Rể Quý Rể Hiền

Chương 3728






Chương 3730

“Đơn vị là chục nghìn.” Ông ta lại nhỏ giọng đáp một câu.

Liễu Tông Trạch nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý đã ghi nhớ trong lòng.

“Trung tướng Diệp, tôi còn một chuyện muốn nói.” Ngay đúng lúc này, John lại gọi một tiếng từ phía xa.

“Chuyện gì?” Ông ta hơi xoay người lại, nhìn John có chút mất kiên nhẫn.

“Đàm phán lúc trước của chúng ta, chỉ nói không cho hai bên hỗn chiến. Đây chính là một điểm. Nhưng có phải ông đã quên, nếu một bên nào đó tới trận địa của đối phương thì phải làm thế nào?”

“Dù sao thì thi thoảng, giữa đôi bên cũng sẽ có chút việc làm ăn qua lại. Cho nên tôi cảm thấy, kết quả mà ông vừa tuyên bố vừa rồi, có hơi hạn chế.” John híp mắt lại, trong lòng cười lạnh không thôi.

Trong suốt quá trình đàm phán vừa rồi với Diệp Thiên Long, Diệp Thiên Long không hề nhắc đến khối tập đoàn Phong Hạo một chữ nào. Nhưng John vẫn có thể cảm giác được một cách nhạy bén, rằng Diệp Thiên Long có chút thiên vị khối tập đoàn Phong Hạo. Cho nên, ông ta phải nghĩ cách tiến hành kiềm chế khối tập đoàn Phong Hạo lại.

“Ông nói tiếp đi.” Diệp Thiên Long lạnh lùng phất tay và bảo.

John khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Khối tập đoàn Phong Hạo thuộc Tam Giác Vàng, cho dù bọn họ có chuyện cần phải đến bên này để giải quyết, thì cũng không thể vượt quá mười nghìn người cùng một lúc. Như vậy, cũng tránh được việc bùng nổ chiến tranh quy mô lớn ở mức độ lớn nhất có thể. Nếu không, chúng tôi vẫn sẽ ra tay. Hơn nữa, một khi bên nào đó vi phạm quy tắc trước, thì tất cả mọi người đều sẽ dốc hết toàn lực ra tay!”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên Long lập tức nhíu mày.

Mà Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch lại càng trừng to mắt, mười nghìn người sao?

Mẹ nó đủ dùng thế quái nào được!

Hơn nữa, mười nghìn người đến khu vực Nam Cương, chỉ sợ rằng sẽ bị những cường giả Nam Cương đó trực tiếp xé thành mảnh nhỏ đúng không?

Sao cứ cảm thấy kết quả mà Diệp Thiên Long đàm phán có hơi vô nghĩa thế nào ấy nhỉ? Ngược lại, khu vực Nam Cương lại chiếm được lợi rất lớn.

“Chuyện của khối tập đoàn Phong Hạo không liên quan đến chúng tôi, tôi không có cách nào quyết định thay bọn họ.” Diệp Thiên Long hơi dừng một chút, rồi trực tiếp vung tay, đáp.

Ông ta và ông Trần tiến đến đây với áp lực rất lớn, hiển nhiên không thể làm việc tùy theo ý mình được. Một trăm nghìn chiến sĩ Việt Nam chỉ là một loại uy hiếp, chắc chắn sẽ không khai chiến thực sự.

Liễu Tông Trạch liếc mắt nhìn Diệp Thiên Long, sau đó trực tiếp gật đầu đáp trả với John.

“Được! Tôi hy vọng, các người có thể tuân thủ giao ước, nếu không…”

John hừ lạnh một tiếng, lại nhìn thoáng qua ông Trần một cách ý vị sâu xa, rồi vẫy tay về phía xa và bảo: “Ông Trần, tạm biệt!”

Ông Trần hơi gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.

John cũng ra lệnh một tiếng, một trăm nghìn binh sĩ lập tức quay người rời đi.

“Hừ! Vận may ngược lại cũng không tệ đấy.” Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Long Tuấn Hạo. Lúc này, trong lòng ông ta đương nhiên cực kỳ khó chịu. Vốn có thể nhân cơ hội này mà tóm hết khối tập đoàn Phong Hạo trong một lần hành động, rồi tước đoạt vũ khí nóng của bọn họ.

Hơn nữa, sau khi thanh trừng xong khối tập đoàn Phong Hạo, thì địa bàn rộng lớn của Tam Giác Vàng cũng sẽ là của Nam Cương bọn họ. Nhưng hiện tại, đừng nói là bước vào Tam Giác Vàng, mà ngay cả một viên đạn cũng không thể mò được tới tay, nên trong lòng ông ta làm sao cam lòng cho nổi?

“Tôi nói với ông câu này. Ngày nào chưa gặp được anh Phong, thì tôi sẽ khiến ông không thể ngủ yên được ngày đó. Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi khiến hai gối ông phải quỳ xuống đất, quỳ trước mặt tôi.” Long Tuấn Hạo tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Đức Khánh với ánh mắt cực kỳ hung ác.

“Tôi đợi cậu!” Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, rồi cũng dẫn người rời đi.

Một đám cường đạo Nam Cương đều vội vàng xoay người rời đi.

Mười máy bay tiêm kích trên đầu, có thể phát ra hỏa lực chí mạng bất cứ lúc nào, nên bọn họ cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa.

Mà một trăm nghìn chiến sĩ bên Việt Nam cũng chậm rãi đổi hướng, chuẩn bị tạm thời trở về nơi đóng quân.

“Trung tướng Diệp, xin hãy dừng bước…” Liễu Tông Trạch bước lên, gọi Diệp Thiên Long lại.

Diệp Thiên Long hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía hai người Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.

Lúc này, những người không liên quan khác đều đã rời đi hết. Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch, đột nhiên không nhịn được mà lộ ra chút vẻ yếu ớt.

Ba anh em xa rời quê hương, tới bên biên cảnh hoang vu này, rồi nhiều lần chinh chiến. Tuy mỗi một người trong khối tập đoàn Phong Hạo đều trung thành và trượng nghĩa, nhưng suy cho cùng cũng là thuộc hạ của bọn họ, nên có rất nhiều chuyện cũng không thể nói với bọn họ quá nhiều. Bởi vậy, cho đến nay, ba người đều miễn cưỡng xốc lại tinh thần, sử dụng hết toàn bộ sức lực để chống đỡ.

Mà khi Cao Phong ở đây đã gánh rất nhiều chuyện trên vai, cho nên hai người bọn họ ít nhiều cũng sẽ thoải mái hơn một chút. Nhưng lúc này, anh không có ở đây, lại chưa rõ sống chết. Toàn bộ gánh nặng đều đè lên người hai người bọn họ.