bao giờ để cho con của mình hỗn hào như vậy đâu. "Cao Phong, cậu đừng có mà lên mặt? Cậu ở nhà của Thu Vân, ăn đồ ăn thức uống của Thu Vân, bây giờ cậu còn đánh cháu trai của người thân của Thu Vân sao?" "Đúng vậy rồi, trẻ con nó không biết gì nên mới vô tình mắc lỗi thôi, nói nó một hai câu là được rồi. Tại sao cậu ta phải đánh nó chứ?" "Loại bám váy đàn bà chính là loại bám váy đàn bà mà thôi, chuyện bắt nạt trẻ con như thế này cũng làm ra được sao? Đúng là hèn hạ mà!"

Một đảm bà con thân thích lại được dịp chỉ trích Cao Phong.

Dương Phương Anh nghe xong mấy lời đó thì càng tức giận hơn, bà ta nhìn Cao Phong rồi nói liên mồm: "Có phải là bởi vì ban nãy tôi vừa nói cậu nên cậu mới ghi hận, ban nãy ra tay đánh cháu tôi để trả thù đúng không?" "Cậu tức giận thì cậu cứ tính số với tôi đây này, là đàn ông đàn ang sao có thể trút giận nên đầu một đứa trẻ chứ? Cậu có phải là đàn ông nữa không vậy?"

Kim Tuyết Mai không ngừng giải thích, thậm chí cô còn hỏi cả mấy đứa trẻ đang chơi gần đó, nhưng Dương Phương Anh vẫn chẳng hề bận tâm, bà ta cứ khăng khăng khẳng định rằng cháu trai của bà ta vô tội. "Bên trong biệt thự này, chỗ nào cũng đã lắp đầy đủ camera. Tôi không đánh đứa trẻ này, bây giờ đi hỏi người quản lý camera để lấy video ban nãy ở đây xem là mọi người sẽ thấy sự thật thôi." Cao Phong bình tĩnh, anh đưa tay chỉ vào một chiếc camera ở cách đó không xa.

Âm thanh xung quanh đều biến mất, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía chiếc camera kia.

Người quản lý video sẽ không nói khoác, rốt cuộc Cao Phong có đánh đứa trẻ kia hay không thì chỉ cần mọi người cùng xem video là có thể biết rõ ràng.

Vì thế mà rất nhiều người đều im lặng, họ muốn đến tìm người quản lý camera để xem lại đoạn video kia.

Thế nhưng Dương Phương Anh lại không hề muốn như vậy. Dương Phương Anh trừng mắt nhìn Cao Phong. Bà ta hét ầm lên như Chí Phèo ăn vạ "Cậu có ý gì? Ý cậu là cháu trai của tôi nói dối thật sao? Tôi nói lại một lần nữa, cháu của tôi chưa bao giờ nói dối! Nó nói cái gì thì chính là cái đó!" "Cao Phong, cậu đánh cháu của tôi rồi mà còn không thừa nhận, ngày hôm nay tôi muốn xem xem Thu Vân sẽ nói thế nào để bảo vệ cậu nữa đây!" "Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng có nhà họ Kim che chở cho cậu thì cậu có thể muốn làm gì thì làm! Cậu chỉ là một thằng con rể tới ở nhờ, còn con trai của tôi là nhân viên cấp cao trong công ty đấy, con trai tôi mà biết chuyện này, chắn nó sẽ đánh cho cậu một trận nhừ tử!" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Vào lúc này, Kiều Thu Vân cũng đi tới, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Thu Vân, em có một thằng con rể tốt thật đấy! Vừa nãy chị chỉ nói cậu ta có thể lấy được Tuyết Mai là cậu ta đã tu luyện được tám đời mới được, kết quả thì sao, em có đoán được không, cậu ta không nói gì mà âm thầm đánh cháu trai của chị cho hả giận!" "Đánh cho cháu trai của chị khóc mãi không ngừng thể này, thật là quá đáng mà! Thu Vân, lần này em phải cho chị một lời giải thích chính đáng" Dương Phương Anh quay đầu nhìn về phía Kiều Thu Vân rồi nói.

Kiều Thu Vân nghe vậy, sắc mặt của bà ta cũng rất khó chịu, quay đầu nhìn về phía Cao Phong, bà ta lạnh lùng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?" "Mẹ, là Hồ Nhỏ cầm đồ uống rồi đổ lên bên trên mặt trên của chiếc đàn Piano, Cao Phong chỉ ôm nó xuống rồi dạy bảo nó mấy câu mà thằng bé đã khóc ầm lên rồi" Kim Tuyết Mai đau đầu giải thích lại.

Mọi người nghe vậy thì đều ngạc nhiên, họ quay đầu nhìn về phía bộ đàn Piano kia.

Trên bộ đàn Piano trắng muốt kia, mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy nước chanh và vết bùn bị dính lại. Ai có hiểu biết đều có thể nhìn ra được rằng chiếc đàn

Piano này có giá trị không hề nhỏ chút nào! "Chiếc đàn Piano này kỵ nước nhất, thổi không thể thổi, sưởi cũng không thể sưởi, một khi nước vào sẽ dẫn đến tình trạng loạn âm, đến lúc đó chỉ có thể vứt Piano đi mà thôi." "Vậy thì thế nào, không phải chỉ là một chiếc đàn Piano rách nát sao? Có thể thôi mà cũng phải đánh trẻ con hả?" "Đây không phải là đàn Piano rách đâu, đừng có mà nói linh tinh, tôi thấy bộ này cũng đắt đỏ lắm đấy."

Mọi người xung quanh mỗi người nói một kiểu, quả thật có người cảm thấy đứa bé thích ăn đòn nên mới ngỗ nghịch như vậy, mà có người lại cảm thấy Cao Phong mới là người làm sai. "Được lắm! Hóa ra là như vậy, không phải chỉ là một chiếc đàn Piano thôi sao? Chỉ vì nó bị vấy một ít nước chanh mà cũng dám đánh cháu trai ngoan của tôi?" "Cao Phong, tôi đã cho cậu mặt mũi mà cậu lại không cần!" Dương Phương Anh biết hết chân tướng câu chuyện rồi, nhưng bà ta không hề áy náy, mà trái lại bà ta càng thêm phẫn nộ hơn.

Nói xong lời nói này, Dương Phương Anh trực tiếp đi tới bên cạnh hồ nhân tạo, bà ta đưa tay cầm lấy một chậu nhỏ bên cạnh đó, lại múc đầy một chậu nước, dội thắng vào mặt trên của chiếc đàn Piano. "Rào!"

Bọt nước tung toé bắn lên, lại càng thêm nhiều nước hơn chảy vào bên trong chiếc đàn Piano.

Trước đó chiếc đàn Piano này chỉ bị chảy một ít nước chanh vào, còn có thể có khả năng sửa lại được. Nhưng bây giờ nó đã bị dội nhiều nước như vậy, chắc chắn một trăm phần trăm là nó không thể dùng tiếp được nữa.

Trong nháy mắt bầu không khí rơi vào trong sự yên tĩnh.

Xong rồi, chiếc đàn Piano này xong đời rồi.