Rể Quý Rể Hiền

Chương 3727






Chương 3729

Vốn còn dự tính cướp vũ khí của khối tập đoàn Phong Hạo, coi như vật tư mà khối tập đoàn Vũ Nặc còn nợ mình. Nhưng sự xuất hiện của đám người ông Trần đã lập tức làm rối loạn toàn bộ sự sắp xếp của Đức Khánh. Đừng nói là thu vũ khí, mà ngay cả việc bọn họ có thể giữ khối tập đoàn Phong Hạo ở lại hay không, e rằng cũng khó nói trước được.

“Ông cứ việc cậy thế nạt người đi, Long Tuấn Hạo tôi sớm muộn gì cũng giết chết ông!” Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, duỗi tay ra chỉ vào mũi Đức Khánh và chửi.

“Con mẹ nó tôi đợi cậu đấy!” Đức Khánh cũng nổi cáu, chửi Long Tuấn Hạo ầm ầm.

Long Tuấn Hạo mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy lời nói của ông ta.

Dù sao thì thắng trận còn phụ thuộc vào việc đánh nhau, mà không phải là khua môi múa mép.

Diệp Thiên Long và John nói chuyện rất lâu, sau đó hai bên bắt tay, rồi xoay người trở về.

“Đừng tụ tập ở đây nữa, đều giải tán hết đi! Tôi và ông John nói chuyện khá thoải mái, chuyện ngày hôm nay, tạm thời sẽ dừng lại ở đây!”

Diệp Thiên Long đi tới bên cạnh đám người Long Tuấn Hạo, rồi nói với giọng bình tĩnh.

Vừa dứt lời, rất nhiều người đều thấy không cam lòng.

Việc khiến Long Tuấn Hạo không cam lòng, chính là anh ta không thể đòi lại công bằng cho Cao Phong với tốc độ nhanh nhất.

Mà điều khiến những cường đạo Nam Cương kia không cam lòng chính là mắt thấy sắp tóm được khối tập đoàn Phong Hạo rồi, nhưng lại nửa đường nhảy ra một chướng ngại vật.

“Khối tập đoàn Phong Hạo, rút lui đi! Ông John đã nói, các người không cần buông vũ khí.” Sắc mặt của Diệp Thiên Long không thay đổi, giọng nói rất bình tĩnh.

Long Tuấn Hạo hơi cắn răng, cuối cùng vẫn gật đầu. Anh ta cũng biết, tình hình trước mắt không cho phép anh ta máu nóng vọt thẳng lên óc, rồi tiếp tục bốc đồng nữa. Cho nên, nghe theo sự sắp xếp của Diệp Thiên Long mới là quyết định sáng suốt nhất.

Cho dù là nể mặt Cao Phong, thì cũng phải nghe lời người cha vợ hợp pháp này của anh một chút.

“Trung tướng Diệp, mục đích của chúng tôi cũng không chỉ có toàn thây trở ra.” Liễu Tông Trạch tiến lên một bước, bày tỏ thái độ của mình.

Nếu bọn họ đã gióng trống khua chiêng tới đây, mà chỉ rời đi an toàn, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Nếu mục đích của bọn họ là cái này, thì bọn họ vốn dĩ không cần phải giẫm chân vào đất Nam Cương, mà cứ đi dạo một vòng ở sát biên giới nước ngoài rồi có thể trực tiếp trở về.

“Tôi biết, nhưng kết quả đàm phán của chúng tôi là không một ai có thể xảy ra chiến tranh quy mô lớn ở nơi này!”

Diệp Thiên Long hơi xoay người, giọng điệu nói chuyện rất lớn. Tiếng nói của ông ta truyền đi rất xa, mỗi một cường đạo Nam Cương đều nghe thấy rất rõ ràng.

“Khu vực Nam Cương này, tiếp giáp với cảnh nội Việt Nam chúng ta và khu vực của ông John, nên tuyệt đối không cho phép xảy ra tranh chấp quy mô lớn, tránh ảnh hưởng đến lợi ích trực tiếp của hai bên. Cho nên, chúng tôi và ông John sẽ cho binh lính quân đội của mình đóng quân ở gần nơi này. Hễ phát sinh hỗn chiến quy mô lớn thì hai bên chúng tôi nhất định sẽ liên thủ tiến công. Mà hai bên các người, không ai được tùy tiện tiến vào địa bàn của đối phương, xảy ra chiến tranh quy mô lớn.”

Diệp Thiên Long vừa nói những lời này, John đã lập tức gật đầu.

Mà những cường đạo Nam Cương, bao gồm cả Đức Khánh cũng không thể không gật đầu đồng ý.

Lúc này, Diệp Thiên Long cũng không có ý định thương lượng với bọn họ. Mà hoàn toàn là thông báo cho bọn họ biết.

Làm thì phải làm, mà không làm cũng phải làm.

Đây chính là quy tắc mà ông ta và John đã tạm thời lập ra.

“Chiến tranh quy mô lớn, chiến tranh quy mô lớn…” Liễu Tông Trạch lặng im suy nghĩ vài giây, trong đầu lóe lên vô số ý tưởng.

“Trung tướng Diệp, nhân số giới hạn là bao nhiêu?” Anh ta đột nhiên tiến lên, rồi nhỏ giọng hỏi một câu không đầu không đuôi.

Long Tuấn Hạo có chút khó hiểu, giới hạn nhân số cái gì vậy?

Mà lúc này, Liễu Tông Trạch cũng không có ý định giải thích, mà cứ trừng mắt nhìn Diệp Thiên Long như vậy.

Ý tại ngôn ngoại.

Diệp Thiên Long nói không cho phép xảy ra chiến đấu quy mô lớn, ý từ mặt chữ là Tam Giác Vàng và Nam Cương không thể tùy tiện bùng nổ chiến tranh. Nhưng Liễu Tông Trạch nghĩ mình không bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, nhưng quy mô nhỏ hẳn vẫn có thể chứ?

Đương nhiên, loại chuyện này còn phải xem ngộ tính cá nhân nữa.

Diệp Thiên Long đưa lưng về phía đám người Nam Cương, rồi chậm rãi duỗi một ngón tay ra. Vừa duỗi tay, vừa nhìn Liễu Tông Trạch với vẻ mặt tán thưởng.

Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo, một văn một võ, quả nhiên là cánh tay trái và cánh tay phải của Cao Phong.