Rể Quý Rể Hiền

Chương 517




"Tôi nói cho cậu biết, đây chỉ là một chiếc Piano rách mà thôi, cậu có tư cách gì mà đánh cháu trai của tôi chứ?"

Dương Phương Anh càng nói càng tức giận, vừa nói bà ta lại múc thêm một chậu nước nữa dội vào chiếc đàn Piano.

Ánh mắt của Cao Phong lạnh lẽo như băng hàn, anh lạnh lùng nhìn Dương Phương Anh, nếu bà ta mà là người trẻ tuổi thì Cao Phong đã tát cho bà ta mấy cái bạt tai rồi.

Dương Phương Anh vẫn chưa tha cho chiếc đàn Piano kia, bà ta lại đổ thêm một chậu nước nữa lên trên các phím đàn. "Dì Phương Anh, dì đang làm gì vậy!" Kim Tuyết Mai thấy thế thì rất ngỡ ngàng, sau khi phản ứng lại cô mới ngạc nhiên và sợ hãi, sau đó cô vội vã đi tới ngăn cản Dương Phương Anh. "Cháu đang nói cái gì, cháu sợ sao? Chẳng có gì mà phải sợ cả! Không phải chạm vào cái đàn Piano này một tí là sẽ đánh người ta sao? Đấy! Tôi dội nước rồi đấy, có giỏi thì cậu đến đánh tôi đi!" Dương Phương Anh vừa nói, vừa chạy đến xô đẩy Cao Phong.

Cao Phong lui về phía sau hai bước, Dương Phương Anh vẫn không chịu dừng lại, bà ta đưa tay muốn đẩy ngã Cao Phong. "Bà cút ra!"

Cao Phong không thể nhịn được nữa, anh đẩy mạnh Dương Phương Anh sang một bên. "Cao Phong, đừng mà! Dì ấy là người lớn..." Kim Tuyết Mai lại vội vã chạy đến ngăn cản Cao Phong.

Ánh mắt của Cao Phong lạnh lẽo đến nỗi khiến mọi người xung quanh phát run, nhưng nghe Kim Tuyết Mai nói, anh lại thở sâu hai cái, cố gắng đè xuống sự giận dữ. "Dì Phương Anh, cháu sẽ giúp dì hả giận, để cháu đến cho cái thằng chỉ biết bám váy phụ nữ với bắt nạt trẻ con này một bài học!" Một người thanh niên có vóc người to lớn xắn ống tay áo lên rồi thở hồng hộc đi tới, dùng một quyền đánh về phía của Cao Phong.

Cao Phong cười lạnh một tiếng, vốn dĩ anh không muốn ra tay với Dương Phương Anh, thế nhưng thanh niên này... "Cút ngay!" Cao Phong gầm lên một tiếng, anh đưa tay tát mạnh một cái, dùng hết toàn lực và sự nhẫn nhịn ban nãy vào cái tát này. "Bốp!" Một cái bạt tại thôi đã trực tiếp đem thanh niên kia bị văng sang một bên. "Là tự anh tìm đường chết, tôi đánh xong đừng có mà ăn vạ nhé!" Cao Phong lạnh lẽo đi về phía thanh niên kia rồi đá cho anh ta một cước nữa. "Rà." Thanh niên bị Cao Phong đạp một cước liền rơi thẳng vào bên trong hồ nhân tạo, bên dưới mặt nước cũng bị chấn động tạo nên một mảng bọt nước bắn lên tung tóe.

Mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi và sợ hãi, họ cũng không dám hé miệng nói bất cứ câu gì nữa. "Ối giời ôi, làng nước ơi, đúng là cái số trời định mà, vốn dĩ tôi cho rằng Thu Vân phát tài rồi, giàu có rồi thì họ hàng thân thích của Thu Vân là chúng ta cũng có thể được thơm lây, ai ngờ đâu Thu Vân lại có một đứa con rể trời đánh này chứ!"

Dương Phương Anh cũng không dám đẩy Cao Phong nữa, bà ta ném cái chậu nước xuống rồi ngồi bệt dưới đất khóc lóc nỉ non. Cao Phong quay đầu lại nhìn chiếc đàn Piano bị dội đến hai chậu nước kia, trong mắt anh lóe lên sự đau lòng cùng với sự tức giận đến đỉnh điểm.

Cho dù đã đánh người thanh niên kia nhưng trong lòng anh vẫn cực kỳ tức giận. "Cao Phong..." Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng kéo tay Cao Phong, ra hiệu cho Cao Phong không nên nổi đóa lên như vậy nữa.

Trong lòng của Cao Phong âm thầm thở dài một tiếng, dù cho anh có tức giận đến mấy thì Dương Phương Anh vẫn làm loạn lên, mà chiếc đàn kia cũng không thể trở lại như ban đầu được nữa. "Không phải chỉ là một chiếc đàn Piano thôi sao? Cậu nói đi, chiếc đàn Piano này trị giá bao nhiêu tiền để tôi bảo con trai của tôi bồi thường cho cậu!" "Tôi nói cho cậu biết, con trai của tôi làm quản lý cao cấp ở một tập đoàn lớn, tiền lương hơn hai mươi triệu một tháng, thừa sức để bồi thường cái đàn Piano rách này cho cậu!"

Dương Phương Anh tức giận nói xong, sau đó bà ta quay về phía cậu bé rồi nói rằng: "Hổ Nhỏ à, cháu đừng khóc, đợi lát nữa cha cháu sẽ đến đây mua lại chiếc đàn Piano này cho cháu, đến lúc đó chúng ta tha hồ đập phá!" "Vâng ạ!" Cậu bé nghe thấy bà mình nói vậy thì ngừng khóc lóc ngay lập tức. "Bà chắc chắn bà muốn bồi thường chiếc đàn Piano này sao?" Cao Phong nhàn nhạt mở miệng nói. "Không sai! Chỉ cần chờ một lúc thôi là tôi có thể đập phá chiếc đàn Piano rách này một cách thoải mái rồi." Dương Phương Anh nói tiếp. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Dương Phương Anh vừa dứt lời, Cao Phong trực tiếp đáp trả bà ta luôn: "Chiếc đàn Piano này có xuất xứ đến từ nước Đức và Ba Lan nằm trong Piano series, loại Model 6, mặt ngoài được đánh bóng loáng bằng một lớp mạ bạc không chút tì vết dùng để chống bụi bẩn, phím đàn được làm từ những cây vân sam lớn lên trong những điều kiện đặc thù và có độ tuổi lên đến 300 năm từ những cánh rừng vùng Bavaria. Sinh trưởng ở độ cao lớn và nhiệt độ thấp, những cây vân sam ở đấy lớn rất chậm, vì thế các vòng gỗ rất hẹp và đều. Chỉ những phần gỗ không bị lỗi, mềm mại và đàn hồi mới được tinh chọn để làm soundboard (Hộp cộng hưởng và khuếch đại âm thanh) và phím đàn, tạo ra tiếng đàn ngân vang ấm áp, rõ ràng chi tiết” “Dây đàn và bộ máy Piano được làm bằng công nghệ của Đức, cụ thể là hãng Roslau String và Louis Renner. Roslau String là hãng chuyên sản xuất dây piano cao cấp, chất lượng hàng đầu thế giới. Louis Renner – hãng sản xuất Action Piano cao cấp hàng đầu thế giới. Đây là bộ phận phức tạp nhất và cũng là quan trọng bậc nhất trong việc tạo ra tiếng đàn như ý của người chơi piano.

Với hàng ngàn chi tiết nhằm tạo nên tác động dây chuyền chuyển động (như máy của đồng hồ cơ) cực nhanh và chính xác, để đảm bảo độ nhạy cực cao, cảm giác nhẹ nhàng khi đánh đàn, Louis Renner đã chọn lựa vật liệu rất cầu kỳ: “gỗ trăn” Châu Âu (European Hornbeam), gỗ Mahogany vùng Bắc-Nam Mỹ, bộ damper của Laoureux (Pháp), nỉ dệt woven (Anh) để chế tạo với bí quyết truyền thống gần 200 năm của hãng. "Ngay cả cái ghế kia cũng được đánh bóng một cách trau chuốt cẩn thận đến từng mm, tàn bộ bàn đạp cũng đều được mạ vàng"

Cao Phong một loạt từ ngữ chuyên ngành để giới thiệu, đưa mọi người đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Dương Phương Anh cũng bị ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời, nhưng sau đó bà ta vẫn quát ầm lên: "Nói nhiều như vậy có tác dụng chó gì, cậu hãy nói giá trị của chiếc đàn rách đó đi, rốt cuộc nó bao nhiêu tiền!" "Gần 4 tỷ" Cao Phong bình tĩnh trả lời. "Cái gì! Gần 4 tỷ!" Rất nhiều người hít vào một ngụm khí lạnh vì sợ hãi.

Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng có chút kinh hãi và ngạc nhiên, trước đó Cao Phong nói với cô rằng chiếc đàn

Piano này có hơn một tỷ thôi mà! Dương Phương Anh rất ngỡ ngàng trong mấy giây, sau đó bỗng nhiên bà ta đứng lên, chỉ vào Cao Phong mà mắng rằng: "Sao cậu chém gió thế hả, ra giá cắt cổ vừa thôi chứ, sao chiếc đàn Piano này có thể đắt tiền như vậy được?" "Không phải là cậu muốn lợi dụng chuyện này để hãm hại tôi chứ? Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng! Cậu cứ nằm đó mà mơ đi!" Cái giá này thực sự đã khiến cho Dương Phương Anh sợ hãi.

Con trai của bà ta có lương mỗi tháng là 20 triệu thì không sai, thế nhưng muốn đền tiền một chiếc đàn Piano như thế thì hết gần mười lăm năm lương của con trai bà ta mất!

Có rất nhiều người cũng đang cảm thấy Cao Phong đang nói quá, dù sao một chiếc đàn Piano có giá trị gần ba trăm tỷ vẫn là một con số xa vời đối với bọn họ. "Đây là hóa đơn, mấy người có thể mang nó đi kiểm tra bất cứ lúc nào!"

Cao Phong chẳng muốn giải thích nữa, anh đưa tay lấy ra một tờ hóa đơn định mức rồi đặt ở bên trên mặt chiếc đàn Piano.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, không hề có một tiếng động.

Cậu ta đã lấy hóa đơn ra rồi, vậy thì giá tiền này không thể là giả được nữa rồi?

Lúc này, có một người trẻ tuổi cầm lấy tờ hóa đơn định mức của tiệm đàn Piano ra rồi cẩn thận kiểm tra một cách kỹ lưỡng. "Thật, là thật, gần 4 tỷ đó mọi người ơi... Người trẻ tuổi ngạc nhiên và sợ hãi thốt lên một câu.

Thời khắc này, bầu không khí xung quanh càng thêm yên tĩnh hơn.

Sau đó, mọi người dùng loại ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Dương Phương Anh.

Vừa nãy, bà ta đã chủ động nói phải bồi thường chiếc đàn Piano đó, thế nên Cao Phong mới nói giá tiền mua chiếc đàn Piano kia.

Bây giờ Cao Phong đã nói giá tiền của chiếc đàn

Piano rồi đấy, Dương Phương Anh sẽ làm thế nào? "Chuyện này là chuyện không thể nào!" Dương Phương Anh rất ngỡ ngàng vài giây rồi trực tiếp xua tay thô bạo nói. "Nể tình dì với Tuyết Mai còn có chút tình thân, nên tôi cũng không cần bà bồi thường! Thế nhưng, tôi cần một lời xin lỗi." Cao Phong dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Dương Phương Anh rồi nói.

Vì món quà anh đã chuẩn bị một cách tỉ mỉ để tặng

Kim Tuyết Mai đã bị hủy, sự tức giận trong lòng anh không thể nào nguôi bớt được, vậy nên Cao Phong có thể nói ra một câu như vậy đã là một sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Nhưng, Dương Phương Anh vẫn không chịu hối cải. "Cao Phong, cậu đừng hòng! Bồi thường không có, xin lỗi cũng không có đâu!" "Coi như xin lỗi, cũng không phải là xin lỗi cậu! Biệt thự này là do Tuyết Mai mua, chắc chắn chiếc đàn Piano này cũng là do Tuyết Mai mua." "Mà chẳng qua cậu chỉ là một con sâu con mọt thôi, dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi cậu chứ?" Dương Phương Anh chỉ thẳng vào mũi của Cao Phong mũi mà mắng.

Trong ánh mắt của Cao Phong xuất hiện một luồng khí lạnh, anh từ tốn nói: "Tôi đã cho dì một cơ hội." "Hừ! Cậu làm gì được tôi chứ? Cậu chính là một thằng chỉ giỏi bám váy đàn bà, coi như tôi bồi thường cũng là bồi thường cho Thu Vân, vậy nên chuyển này chẳng có một chút quan hệ nào đến cậu hết!" Dương Phương Anh cười lạnh một tiếng rồi nói. "Dì Phương Anh, biệt thự này vốn là của Cao Phong, chiếc đàn Piano này cũng là do Cao Phong mua!" Kim Tuyết Mai không chịu nổi nữa rồi, lúc này cô đành phải nói ra sự thật.

Nghe đến đó, mọi người đều rất ngỡ ngàng rồi im lặng không dám nói gì nữa.

Không phải Kim Tuyết Mai đang nói đùa chứ?

Biệt thự này... là do tên Cao Phong rác rưởi này mua sao?

Chẳng phải Kiều Thu Vân đã nói đây là biệt thự mà

Kim Tuyết Mai mua lại sao? "Tuyết Mai, con nói nhăng nói cuội gì đấy?" Bây giờ Kiều Thu Vân mới phản ứng lại, bà ta vội vã chạy lại gần rồi kéo tay Kim Tuyết Mai. "Mẹ, biệt thự này chính là của.." "Tuyết Mai! Tuyết Mai!" Không chờ Kim Tuyết Mai nói xong, bỗng nhiên Dương Phương Anh hô ầm lên. "Các người được lắm, vì muốn nhà tôi phải bồi thường mà các người nói chiếc đàn đó là do Cao Phong mua đúng không?" "Xem ra các người cũng không cần họ hàng thân thích như chúng tôi nữa rồi!" Dương Phương Anh hừ lạnh một tiếng.

Những người khác cũng khẽ gật đầu, chỉ nói riêng chuyện này thì đúng là Kim Tuyết Mai đã làm không đúng.

Cao Phong có thể mua nổi một biệt thự như vậy sao? Cậu ta lấy cái gì để mua chứ?

Cho dù Cao Phong có bản hai quả thận của cậu ta đi thì cũng đừng hòng mua nổi được một cõi trời ơi vệ sinh ở chỗ này!

Kim Tuyết Mai nói như vậy, rõ ràng chính là đang giúp Cao Phong để nói dối, lừa tiền Dương Phương Anh rồi! "Tuyết Mai, cháu làm như vậy là không đúng, cháu đang giúp đỡ Cao Phong để lấy tiền sao?" "Thật không biết cháu đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, Tuyết Mai à, loại đàn ông đi bám váy đàn bà như cậu ta thì có gì tốt hả?"

Kiều Thu Vân cũng là kéo Kim Tuyết Mai đứng sang một bên, bà ta cũng trừng mắt nhìn Kim Tuyết Mai một chút. "Cao Phong, chuyện này do tôi quyết định đi, Hổ Nhỏ vẫn chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện, không cần phải truy cứu trách nhiệm nữa, cứ quyết định như vậy đi." Kiều Thu Vân vênh mặt hất hàm rồi sai khiến Cao Phong.

Nhưng, Cao Phong chỉ chậm rãi lắc đầu, có một số việc đã là ranh giới cuối cùng của anh rồi. "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện thì tôi không chấp, nhưng người lớn cũng không hiểu chuyện thì sao? Tôi chỉ muốn công bằng một chút thôi." Cao Phong từ tốn nói. "Nhìn đi, tất cả mọi người nhìn đi, cậu ta ở biệt thự của Thu Vân mua mà còn dám không nghe lời Thu Vân, một thằng con rể như vậy thì cần làm gì nữa?" Dương Phương Anh cười lạnh một tiếng rồi nói. "Anh Phong có ở đây không? Có người tên là Triệu Hải Dương đến để chào hỏi anh Phong đây!" Bỗng nhiên, bên ngoài cửa chính của biệt thự truyền đến một âm thanh mạnh mẽ và rắn rỏi.

Mọi người quay đầu nhìn lại theo bản năng, chỉ thấy bên ngoài cửa biệt thự có rất nhiều chiếc xe, còn có một người trung niên mặc đồ Tây đang đứng thẳng ở đó.