Rể Quý Rể Hiền

Chương 515




"Cao Phong sao, quả thật thằng nhóc này cũng được đấy, không tệ, không tệ!" Kiều Thu Vân liếc nhìn Cao Phong một chút rồi hài lòng đi về phía biệt thự.

Kim Tuyết Mai mở to mắt lên mà nhìn Cao Phong, cô cẩn thận quan sát tỉ mỉ anh từ trên xuống dưới. "Làm sao, mới có mấy ngày mà em đã không nhận ra được chồng mình là ai rồi hay sao, haiz, vợ với chả con, buồn thật đấy!" Cao Phong không thể làm cách gì khác ngoài việc lắc đầu ngao ngán. "Không, không phải như vậy, chỉ là em đang không hiểu tại sao... Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong với vẻ mặt đờ đẫn, cô vô cùng ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Hạ Vy gọi anh là cha thật sao, cô ta gọi anh là cha thiệt hả?" "Mặc dù tôi biết rằng ngày hôm ấy anh và cô ta đã cá cược với nhau, nhưng mà không hiểu tại sao một người kiêu ngạo như cô ta lại đồng ý cá cược rồi xin lỗi em, rốt cuộc anh với cô ta đã xảy ra chuyện gì?" Kim Tuyết Mai càng nghĩ càng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Cao Phong sờ sờ, vuốt vuốt chóp mũi, anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười không nói gì. "Tuyết Mai à, con nhanh chân vào đây chào hỏi khách khứa một chút nào!" Kiều Thu Vân ở bên trong biệt thự nói vọng ra ngoài. "Dạ, con vào ngay đây a!" Kim Tuyết Mai trả lời mẹ mình, sau đó nhìn Cao Phong và nói: "Tối hôm nay anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho em"

Trong lòng của Cao Phong thấy hơi buồn cười, em muốn tối hôm nay anh phải giải thích chuyện gì cho em đây?

Tối hôm nay, thật sự có rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm! "Kim Hồng Vũ! Anh có cảm thấy xấu hổ không? Anh có thể giải thích cho tôi là chuyện quái gì đang xảy ra được không?"

Kim Ngọc Dung ngồi ở trong xe, cô quay về phía ghế phụ mà chất vấn Kim Hồng Vũ.

Đoàn người này tưng bừng, phấn khởi, tràn đầy phấn khích, mục đích của họ đến đây là để phá đám nhưng kết quả lại là “ngạc nhiên chưa!”, kết quả làm cho họ không thể ngờ được. Có chết họ cũng không ngờ tới là việc Hạ Vy lại quay người về phía của Cao Phong mà gọi ra một tiếng cha, làm cho bọn họ chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống. "Ai mà biết được chứ, Hạ Vy... cô ta bị điên con mẹ nó rồi sao?" Kim Hồng Vũ tức giận mắng to. "Nhất định là cô ta bị điên rồi, nếu không thì tại sao cô ta lại gọi Cao Phong là cha cơ chứ, thật sự là một chuyện buồn cười mà." Kim Nhạc Sơn lạnh lùng nói.

Đây là điều mà họ cảm thấy chuyện này quá vô lý, quả hoang đường, chuyện như vậy căn bản không phải là chuyện có thể xảy ra. "Chẳng lẽ cái căn biệt thự sang trọng giá 20 tỷ kia thật sự là nhà của bọn họ hay sao?" Kim Ngọc Dung vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. "Tuyệt đối không thể nào, chuyện này sẽ không thể xảy ra!" Lúc này Kim Hồng Vũ lại xua tay phản bác. "Một căn biệt thự có giá hơn 20 tỷ bạc thì có mà bà nội cũng chẳng có thể mua được, vì vậy hạng người như bọn họ thì sao mà mua được căn biệt thự to đến vậy?" Kim Hồng Vũ khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.

Người nhà họ Kim chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói rằng: "Hay là do cậu ấm nhà họ Cao đã cho tiền bọn họ mua biệt thự?"

Những người khác nghe thấy thế thì cũng khẽ gật đầu, có lẽ là như thế thật

Mà Kim Hồng Vũ nghe vậy thì cũng rất ngỡ ngàng, anh ta cười thầm nhìn Kim Ngọc Dung, như kiểu bọn họ đã rất rõ ràng việc này không bằng.

Người khác có thể không biết, thế nhưng bọn họ lại vô cùng rõ ràng. Trong bữa tiệc gia đình ngày hôm đó, rõ ràng toàn bộ người nhà họ Cao đều là do Cao Phong tìm người đóng thế, làm gì có chuyện người nhà họ Cao tới.

Thế nhưng những chuyện vậy, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết được... "Dù sao thì cái biệt thự kia cũng không phải là của họ, nếu không thì họ đã có giấy tờ sổ đỏ rồi?" Kim Hồng Vũ bĩu môi nói.

Kim Ngọc Dung cũng gật đầu, phụ họa nói theo: "Không sai! Với cái tính cách của dì ấy, nếu mà dì ấy có sổ đỏ thì dì ấy đã mang sổ đỏ ra khoe rồi." "Cứ để bọn họ giả vờ đi, tôi tự có phương pháp riêng để trừng trị bọn họ." Kim Hồng Vũ trầm mặc hai giây, cười lạnh một tiếng rồi nói.

Trong biệt thự hiện ra một cảnh tượng rất sống động. Kiều Thu Vân đang làm việc rất chăm chỉ, cô dì chú bác, toàn là họ hàng của Kim Tuyết Mai, nếu có thể mời ai đến thì đều mời ở lại.

Bao gồm cả mấy bà cô họ hàng, những chị em coi thường họ trước đây đều mời lại.

Cô dì, chú, bác, đồng nghiệp bạn bè cũ, cũng có rất nhiều người mang theo con nhỏ, đều gây ồn ào náo nhiệt trong khu biệt thự.

Những đứa nhỏ hoàn toàn coi nơi này là nhà của nó, đập phá nghịch ngợm bên trong khu biệt thự, không coi ai ra gì.

Cao Phong cũng không thèm quan tâm, cứ để cho bọn họ muốn làm gì thì làm.

Đúng là Kim Tuyết Mai có chút hơi xấu hổ, nhưng cô cũng không nói gì thêm.

Cách trang trí và đồ đạc trong khu biệt thự coi là công viên ở Hà Nội cũng không có cách nào có thể so sánh được với nơi đây.

Thế là bọn người sau khi bàn bạc xong liền đặt bàn tiệc tân gia ở tại sân trong, phía xa xa là một hồ nhân tạo phong cảnh tuyệt đẹp, gần đó là cả một cánh đồng hoa cỏ xanh mướt chẳng khác gì một chốn thần tiên ở hạ giới.

Mà mọi người cũng đem hai người Cao Phong với Kim Tuyết Mai ra mà bình luận. "Cao Phong à, cậu chính là đứa cháu được tổ tiên phù hộ rồi! Có thể cưới được Kim Tuyết Mai chính là phúc đức mà cậu đã tu luyện trong 8 kiếp rồi." "Đúng là như vậy, Kim Tuyết Mai xinh đẹp đến như vậy, lại giàu có như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn cưới Tuyết Mai về làm vợ." "Các người đối với cậu ta có thái độ tốt như vậy để làm gì, một thằng con trai chỉ biết bám váy vợ, là một “chạn vương” chính hiệu, cả cái biệt thự cũng là do Kim Tuyết Mai mua, tôi thật sự không biết tại sao cậu ta không những không cảm thấy xấu hổ mà còn thoải mái đến như vật."

Trong khi nói chuyện, một số người đã có giọng điệu nói chuyện khó nghe.

Dù sao thì Kiều Thu Vân nói rằng cái biệt thự này là do Kim Tuyết Mai mua và tất cả bọn họ đều tin điều đó là sự thật.

Cho dù không phải là Kim Tuyết Mai mua thì bọn họ cũng không nghĩ rằng Cao Phong có thể mua được căn biệt thự này.

Ai mà chẳng biết Cao Phong là một kẻ ở rể trong nhà họ Kim ba năm nay là một kẻ vô tích sự, tốn cơm tốn gạo, vô công rồi nghề, cả ngày nằm ăn đợi chết. "Dì Phương Anh, đây là việc riêng của nhà chúng tôi, dì không nên xen vào chuyện gia đình chúng tôi?" Cao Phong không thèm để ý, nhưng Kim Tuyết Mai lại có chút nghe không thuận tại. "Tuyết Mai à, cháu thật sự quá ngốc nghếch, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi!" "Đúng vậy, đều muốn tốt cho cháu, không muốn cho cháu chịu khổ thêm nữa." "Aizzz, không biết cháu nghĩ như thế nào, điều kiện tốt như vậy mà không biết nắm giữ." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Mọi người căn bản không cho Kim Tuyết Mai cơ hội nói chuyện, mồm năm miệng mười mà thuyết phục Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai nghe vậy rất là đau đầu, liền không nói chuyện cùng bọn họ nữa.

Cao Phong cũng chỉ khẽ lắc đầu không nói gì, anh cũng chẳng cần phải giải thích với họ việc gì.

Những người này thật ra cũng chẳng khác gì người qua đường là mấy, thậm chí còn không bằng khách qua đường. "Được rồi được rồi, dì Phương Anh với mọi người ở đây tiếp tục nói chuyện phiếm đi, cháu cùng với Cao Phong qua bên kia nói chuyện một chút."

Kim Tuyết Mai tranh luận không lại với những người này, chỉ có thể mang theo Cao Phong rời khỏi nơi này.

Khi hai người đang đi dạo ở trong biệt thự, họ nhìn thấy vài đứa trẻ đang cầm đồ uống ở trên tay chạy xung quanh nhà "Cẩn thận một chút, đừng chạm vào nó." Kim Tuyết Mai dặn dò mấy đứa trẻ một câu.

Mấy đứa nhỏ làm sao lại thèm nghe lời của Kim Tuyết Mai nói, vẫn như cũ chạy toán loạn khắp nơi, suýt thì đụng trúng cả cái cái chậu hoa trong sân.

Kim Tuyết Mai thấy thế thì chẳng biết phải làm gì hơn, nhưng thấy Cao Phong không nói gì nên cô cũng không bận tâm về điều đó nữa. "Anh vốn định để cho con gái của anh chơi ở chỗ này, không ngờ lại cho bọn trẻ này chơi trước ở đây, thôi, cứ để chúng nó chơi vậy." Cao Phong khẽ lắc đầu. "Cái gì? Anh đã có con gái khi nào thế?" Kim Tuyết Mai ngạc nhiên và sợ hãi nhìn Cao Phong. "Cái này thì cần phải hỏi em chứ sao lại hỏi anh? Lúc nào thì em sinh cho anh một đứa con gái nhỉ?" Cao Phong sờ sờ chóp mũi cười nói. "À..." Cuối cùng Kim Tuyết Mai cũng hiểu ra, trong nháy mắt khuôn mặt của cô đỏ ửng cả lên như trái bồ quân. "Chờ một chút đã, chờ qua hết khoảng thời gian bận rộn lại đi... em hứa với anh! Chờ việc của nhà họ Long được giải quyết xong xuôi, em sẽ, em sẽ làm..." Mặt của Kim Tuyết Mai đỏ tới mang tai nhưng cô vẫn ngượng ngùng nói ra. "Em làm gì cơ, sinh cho anh một bảo bối nhỏ à?" Cao Phong liền giả vờ không biết, liếc nhìn bụng của Kim Tuyết Mai một chút rồi nói.

Kim Tuyết Mai cúi đầu không nói gì, hai bàn tay nhỏ bé đan chặt vào nhau, trong lòng nhớ rồi chuyện này, nhớ tới việc Cao Phong muốn có một công chúa nhỏ... "Dù sao em cũng đã hứa với anh rồi, lời nói của em có giá trị đó, em không nói đùa đâu." Kim Tuyết Mai ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong một lần nữa. "Được rồi, được rồi anh tin tưởng em." Cao Phong cười trả lời.

Xem ra, để mình và Kim Tuyết Mai sớm sinh một tiểu bảo bối thì mình phải nhanh chóng giải quyết việc của tập đoàn nhà họ Long này mới được. "Con gái, chờ xem! Bố sẽ cho con làm tiểu công chúa của cả cái thành phố Hà Nội này khi con vừa cất tiếng khóc chào đời!" Trong ánh mắt Cao Phong hiện lên một chút kích động cùng với mong đợi.