Rể Quý Rể Hiền

Chương 3729






Chương 3731

Lần này đột nhiên gặp được một người quen như Diệp Thiên Long, và là người có thể tin tưởng được, nên tâm trạng trong lòng cực kỳ phức tạp.

Thân tha hương nơi xứ người, nay lại nhìn thấy người ở quê nhà, loại cảm giác đó, không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả được.

Lúc này, hai người bọn họ ở trước mặt Diệp Thiên Long, không còn là nhị thủ lĩnh và tam thủ lĩnh của khối tập đoàn Phong Hạo nữa, cũng không còn là sát thần khiến kẻ địch nghe thấy đã sợ mất mật. Mà lại giống như hai đứa con xa nhà hơn.

“Trung tướng Diệp, anh Phong sẽ trở về chứ?” Giọng nói của Liễu Tông Trạch run rẩy, sau đó đột nhiên cắn răng nói: “Tôi tin, anh ấy nhất định sẽ trở về!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Diệp Thiên Long không hề trả lời câu hỏi này, mà lại duỗi bàn tay ra, vỗ thật mạnh lên vai của hai người một cái.

“Có phải cảm thấy rất mệt, rất mờ mịt, thậm chí còn có chút sợ hãi hay không?”

Diệp Thiên Long vừa dứt lời, Liễu Tông Trạch đã gật mạnh đầu, ngay cả Long Tuấn Hạo cũng cắn răng gật đầu.

“Mệt là đúng rồi, chính bởi vì các cậu đang ở vị trí này, cho nên những chuyện mà các cậu phải chịu đựng sẽ nhiều hơn người khác. Các anh em thuộc hạ đi theo các cậu, các cậu đều phải nghĩ biện pháp, để cuộc sống của bọn họ được trải qua tốt hơn, và đứng ở nơi cao hơn. Nếu không, người ta dựa vào cái gì phải đi theo cậu? Chỉ dựa vào một chữ nghĩa thôi sao? Nghĩa khí như thế nào? Là nói ngoài miệng thôi sao? Bất cứ chuyện gì cũng đều không thoát khỏi đạo lý mình đối tốt với người thì người đối tốt với mình. Cậu quý trọng phần tình cảm này, và quý trọng bọn họ, thì mới đổi được sự quý trọng của bọn họ.”

Diệp Thiên Long nói những lời này, khiến Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo không khỏi trừng to mắt. Đồng thời, loại dạy bảo giống như trưởng bối đối với hậu bối này, lại càng khiến bọn họ không nhịn được mà thấy mũi chua xót.

“Cho nên, làm bất cứ chuyện gì, cũng đừng chỉ biết chú trọng vào võ dũng, đó là hành vi của mãng phu. Có đôi khi Cao Phong sẽ làm như vậy, nhưng cậu ta cũng sẽ để lại đường lui cho mình. Đương nhiên, lần này không tính. Lần này, cậu ta vốn đang định lợi dụng mối thù này, để khiến khối tập đoàn Phong Hạo có lý do đi tấn công Nam Cương, nhưng bởi vì trận chiến ở biên cảnh đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Diệp Thiên Long vừa dứt những lời này, hai người Liễu Tông Trạch lại trợn trừng mắt. Bọn họ vẫn cảm thấy, ông ta hình như đã biết chút chuyện gì đó.

Lẽ nào, khi Cao Phong ở đây lúc trước, đã từng lén liên hệ với ông ta sao?

“Tuấn Hạo, tính cách của cậu đúng là vẫn còn hơi kích động. Không ai nói cậu làm sai, nhưng có đôi khi, cậu cần phải cân nhắc về cách làm của mình. Con đường mà Cao Phong đi này, cậu ta rất may mắn, vì bên cạnh vẫn luôn có những người bạn trung thành và tận tâm. Hai người các cậu lại càng là đối tượng mà cậu ta coi trọng nhất. Tôi hy vọng trước khi cậu ta trở về, các cậu có thể bảo vệ cơ nghiệp của cậu ta thật tốt. Sẽ có một ngày nhân lúc gió to rẽ sóng, mà giương thẳng cánh buồm vượt biển khơi. Sau khi mưa gió qua đi, cuối cùng sẽ có thể thấy được cầu vồng.” Diệp Thiên Long vừa dứt lời, lại duỗi bàn tay ra, rồi cùng hai người Liễu Tông Trạch bắt tay nhau.

Khi Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo bắt tay ông ta, vẻ mặt sững sờ, ánh mắt có hơi nghi ngờ.

Mà Diệp Thiên Long thì không nói gì, chỉ gật đầu với Liễu Tông Trạch, sau đó cất bước rời đi.

Trong nháy mắt mọi người tản đi hết, chỉ còn lại đám người Long Tuấn Hạo.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Nam Cương, rồi phất tay nói: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

“Rõ!”

Mọi người nghe lệnh, lập tức bắt đầu chuyển hướng.

Long Tuấn Hạo nhìn về phía Nam Cương, trong lòng lẩm nhẩm: “Tên khốn Đức Khánh, ông đây nói đêm nay không cho ông được ngủ yên, con mẹ nó ông đừng hòng được ngủ!”

Hai trăm nghìn chiến sĩ Phong Hạo lại trở về Tam Giác Vàng.

Nếu phải nói lần này có được tính là trở về mà không có bất cứ thành quả gì không?

Thật ra không phải.

Hành động này của Long Tuấn Hạo không chỉ ép các cường quốc phía sau chiến sĩ Nam Cương đứng ra. Mà còn ép ông Trần phải ra mặt, khiến hai bên phải định ra quy tắc tạm thời.

Tuy trông từ ngoài mặt thì quy tắc này có vẻ hơi bất lợi với khối tập đoàn Phong Hạo của Tam Giác Vàng. Nhưng làm sao có thể chỉ nhìn từ ngoài mặt được chứ?

Câu nói làm việc cần phải chú ý cách làm đó của Diệp Thiên Long, lại càng ẩn chứa ý nghĩa rất sâu sắc.

“Có một ngày nhân lúc gió to rẽ sóng…” Liễu Tông Trạch lặng lẽ nhẩm một câu này, rồi chậm rãi mở nắm tay vẫn luôn siết chặt ra.

Lúc này, trong lòng bàn tay, có một mẩu giấy nhỏ đang nằm lặng lẽ. Tờ giấy này có chút nhàu nhĩ, nhưng sau khi Liễu Tông Trạch duỗi tay mở ra, thì vẫn có thể nhìn thấy phía trên có một chuỗi con số rất dài một cách rất rõ ràng. Thoạt nhìn giống như số điện thoại.