Lúc Sùng Thiệu Đế sinh bệnh vừa đúng gặp phản loạn ở Bắc Khương, lại thêm lũ lụt ở phía nam kéo theo dịch bệnh, dân tình khốn đốn.
Sùng Thiệu Đế tinh thần sa sút, chuyện trên triều chỉ có thể giao cho Từ Thủ Chước xử lý, Trinh Quan ở bên cạnh giám sát, Từ Thủ Chước ra bất kỳ quyết định nào cũng trở về bẩm lên Hoàng thượng.
Ngày đó đến tận lúc sẩm tối Từ Thủ Chước mới rời cung về phủ. Hạ nhân trong phủ bẩm báo, có Tiêu Vương phủ đại công tử Tạ Tri
Chương đến bái phỏng từ chiều, đang đợi ở sảnh, nhất quyết muốn gặp Thái sư cho bằng được. Từ Thủ Chước nghe vậy, cũng không chậm trễ mà đi đến sảnh tiếp khách phía sau hoa viên.
Tạ Tri Chương cuối cùng cũng gặp được Từ Thủ Chước, liền đứng dây cung kính hành lễ vấn an. Giọng nói ôn hòa, thái độ khiêm nhường.
Từ Thủ Chước gật đầu, mời hắn ngồi xuống: “Công tử kiên nhẫn như thế là có chuyện gì?”
Tạ Tri Chương nghiêng đầu đáp: “Nếu không phải là chuyện gấp, ta cũng không dám ở lại đây, quả thật là có một chuyện cần sớm nói cho Thái sư biết.”
Hạ nhân dâng trà lên cho hai người, Từ Thủ Chước bưng tách trà, dùng nắp sứ gạt đi lá trà trên mặt, cẩn thận bình phẩm hương vị, mới cất lời: “Công tử cứ nói.”
Tạ Tri Chương đáp: “Ta muốn mời Thái sư gặp một người.”
Nói xong, hắn khẽ vỗ tay, một nho sinh từ từ lộ diện, thần sắc có phần căng thẳng, nhìn thấy Từ Thủ Chước liền chắp tay bái: “Hạ quan Tri phủ Hoài Châu Trương Tông Lâm, bái kiến Thái sư.”
Từ Thủ Chước nhìn thấy người này, trong lòng cũng rõ, hỏi: “Trương Tông Lâm? Hoài Châu vừa xảy ra nạn lut, ngươi không ở đấy khắc phục hậu quả thiên tai, vào kinh làm gì?”
Trương Tông Lâm đáp: “Hạ quan có chuyện không dám giấu Thái sư, chuyện có liên quan đến Triệu Quân Triệu Đô thống, lúc này tới đây xin được nói rõ.”
Từ Thủ Chước hỏi lại: “Triệu Quân?”
Tạ Tri Chương ở bên cạnh giải thích: “Vốn là Văn Thương và Triệu Quân có bất hòa mấy lần, Văn Thương thấy kiếm pháp của hắn có phần quen thuộc, liền muốn đến Hoài Châu điều tra lai lịch của Triệu Quân, không ngờ lại tra ra được một chuyện khá bất ngờ từ chỗ Trương đại nhân.”
Trương Tông Lâm nói: “Hạ quan không dám giấu giếm Thái sư, năm đó Triệu Quân đến Hoài Châu phủ, lấy tính mạng thê tử và nhi tử của hạ quan uy hiếp hạ quan nói rõ vụ án gian lận thi Hương năm Canh Dần, còn có thân phận của bốn vị thí sinh còn lại. Hạ quan chẳng còn cách nào, đành nói rõ cho hắn biết. Chẳng ngờ Triệu Quân ra tay tàn độc, lại tự mình bắt giam những người kia, chặt ngón tay của bọn họ ép bọn họ khai ra người đứng sau màn, mới liên lụy đến phụ tử Lưu An và Chính Tắc Hầu phủ…”
Từ Thủ Chước bình thản đáp: “Chuyện này ta biết.”
Trán Trương Tông Lâm ướt mồ hôi: “Sau đó, hắn lại đến tìm hạ quan, muốn hạ quan cho hắn một quan chức nhỏ ở cổng thành. Hạ quan thấy thủ đoạn của hắn thâm độc, giết người như cỏ rác, không dám làm trái. Nên sắp xếp cho hắn làm một binh lính canh giữ cổng thành. Chuyện sau đó hẳn ngài cũng đã biết, bên ngoài ngoại ô Hoài Châu xuất hiện một bang thổ phỉ chuyên cướp bóc thương nhân đi ngang qua, Thái sư trọng dụng Triệu Quân, hẳn cũng là vì chuyện đó đúng không?”
Chuyện này phải kể từ lúc Từ Thủ Chước mới quen biết Triệu Quân.
Cố hương của Từ Thủ Chước ở phương nam, năm đó hồi hương tế bái tổ tiên, giữa đường đi ngang qua Hoài Châu thì đám người của phủ Thái sư bị băng thổ phỉ đó chặn lại. Đám tặc đó từng qua huấn luyện, kẻ nào kẻ nấy võ công cao cường, tuy rằng cận vệ bên cạnh Từ Thủ Chước cũng không kém, nhưng lại không địch nổi khí thế hung hãn của chúng.
Trong lúc nguy cấp, Triệu Quân dẫn theo Vệ Phong Lâm và một đội binh Hoài Châu đuổi tới.
Thương pháp của Triệu Quân như mây như gió, uy nghiêm tựa trời, đánh lui băng thổ phỉ, cứu được Từ Thủ Chước. Tuy Từ Thủ Chước có nhiều học trò, nhưng phần lớn đều là văn sĩ đọc sách thánh hiền, bên cạnh vẫn luôn thiếu một võ tướng, thấy Triệu Quân võ nghệ siêu phàm, bản lĩnh điều binh khiển tướng cũng cao, liền nâng đỡ hắn.
Sau đó lưu dân ở Tây Nam làm loạn, triều đình đang cần dùng người, Từ Thủ Chước thừa cơ tiến cử Triệu Quân cho Hoàng thượng.
Cũng nhờ trận chiến này, mới kéo Triệu Quân từ Hoài Châu đến kinh đô. “Thật ra, thật ra chuyện này còn có ẩn tình.”
Trường Tông Lâm dè dặt quan sát sắc mặt Từ Thủ Chước, suy ngẫm một chút mới nói tiếp: “Năm đó e là vì muốn báo thù cho ca ca nên Triệu Quân mới gấp gáp muốn công thành doanh toại, nhưng hắn xuất thân thấp hèn, mãi vẫn không tìm được đường thăng quan. Sau đó không biết hắn nghe tin từ đâu, biết được Thái sư sẽ đi ngang qua Hoài Châu… Hắn lén lút đưa hành tung của ngài cho đám thổ phỉ đó, nói là thương đội từ kinh đô đi ngang qua Hoài Châu, đám thổ phỉ đó lòng tham không đáy liền mắc câu, vẫn luôn nghĩ mình chặn đường cướp bóc một vị thương nhân giàu có mà thôi. Hôm đó Triệu Quân cứu ngài một mạng, thực chất là vì muốn mượn tay ngài leo lên cao, lợi dụng đám thổ phỉ đó diễn một tuồng anh hùng, kẻ này vì muốn thăng quan mà dùng trăm phương ngàn kế, không có gì hắn không dám làm! Hạ quan cũng vì sau này tra khảo đám thổ phỉ đó mới biết chuyện, lúc đó Triệu Quân đang được Hoàng thượng tín sủng, không ngừng thăng quan tiến chức, hạ quan e sợ uy thế của hắn nên không dám kể lại chuyện này cùng ai.”
Từ Thủ Chước thân là Thái sư đương triều, lại bị loại người như Triệu Quân tính kế, Trương Tông Lâm vừa nói vừa sợ ông ta phát nộ, càng nói càng thấp thỏm.
Từ Thủ Chước nghe xong, nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi uống một ngụm trà thanh giọng mới nói: “Ngươi vượt ngàn dặm tới kinh đô chỉ để
nói chuyện này?”
Đừng nói là Trương Tông Lâm, ngay cả Tạ Tri Chương cũng có phần kinh ngạc, Từ Thủ Chước thế mà không giận dữ chút nào, cứ như chuyện Triệu Quân lừa gạt ông ta chẳng là chuyện gì to tát.
Từ Thủ Chước nói: “Ta làm quan từ lúc Tiên đế còn tại vị, đã hơn bốn mươi năm, còn có loại người gì chưa từng gặp qua? Trừ Triệu Quân ra, trên triều không ít quan viên đều gọi ta một tiếng ‘lão sư’, ai mà chẳng nịnh nọt cung kính, nhưng trước nay ta chưa từng cho rằng bọn họ thật lòng cung kính ta. Ai làm quan mà chẳng vì danh vọng lợi lộc, cứ ùa vào một chỗ, chẳng biết ai thật ai giả, ai mới là người có bản lĩnh. Triệu Quân có bản lĩnh, không biết nó dùng thủ đoạn gì mà bước lên được vị trí này, chỉ cần nó xứng đáng, Thái sư ta tình nguyện cho nó đất dụng võ.”
Trương Tông Lâm im lặng, không biết nên đáp lời thế nào.
“Ngược lại là ngươi…” Từ Thủ Chước mỉm cười, ánh mắt nhàn nhã: “Nạn lụt ở Hoài Châu còn hoành hành, ngươi không lo hoàn thành bổn phận lại chạy đến phủ Thái sư khua môi múa mép? Trương Tông Lâm, ta thấy ngươi càng sống càng vô dụng.”
Trương Tông Lâm kinh hãi nói: “Hạ quan, hạ quan không dám! Đây là mệnh lệnh của đại công tử…”
Tạ Tri Chương nhìn thấy thế, đang muốn bồi tội, Từ Thủ Chước liền nói: “Ngươi cũng không cần thấy sang bắt quàng làm họ. Ta đoán gần đây ngươi có chuyện gì khó khăn, lại nghe nói Tiêu Vương phủ và Triệu Quân có khúc mắc nên mới đem chuyện của Triệu Quân nói cho Tạ đại công tử nghe, muốn y giúp ngươi một tay có đúng hay không?”
Trương Tông Lâm thấy Từ Thủ Chước trong lòng hiểu rõ, cũng không dám giấu giếm, thưa: “Hạ quan chủ trì chuyện tu sửa đê ba, chẳng ngờ năm nay nước dâng lại vỡ đê, gần mười mấy người bỏ mạng, hạ quan sợ Hoàng thượng tra hỏi liền giữ không được cái đầu này nên mới…”
Từ Chủ Chước cười lành: “Tấu chương của ngươi ta để ở cuối cùng, Hoàng thượng còn chưa biết chuyện.”
Trường Tông Lâm nghe vậy liền mừng rỡ, vội vã lạy: “Mong Thái sư thủ hạ lưu tình, cho hạ quan một con đường sống! Hạ quan nguyện làm trâu làm ngựa, cúc cung tận tụy báo đáp cho ngài!”
Từ Thủ Chước nói: “Tự khắc sẽ có chuyện cho ngươi làm, có điều sau này bớt tự cho mình là thông minh.”
Lời này nói với Trương Tông Lâm, cũng là nói với Tạ Tri Chương.
Trương Tông Lâm gạt mồ hôi trên trán, vội đáp lời: “Vâng, sau này hạ quan không dám nữa.”
Từ Thủ Chước cất giọng: “Lui xuống đi.”
Trương Tông Lâm lạy thêm ba cái, mới cúi người rời khỏi sảnh.
Tạ Tri Chương ở bên cạnh quan sát, thầm bái phục bản lĩnh làm quan của Từ Thủ Chước, liền cúi người trước ông ta: “Học trò hổ thẹn.”
“Đại công tử, ngươi bảo Trương Tông Lâm nói cho ta nghe chuyện này, hẳn là muốn mượn tay ta trừ khử Triệu Quân. Nhưng ngươi phải nhớ, ở trên triều giết người có hai đại kỵ, một là tự tay, hai là để lộ mục đích.” Từ Thủ Chước ngừng một chút, lại mỉm cười hỏi: “Ngươi có biết tại sao năm Canh Dần lại xảy ra án gian lận hay không?”
Câu hỏi này có phần kỳ quái, Tạ Tri Chương không đáp.
Từ Thủ Chước thần bí mỉm cười, nói: “Bởi vì giám thị năm đó là Bùi Văn.”
Tạ Tri Chương liền nói: “Lời này của Thái sư càng kỳ lạ, gian lận là do những thí sinh kia tâm địa bất chính, cho dù giám thị là ai bọn họ cũng sẽ gian lận, huống hồ Bùi Văn thanh liêm chính trực, có y làm giám khảo, lẽ ra bọn họ không dám gian lận mới đúng.”
Từ Thủ Chước lại nói: “Hoàng thượng thấy quyền hành của ta quá lớn, có ý muốn nâng đỡ Bùi Văn, lót sẵn đường làm quan cho nó, năm đó phân phó nó đến Hoài Châu làm giám khảo. Là ta cho người truyền tin vào đám thí sinh, nói là có thể mua chuộc Lưu Hạng trộm đề. Ngươi cũng biết, trên thế giới này làm gì có ai không xiêu lòng trước danh lợi, chỉ cần có một hai kẻ như thế là đủ hủy hoại Bùi Văn rồi.”
Tạ Tri Chương nghe vậy, sau lưng lạnh lẽo, hóa ra còn có ẩn tình mà hắn chưa biết.
Nhưng cho dù hắn biết thì có sao?
Từ Thủ Chước chỉ cho người truyền tin, mà kẻ gian lận lại là bốn tên khác, giám khảo không hoàn thành trách nhiệm là Bùi Văn, oan uổng hại ch/ết Triệu Huyên là Lưu Hạng, chẳng ai liên quan đến Từ Thủ Chước, cho dù có muốn điều tra cũng không lôi ông ta vào cuộc được.
Tạ Tri Chương lúc này mới hiểu, hai cấm kỵ lúc giết người mà Từ Thủ Chước vừa nói có ý gì, ông ta từ trong vô hình đã có thể chặt đứt đường
thăng quan tiến chức của Bùi Văn.
Đừng nói đến chuyện trên Tẩu Mã Xuyên năm đó…
Tạ Tri Chương không dám nghĩ tiếp, gấp quạt lại nắm chặt trong tay: “Học trò thụ giáo.”
Từ Thủ Chước cũng không trách tội hắn, mà cất giọng hỏi: “Ta nhớ đã từng nói với Tiêu Vương gia, chúng ta nếu muốn thành đại nghiệp cần người tài như Triệu Quân. Lúc trước Văn Thương không thích nó, vừa gặp đã bất hòa, nhưng ngươi là một đứa trẻ biết suy nghĩ, hiện tại là lúc cần dùng người, tại sao lại nghĩ đến chuyện tự giết người phe mình?”
Tạ Tri Chương đáp: “Triệu Quân chưa chắc đã là người phe mình. Dám hỏi Thái sư, lần này hắn đến cửa Tuyết Hải đã hỏi ý ngài chưa?”
Từ Thủ Chước đáp: “Chuyện này không đáng ngại, Hoàng thượng tuy vừa đánh vừa phạt Bùi Dục, nhưng vẫn luôn thương yêu nó, lần này Triệu Quân đến đó giúp đỡ, cũng nằm trong dự liệu.”
Tạ Tri Chương nói: “Nhưng Thái sư có từng hoài nghi, bản lĩnh thông thiên của hắn từ đâu mà có không? Lúc trước Văn Thương có từng nói kiếm pháp của hắn rất quen thuộc, nhìn mặt mũi cũng có ba bốn phần.”
“Nếu không phải mặt mũi có ba bốn phần tương tự, Hoàng thượng cũng sẽ không trọng dụng nó như thế.” Từ Thủ Chước chần chừ một chút, lại hỏi: “Nhưng chuyện kiếm pháp thì sao?”
“Văn Thương cùng hắn giao thủ, lúc đó hắn không dùng ngân thương mà dùng kiếm, kiếm pháp rất giống với Thanh Cuồng Khách.”
Đúng lúc này, Liễu Ngọc Hổ ở ngoài cửa cầu kiến, Tạ Tri Chương cho hắn vào, Liễu Ngọc Hổ thì thầm bên tai Tạ Tri Chương mấy câu, Tạ Tri Chương vừa nghe ánh mắt liền tối đen.
Không bao lâu, Liễu Ngọc Hổ lui ra ngoài, Tạ Tri Chương nói với Từ Thủ Chước: “Chuyện này như một mối tơ vò, vừa khéo có người biết chuyện đến, xin Thái sư cho gặp.”
Từ Thủ Chước gật đầu, Liễu Ngọc Hổ liền dẫn một nam nhân ốm như cây sậy bước vào.
Cây sậy đó khép nép, nhìn thấy Từ Thủ Chước thì quỳ xuống hành lễ, cũng không biết nên xưng hô thế nào, chỉ lên tiếng thỉnh an.
Tạ Tri Chương cười ôn hòa, lệnh Liễu Ngọc Hổ nhấc một cái ghế cho cây sậy: “Đừng sợ, cứ ngồi đi, chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu, ngươi cứ
thành thật đáp là được.”
Cây sậy mồ hôi đẫm trán, theo lời ngồi xuống, lưng khòm khòm, cả người run rẩy, lên tiếng thưa: “Tiểu nhân Vương Tứ, ngoại hiệu Vương ròm, lúc trước làm binh nửa năm, sau đó vì phạm một lỗi nhỏ, là đánh bạc, nên bị đuổi về quê, hiện tại buôn bán nhỏ.”
Tạ Tri Chương tiếp tục hỏi: “Lúc trước ngươi tòng quân dưới trướng ai? Thống soái của ngươi là ai?”
Vương Tứ nói: “Hồi công tử, tiểu nhân tòng quân ở cửa Tuyết Hải, thống soái là Chính Tắc Hầu phủ đại công tử Bùi Văn, chuyện cũng đã tám năm rồi, lúc đó ngài ấy trấn thủ ở biên quan, là khu vực Tẩu Mã Xuyên… Bùi Văn trị quân nghiêm, cấm binh sĩ đánh bạc, ta cũng là vì chuyện này nên mới bị đuổi, cũng trách ta xui xẻo, các ngài nói xem, một công tử giàu có quyền thế tự dưng chạy đến biên quan làm gì?
Trước khi ngài ấy đến, ai cũng đánh bạc, cũng không phải chỉ mình ta, chỉ vì như thế mà…”
Càng nói, Vương Tứ càng bất mãn, lúc sau mới ý thức được mình nhiều lời, vội quỳ trên đất, tự vả lên mặt hai cái: “Tiểu nhân nhiều lời, tiểu nhân đánh bạc, bị khai trừ quân tịch là đáng đời, tiểu nhân không dám oán trách.”
Vương Tứ không hiểu công tử cao quý như Bùi Văn đi trấn thủ biên cương làm gì, nhưng Từ Thủ Chước lại biết rõ.
Án gian lận năm Canh Dần đã qua, thí sinh Triệu Huyên chịu oan mà ch/ết, thân là giám thị Bùi Văn lại không thể đòi lại công đạo cho y, liền chủ động từ chức Binh bộ Thị lang, xin đi trấn thủ biên cương.
Sau đó Bùi Văn không ngừng đi khắp nơi nhậm chức, tám năm trước thì đến Tẩu Mã Xuyên, nhận chức Thống lĩnh ở cửa Tuyết Hải.
Chuyện của Vương Tứ hẳn là xảy ra trong đoạn thời gian đó,
Tạ Tri Chương nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Vương Tứ, để mặc hắn quỳ trên đất tiếp tục hỏi.
Hắn thong thả cất lời: “Thế bản công tử hỏi ngươi, lúc ngươi còn ở trong quân doanh có quen biết người tên Triệu Quân hay không?”
Vương Tứ ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Có nghe qua cái tên này nhưng không chắc người công tử muốn hỏi có phải người này hay không.”
Tạ Tri Chương nói: “Ngươi không cần biết ta muốn hỏi là ai, ngươi chỉ cần nói tất cả những gì ngươi biết về Triệu Quân này, hiểu không?”
Vương Tứ đáp: “Tiểu nhân có biết một ít, quê nhà của hắn ở Tần Hoài, hình như là ở Hoài Châu, ta nhớ không rõ nữa. Nghe nói hắn có một chút giao tình cũ với Bùi Văn tướng quân, vì thế mới nhập ngũ, trong quân doanh rất được Bùi Văn tướng quân tín nhiệm, thương pháp rất tốt, thế nên bọn ta cũng không dám gây sự với hắn.”
“Sao đó thì sao? Hắn đi đâu rồi?”
“Sau đó tiểu nhân bị đuổi khỏi quân doanh, cũng chưa từng gặp lại hắn. Có điều nghe nói trong trận Tẩu Mã Xuyên năm đó, toàn bộ người trong quân doanh của ta năm xưa đều tử trận, ngay cả Bùi Văn tướng quân cũng không thoát, không chừng Triệu Quân cũng đã… cũng may ta bị đuổi khỏi quân doanh nếu không…”
Tạ Tri Chương ngắt lời hắn: “Ngươi không nhớ sai chứ? Cũng đừng hòng nói dối.”
Vương Tứ vội lắc đầu: “Tiểu nhân nào dám! Lúc đó ta ở cùng một lều với Triệu Quân, lại được Bùi đại công tử tín nhiệm, tiểu nhân kính sợ hắn, luôn muốn móc nối quan hệ với hắn nên không thể nhớ sai.”
Tạ Tri Chương nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Hắn gõ nhẹ quạt xuống bàn, Liễu Ngọc Hổ bước vào mang Vương Tứ rời đi.
Trong sảnh chỉ còn hai người, Tạ Tri Chương mới nói: “Thái sư, ngài đừng trách ta đa nghi, người học trò này của ngài e là giấu ngài không ít chuyện.”
Từ Thủ Chước vẫn bình thản: “Ngươi tìm được người này ở đâu?”
Tạ Tri Chương thành thật đáp: “Ta thấy Triệu Quân rất giỏi điều binh khiển tướng, nghi ngờ hắn đã từng nhập ngũ, tốn không ít công sức mới tìm được quân tịch trước đây của hắn, không ngờ hắn từng tòng quân ở Tẩu Mã Xuyên, Vương Tứ này là người nhập ngũ cùng một đợt với hắn.
Lúc nhắc tới Tẩu Mã Xuyên, Từ Thủ Chước đặt chén trà xuống. Ánh mắt của ông ta thâm trầm, sương mù nơi đáy mắt kết thành băng, khuôn mặt uy nghiêm vô cùng.
Tạ Tri Chương cúi đầu nói: “Thái sư, ngài nghĩ xem, Triệu Quân nhập ngũ ở cửa Tuyết Hải, có giao tình với Bùi Văn, kiếm pháp lại tương tự Thanh Cuồng Khách, nói không chừng là do Tạ Tùng Tuyển dạy, tất cả
những điều này có thể chứng minh năm đó hắn có tham gia trận Tẩu Mã Xuyên… Mà quá khứ này, hắn đã từng nói rõ với ngài?”
Từ Thủ Chước trầm mặc không nói.
“Triệu Quân có ý giấu giếm quá khứ này là có mục đích gì? Hắn trăm phương ngàn kế muốn kéo quan hệ với phủ Thái sư, nói bản thân muốn thăng quan, muốn báo thù cho huynh trưởng, nhưng hắn đã sớm gặp gỡ Bùi Văn, nếu muốn báo thù thì đã ra tay từ lâu, cần gì phải đợi đến hôm nay? Hoặc là hắn không phải muốn báo thù, hắn chỉ muốn tiếp cận ngài.”
Từ Thủ Chước như đang suy nghĩ, lại nâng chén trà lên uống một ngụm.
Tạ Tri Chương sợ mình nói chưa đủ rõ ràng, lại nói thêm: “Có thể hắn đã biết nội tình trận Tẩu Mã Xuyên năm đó nên mới thừa cơ đến bên cạnh ngài, muốn điều tra rõ chân tướng…”
Từ Thủ Chước uống cạn chén trà, không đáp lại suy đoán của Tạ Tri Chương mà nhìn ra phía ngoài sảnh, hỏi: “Trương Tông Lâm đâu?”
Trương Tông Lâm vẫn luôn đợi ở bên ngoài, nghe lệnh truyền của Từ Thủ Chước liền bước vào.
Ngón tay Từ Thủ Chước khẽ nhịp trên bàn, rất lâu rất lâu, ông ta không nói, người khác cũng không dám lên tiếng, không khí dần căng thẳng.
Cuối cùng, Từ Thủ Chước cất lời: “Ngươi là người do Bùi Thừa Cảnh đề bạc, lúc nãy nói nguyện cúc cung tận tụy vì ta, là thật hay giả?”
“Lão Hầu gia đã mất nhiều năm.” Trương Tông Lâm đáp: “Hôm nay có cơ hội vì Thái sư xuất lực là vinh hạnh của hạ quan.”
Từ Thủ Chước giao một tấm lệnh bài bằng thiết cho Trường Tông Lâm: “Bắc doanh Đô thống Triệu Quân tự ý xuất chinh, hoài nghi có dị tâm, tại biên cảnh chuẩn bị mưu đồ phản nghịch. Lệnh ngươi dẫn binh truy nã, nếu nó dám không nghe, cứ giết thẳng tay!”
Trương Tông Lâm kinh hãi, hoàn toàn không biết tại sao tình thế lại xoay chuyển trong chớp mắt thế này.
Nhưng hắn ta chỉ có thể nghe lệnh: “Vâng.”
Tạ Tri Chương ở bên cạnh phất quạt, nhẹ nhàng mỉm cười.