Không bao lâu sau, Tạ Tri Chương rời khỏi, Liễu Ngọc Hổ đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Tạ Tri Chương bước ra, mới nhỏ giọng hỏi: “Công tử, Vương Tứ kia nên xử trí thế nào? Thả hắn hồi hương sao?”
Tạ Tri Chương phủi bụi trên vạt áo, bình thản nói: “Người sống không quản được miệng, tiễn hắn một đoạn đi, nhớ phải xử lý cho sạch sẽ, đừng gây thêm phiền phức.”
Hắn nói như không có gì, Liễu Ngọc Hổ tuy có phần kinh hãi, nhưng cũng cúi đầu nhận lệnh.
Tạ Tri Chương ngẩng đầu nhìn bầu trời đã về đêm, sảng khoái mỉm cười, cầm quạt bước qua đám cây kiểng xanh tốt trên hành lang, lại gặp Từ Thế Xương.
Từ Thế Xương cầm lồng chim, bên trong nhốt một con hoàng yến xinh đẹp. Có lẽ nó đã được huấn luyện, chỉ cần nhìn thấy người là bắt đầu líu lo.
Từ Thế Xương nhìn thấy Tạ Tri Chương, có hơi bất ngờ: “Tạ đại công tử, hiếm khi thấy huynh đến.”
Tạ Tri Chương đáp: “À, gần đây ta đang tìm một quyển sách hiếm, nghe nói phủ Thái sư sưu tầm không ít điển tịch nên muốn đến đây thử xem. Còn đệ? Con chim tìm ở đâu mà đáng yêu thế?”
Từ Thế Xương khẽ quạt trên lồng, chú chim hoàng yến kinh hãi, nhảy loạn trong lồng. Từ Thế Xương bật cười: “Tuyết Hải đại thắng, Trường Hoài ca ca vì Đại Lương đánh thắng trận, không lâu nữa là huynh ấy về kinh rồi nên ta tìm một thứ nho nhỏ tặng huynh ấy kính chúc một chút. Vừa khéo tìm được nhóc này ở chợ hoa, thế nào, đại công tử, nó dễ thương đúng không?”
“Khoản này không ai bằng đệ, đồ tặng đi dĩ nhiên không thể nào tệ.” Tạ Tri Chương cong mắt, thần thái nho nhã nhu hòa, thấp giọng nói: “Tấm lòng này của đệ, xem chừng người của Chính Tắc Hầu phủ còn không theo kịp.”
Từ Thế Xương cười ngốc, đáp: “Huynh ấy đối xử tốt với ta, dĩ nhiên ta cũng phải đối xử tốt với huynh ấy.”
“Người đối xử tốt với đệ không ít, nhưng đệ chỉ thân cận với Bùi Dục.” Tạ Tri Chương trầm tư một lát rồi lại nói: “Xem ra còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt.”
Từ Thế Xương ngơ ngác: “Ta lớn lên cùng Trường Hoài ca ca, cùng học tập tại thư viện Minh Đỉnh, bình thường ở cùng huynh ấy còn nhiều hơn ở cùng với huynh trưởng nhà mình, tình nghĩa dĩ nhiên sâu đậm.”
Nói xong, y lại nhớ đến chuyện lần này Triệu Quân cũng đến cửa Tuyết Hải, nghe tin thắng trận từ biên cương truyền về, Trường Hoài ca ca còn tự mình nhắc khéo công lao của Triệu Quân, Hoàng thượng vui vẻ, lúc lên triều đã nói sẽ phong thưởng rất lớn.
Từ khi nghe tin Thương Lang chủ muốn phái mười hai kỵ binh Ưng Đàm truy sát Bùi Trường Hoài từ miệng Tân Diệu Như, Từ Thế Xương vẫn luôn ăn ngủ không yên, nhiều lần muốn nói cho phụ thân nghe, nhưng nếu phụ thân biết, ông nhất định sẽ tra hỏi đến cùng, liên lụy cả Tân Diệu Như, thế thì càng không tốt.
Cũng may trận phong ba này đã qua, đáy lòng Từ Thế Xương trừ mừng vui cũng chỉ có vui mừng.
Lúc đầu Triệu Quân và Bùi Trường Hoài không ngừng chống đối nhau, y bị kẹp ở giữa rất khó xử, lần này thì tốt rồi, cuối cùng vẫn hòa thuận hợp tác với nhau đấy thôi.
Sau này có Triệu Quân làm cầu nối, phủ Thái sư và Hầu phủ cũng coi như người trên một thuyền, đợi Triệu Quân và Bùi Trường Hoài trở lại, y nhất định phải kéo bọn họ cùng uống rượu cưỡi ngựa đi đạp thanh, nghe khúc dạo lầu hoa, thưởng thức mọi thú vui trên đời.
Y lại nhớ tới Tân Diệu Như, bèn hỏi Tạ Tri Chương: “Đại tẩu vẫn khỏe chứ? Lúc trước ta được tặng một cái túi thơm rất quý bị rách, nghe nói đại tẩu rất giỏi thêu thùa may vá, mấy lần đến Vương phủ bái phỏng muốn nhờ nàng sửa giúp, nào ngờ hạ nhân nói nàng đang bệnh không tiện tiếp khách, chẳng biết đến nay đã khỏe hơn chưa?”
Tạ Tri Chương đáp: “Từ khi vào xuân Diệu Như vẫn luôn bị bệnh tật quấn thân, trong phủ cũng có mời thái y, hiện tại thân thể cũng khỏe hơn, nhưng vẫn chưa thể tiếp khách.”
Từ Thế Xương đảo mắt: “Nếu đã thế thì ta đành tìm người khác vậy.”
Tạ Tri Chương mỉm cười, lại nhìn con hoàng yến, trầm ngâm một lát mới nói: “Cẩm Lân, tính tình của đệ quả thật là khác xa những người ca ca của đệ, khó trách Thái sư lo lắng cho đệ như thế.”
Từ Thế Xương tưởng rằng hắn đang chế nhạo mình không cầu tiến, chỉ đành đáp: “Ca ca tốt của ta ơi, sao đến huynh cũng thay phụ thân thuyết giáo ta rồi? Cha ta vẫn lo ta trở thành đồ vô dụng, nhưng phía trên có các ca ca ta có dụng là được rồi, trúc tốt cũng mọc măng hư mà, ta thuận theo mệnh trời, sinh ra đã không thể làm quan.”
“Đừng lo nghĩ nhiều, sau này ta chỉ mong có thể thân cận với đệ như Bùi Dục, sao có thể thuyết giáo đệ?” Từ Tri Chương vẫn ôn hòa như cũ, nói: “Không lâu nữa là sinh thần của Văn Thương, đệ và đệ ấy cũng là bạn học, lần này đệ nhất định phải đến Vương phủ chung vui.”
Từ Thế Xương tuy không thích bọn họ, nhưng quan hệ của các thế gia ở kinh thành rối rắm không phải ngày một ngày hai, không thể tránh khỏi mấy chuyện xã giao thế này. Y chỉ đành đáp ứng: “Huynh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đến.”
…
Tẩu Mã Xuyên, cửa Tuyết Hải.
Từ khi nhận được mật thư của Trịnh Quan nói Sùng Thiệu Đế long thể bất an, Bùi Trường Hoài liền nhìn ra Triệu Quân trong lòng không yên.
Sùng Thiệu Đế vẫn luôn tín sủng Triệu Quân, có ơn với hắn. Tục ngữ nói ‘kẻ sỉ ch/ết vì người’, Triệu Quân vẫn luôn trọng tình trọng nghĩa, hắn lo lắng cho Hoàng thượng cũng không có gì kỳ quái.
Huống hồ Bùi Trường Hoài cũng ôm mối lo như hắn, Đại Lương đang đối mặt với nhiều nguy cơ, lũ lụt ôn dịch liên tiếp hoành hành, chỉ sợ trong kinh sắp xảy ra biến động.
Có điều Hoàng thượng muốn Triệu Quân sớm ngày hồi kinh, chỉ truyền lời qua một bức mật thư, công tư không rõ, Triệu Quân cũng không vội vã, chỉ muốn giải quyết dứt khoát chuyện ở Bắc Khương mới cùng Bùi Trường Hoài hồi kinh.
Hôm nay Triệu Quân đồng ý tỉ võ với Chu Chú, lúc đầu lấy giao đấu làm phương pháp giảng dạy, chỉ điểm đao pháp cho Chu Chú. Chẳng bao lâu, Chu Chú đã quen tay, tự tin ngập trời nói: “Lần này là thật nhé, Triệu Đô thống nhớ cẩn thận đấy, xem đao!”
Bùi Trường Hoài ngồi bên cạnh xem kịch. Triệu Quân rất giỏi đối nhân xử thế, Bùi Trường Hoài còn nghĩ rằng hắn sẽ cố ý nhường, không để Chu Chú mất mặt, ai ngờ Triệu Quân chưa tới ba chiêu đã đánh Chu Chú rớt đài, thắng rồi còn giơ cao giáo bạc, đứng trong tiếng hoan hô của binh sĩ cười toe toét, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đắc ý kiêu ngạo.
Bùi Trường Hoài thấy Chu Chú thua thê thảm, bất giác thở dài, Vạn Thái ở bên cạnh thấy kỳ quái liền hỏi: “Tiểu Hầu gia, Đô thống của chúng ta thắng rồi lẽ nào ngài không vui sao?”
Bùi Trường Hoài chỉ đành mỉm cười đáp: “Ta đánh giá hắn cao quá.”
Người này có lúc lại ấu trĩ vô cùng, cứ động đến thắng thua là nhất quyết không nhường.
Chu Chú tuy thua nhưng trong lòng cũng khâm phục, trực tiếp tán xưng hắn là anh hùng hào kiệt, ôm vai Triệu Quân kéo hắn uống cạn ba chén rượu. Triệu Quân cũng không nề hà, sảng khoái uống rượu cùng hắn, lại dạy cho Chu Chú thương pháp tự mình sáng tạo, chiêu này đơn giản lại thực dụng, thích hợp dùng để luyện binh.
Đến lúc Chu Chú chỉ mải mê nghiên cứu, Triệu Quân liền thừa cơ trốn đến lều soái tìm Bùi Trường Hoài, trong tay còn ôm theo một bầu rượu, tựa như đứa trẻ khoe khoang của lạ đặt trên thư án của Bùi Trường Hoài, nói: “Tiểu Hầu gia thử xem, rượu thắng được từ tay Chu Thống lĩnh không biết làm sao mà thơm quá.”
Bùi Trường Hoài đặt bút xuống, lắc đầu mỉm cười: “Sau này Chu Chú còn phải dẫn binh ở Tuyết Hải, sao ngươi không chừa cho hắn chút mặt mũi nào vậy?”
Triệu Quân cúi người trước thư án, ngọc bội bên hông đung đưa, đáp: “Tỉ võ là phải thắng chứ. Hơn nữa tiểu Hầu gia còn đang xem, ta sẽ không muốn thua bất kỳ ai trước mặt ngươi đâu.”
Bùi Trường Hoài buông công thư xuống, bước đến bên cạnh Triệu Quân, giơ tay nắm lọn tóc rơi trước ngực hắn, nói: “Ngươi không biết thu liễm còn kéo ta vào? Quả thực là vô lý gây chuyện.”
Triệu Quân ngẩng đầu, cười ha ha nhìn y: “Ta vô lý gây chuyện đấy, Hầu gia muốn phạt thế nào?”
“Để Bản hầu nghĩ xem…” Bùi Trường Hoài ra chiều đăm chiêu, nâng cầm Triệu Quân, hôn lên môi hắn: “Phạt ngươi về kinh trước.”
Triệu Quân ngây người nhìn y.
“Lúc tỉ võ ta đã nhìn ra lòng ngươi không yên, xem ra vẫn lo lắng chuyện trong kinh nhỉ?” Bùi Trường Hoài mỉm cười: “Công vụ ở Tuyết Hải chưa xong, ta tạm thời chưa rời đi được, phía nam lại có ôn dịch, trước đây nhị ca ta đi trị thủy một lần, có viết lại kinh nghiệm trong một quyển sách nhỏ, ta biết chuyện này không thể kéo dài lâu, chịu ảnh hưởng nhiều nhất cũng là bách tính. Ta định xử lý xong chuyện ở Bắc Khương liền xin Hoàng thượng lên thuyền xuôi nam đến nơi mầm bệnh bắt đầu xem thử nên không thể về kinh ngay. Ta lo lắng cho Hoàng thượng, Vệ Phúc Lâm vẫn còn ở kinh đô, chỉ có thể phạt ngươi trở về trước, nếu được thì xin ngươi chăm nom Hầu phủ giúp ta.”
Triệu Quân cũng cười, thuận thế ôm Bùi Trường Hoài vào lòng. Bùi Trường Hoài nào ngờ hắn muốn động tay liền động tay, trong lúc sơ hở đã ngã vào ngực hắn.
Giữa bọn họ gần như không cần thêm bất cứ lời giải thích nào. Triệu Quân hôn lên trán y, tựa than thở lại tựa vui mừng: “Người hiểu ta nhất chỉ có Trường Hoài mà thôi.”
Bùi Trường Hoài vòng tay lên cổ hắn, chân cũng treo bên eo hắn, tư thế của hai người chẳng ra thể thống gì, Triệu Quân lại vùi đầu vào cổ y nũng nịu, một lúc sau, hắn mới nói: “Nhưng ta đã hứa rồi, chúng ta sẽ không chia lìa nữa.”
Bùi Trường Hoài mỉm cười: “Lẽ nào ngươi muốn thời thời khắc khắc dính lấy ta?”
Triệu Quân nghiêm túc đáp: “Sao lại không muốn? Chẳng lẽ ngươi còn muốn rời xa ta?”
Xem giọng điệu của hắn cứng rắn, Bùi Trường Hoài cũng nghiêm giọng nói: “Lãm Minh, trái tim của ta và ngươi gần kề, cho dù cách nhau chân trời góc bể cũng không tính là rời xa.”
Lúc trước hai người chọc ghẹo nhau, chỉ có Bùi Trường Hoài xấu hổ bỏ cuộc, hôm nay đến lượt Triệu Quân chịu thua.
“Bản lĩnh mê hoặc tâm tư người khác của Hầu gia tiến bộ không ít.” Triệu Quân càng ôm chặt Bùi Trường Hoài, nụ hôn dài miên man không dứt: “Chúng ta không chỉ tim gần nhau, thân thể còn gần hơn nữa.”
Triệu Quân dán đến gần tai y nói mấy câu, dụ dỗ y hành hoan, đưa ngón tay Bùi Trường Hoài vào miệng không ngừng liếm mút, tê dại trên đầu ngón tay trực tiếp dẫn vào tim.
Vành tai Bùi Trường Hoài đỏ hồng, một lúc sau mới phun ra một câu: “Đồ chó…”
Triệu Quân ôm lấy y, cười hết sức càn rỡ đáng giận: “Mắng hay lắm.”
Ngày hôm sau, Triệu Quân chuẩn bị khởi hành, Triệu Quân đưa Vạn Thái và binh quyền của Ám Giáp quân cho Bùi Trường Hoài, bản thân dẫn theo ba trăm kỵ binh, cùng Vệ Phong Lâm xuôi nam hồi kinh.
Lúc Triệu Quân rời đi, Đại Lương cũng bước vào mùa mưa, ngay cả cửa Tuyết Hải cũng mưa liên miên mấy trận.
Mấy ngày nay Bùi Trường Hoài xử lý công vụ đến nửa đêm, cả người hơi mệt mỏi, bình thường Triệu Quân vẫn luôn ở cạnh, bên tai không lúc nào yên, dường như những lời phong lưu của hắn không bao giờ hết, cho dù không nói chuyện cũng cầm mảnh ngọc bên hông lên đung đưa, làm người khác không thể làm ngơ sự tồn tại của hắn.
Tiếng mưa trên lều tí tách, Bùi Trường Hoài ngẩng đầu muốn hỏi Triệu Quân có muốn pha ấm trà hay không, định thần lại phát hiện hắn không còn ở bên cạnh nữai, giờ đây mới biết cô tịch.
Y lấy ống sáo ngắn Triệu Quân tặng, thổi một khúc Kim Lôi Cổ, là khúc nhạc vang vọng trong lầu Phù Dung lần đầu hai người gặp gỡ.
Giữa khúc, bên ngoài lều bỗng vang lên tiếng của Chu Chú: “Tiểu Hầu gia.”
Không đợi y cho phép, Chu Chú đã gấp gáp dẫn theo một người bước vào: “Ngài xem ai tới đây!”
Người tới vẫn còn mặc áo rơm che mưa, nhưng toàn thân đã ướt nhẹp, đuôi tóc và áo bào đều nhỏ nước tí tách, thê thảm như gà con rơi xuống hồ.
Người đó tháo đấu lạp xuống, để lộ gương mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy gọi Bùi Trường Hoài: “Tam thúc.”
Bùi Trường Hoài nhất thời kinh hãi: “Nguyên Mậu? Sao con lại đến đây?”