Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 117




Bùi Nguyên Mậu run lập cập, nhìn thấy Bùi Trường Hoài giống như bồ tát cứu khổ cứu nạn, liền bước tới ôm chặt Bùi Trường Hoài khóc lớn: “Tam thúc, cuối cùng cũng gặp được thúc rồi…”

Bùi Trường Hoài thấy thân thể của nó lạnh như băng, sợ nó đổ bệnh liền nhờ Chu Chú đi chuẩn bị một bát canh gừng tiêu hàn, lại lấy áo choàng của mình khoác lên cho nó.

Bùi Nguyên Mậu ôm gối ngồi trên ghế, trên người trùm áo choàng của Bùi Trường Hoài, uống được non nửa bát canh gừng cả người mới dần ấm lại.

Bùi Trường Hoài dùng khăn vải lau khô tóc cho nó, nhìn thấy nó đã bình tĩnh trở lại mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Bùi Nguyên Mậu không biết nên nói từ đâu, chậm rãi ngẫm nghĩ một lát mới nói.

Từ khi tin thắng trận từ Tuyết Hải truyền về kinh thành, người trong Hầu phủ vẫn luôn ngóng trông Bùi Trường Hoài trở lại.

Lần trước Nguyên Thiệu bất cẩn té xuống nước ở phủ Thái sư, cũng làm mất con diều Bùi Trường Hoài tặng, nay nghe tin Bùi Trường Hoài sắp hồi phủ, Nguyên Thiệu nũng nịu đòi Bùi Nguyên Mậu làm một con diều giống hệt như thế cho nó để tam thúc không tức giận khi biết nó làm mất diều.

Bùi Nguyên Mậu đã giải thích cho đệ đệ rằng Bùi Trường Hoài nhất định sẽ không vì vậy mà tức giận, nhưng Nguyên Thiệu lại áy náy mà khóc òa lên, nước mắt rơi không ngừng, Bùi Nguyên Mậu không còn cách nào, chỉ đành đáp ứng.

Bùi Nguyên Mậu chỉ nhớ mang máng hình dáng của con diều đó, ngày đó nó vào chợ tìm một người thợ chuyên làm diều để xin học hỏi.

Nó cứ ở phường diều ấy đến tận hoàng hôn, chuẩn bị ngồi kiệu về phủ thì đột nhiên có một nữ tử đội nón vải chui vào trong kiệu của nó.

Bùi Nguyên Mậu bị vị khách không mời mà tới này dọa một phen, còn tưởng là thích khách, đến khi tùy tùng của Hầu phủ khống chế được nữ tử, lôi nàng ra khỏi kiệu mới bước xuống thẩm vấn lai lịch của nàng.

Nghe thấy giọng nói đau đớn của nàng, Bùi Nguyên Mậu lập tức ra lệnh cho tùy tùng buông tay.

Nữ tử che mạn, khuôn mặt vốn diễm lệ nay lại tiều tụy vô cùng, hóa ra là Tân Diệu Như đã lâu không gặp.

Trên mặt nàng chứa đầy sợ hãi, cũng chẳng ngờ được lại vừa khéo gặp phải Bùi Nguyên Mậu.

Tân Diệu Như như bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao nắm lấy vạt áo Bùi Nguyên Mậu: “Cứu ta! Cầu xin ngươi giúp ta đưa tin tới Thượng thư phủ để cha ta đến cứu ta! Ngươi nói cho ông ấy biết, ta không có điên, ta không có bệnh!”

Bùi Nguyên Mậu đầu tiên là ngây người, lại cười khổ một tiếng, hỏi vặn lại: “Tạ phu nhân, lần này phu nhân lại muốn gài bẫy ta sao?”

Tân Diệu Như thấy ánh mắt phòng bị cùng hoài nghi của nó, lòng như lửa đốt: “Không phải, Bùi Nguyên Mậu, ngươi phải tin ta, ta thật sự không có gài bẫy ngươi… Tạ Tri Chương, kẻ đó, kẻ đó là một con chó điên!”

Bùi Nguyên Mậu thật lòng thích Tân Diệu Như, nhưng sau khi trải qua chuyện đó, nó cũng hiểu người trong lòng Tân Diệu Như là kẻ tên Vương Tiêu đã ch/ết, vì báo thù cho Vương Tiêu, Tân Diệu Như không tiếc lấy hôn nhân cả đời mình ra trả giá, bắt tay với Tiêu Vương phủ đại công tử hãm hại Bùi Trường Hoài.

Cho dù Bùi Nguyên Mậu nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Tân Diệu Như có phần dao động, nhưng nghĩ đến những chuyện mà Bùi Trường Hoài phải chịu, lúc này nó khó mà tin tưởng Tân Diệu Như.

Tân Diệu Như vừa muốn giải thích, hai bà v/úcủa Tiêu Vương phủ đã tìm đến, nhanh chóng bắt lấy nàng.

Một trong hai người nhận ra Bùi Nguyên Mậu, thần sắc khẩn trương nói: “Hóa ra là Bùi công tử của Chính Tắc Hầu phủ, thất kính thất kính, phu nhân nhà ta bệnh xong một trận liền phát cơn điên, lúc này lại điên điên dại dại chạy ra khỏi phủ, nếu có đụng phải công tử cũng xin ngài lượng thứ.”

Tân Diệu Như lập tức im lặng, chỉ tuyệt vọng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bùi Nguyên Mậu.

Bùi Nguyên Mậu lòng sinh nghi ngờ, nó biết Tân Diệu Như vốn là người tâm tính cao ngạo, nhất định sẽ không cho phép hạ nhân lôi kéo mình

như thế, trong lúc suy nghĩ, nó lại nhìn thấy những kẻ mang đao mai phục xung quanh, đang ở phía xa quan sát tình hình.

Ánh mắt những kẻ đó như sài lang hổ báo, vô cùng hung ác, sát khí vô hình tản mác xung quanh.

Bùi Nguyên Mậu lạnh người, nhưng rốt cuộc nó vẫn là đứa nhanh trí, giả vờ chỉnh lại y quan, mất kiên nhẫn nói: “Đúng là bà điên. Nếu đã điên khùng như thế thì các ngươi nên canh chừng cẩn thận, để nàng ta chạy ra đây làm gì?”

Sắc mặt Tân Diệu Như trắng bệch, hai bà v/únhìn nhau, rồi vội vàng tạ tội với Bùi Nguyên Mậu sau đó lôi Tân Diệu Như đi.

Bùi Nguyên Mậu ngồi trong kiệu, thần hồn không yên, qua một hồi, nó vén rèm lên cẩn thận quan sát xung quanh, những kẻ lúc nãy đã cùng xe ngựa của Tân Diệu Như rời khỏi.

Bùi Nguyên Mậu liền biết chuyện chẳng lành, tối đó liền cải trang lén chạy đến phủ Thượng thư bái phỏng, đem chuyện hai người tình cờ gặp gỡ hôm nay thuật lại cho Tân Thượng thư.

Hai ngày sau, Bùi Nguyên Mậu vì lo lắng cho Tân Diệu Như, lại đến phủ Thượng thư một lần.

Lúc đó Tân Thượng thư đã gặp được nữ nhi, đối mặt với truy vấn của Bùi Nguyên Mậu, chần chờ một lát mới kể lại ngọn nguồn sự việc.

Hóa ra từ khi phát hiện Tạ Tri Chương có điều bất thường, Tân Diệu Như bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của hắn. Sau đó nàng phát hiện Tiêu Vương phủ lén lút tàng trữ binh khí, có nỏ nhẹ, tiễn thiết, các loại binh khí cấm dùng ở Đại Lương, một khi tư tàng tất phạm đại tội.

Tân Diệu Như biết chuyện này không nhỏ, muốn lén lút nói cho phụ thân để ông giúp mình đề ra chủ ý. Nhưng nàng chưa kịp truyền tin đã bị Tạ Tri Chương phát hiện, hắn lấy cớ sinh bệnh giam lỏng nàng trong phủ, không cho gặp gỡ bất kỳ ai.

Tân Diệu Như muốn bảo mạng, chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn thuận theo, sau đó thừa cơ bà v/útrông chừng sơ hở liền chạy ra ngoài, chạy đến giữa phố đông, vừa khéo đụng mặt Bùi Nguyên Mậu.

Nếu không phải Bùi Nguyên Mậu có chút lanh lẹ, nhìn ra khác thường, e là Thượng thư vẫn còn nghĩ rằng Tân Diệu Như thật sự ngã bệnh.

Từ miệng Tân Diệu Như biết được tin Tiêu Vương phủ tư tàng binh khí số lượng lớn, Tân Thượng thư liền có dự cảm chẳng lành.

Gần đây Thái sư Từ Thủ Chước chấp chính chuyện trên triều, lấy cớ phòng ngừa đại dịch phong tỏa kinh đô, nghiêm cấm ra vào, bất luận là ai muốn ra vào thành đều phải thẩm tra kỹ càng.

Lúc này đám người Bùi Trường Hoài vẫn còn ở cửa Tuyết Hải xa xôi, phủ Thượng thư lại có nhiều tai vách mạch rừng, Tân Thượng thư không thể điều động nhân thủ, chỉ đành nhờ Bùi Nguyên Mậu nghĩ cách, truyền tin dữ trong kinh đến biên cương, để Bùi Trường Hoài hồi kinh càng sớm càng tốt.

Chuyện lớn như thế, Bùi Nguyên Mậu không yên tâm giao cho ai, chỉ đành tự thân đến Tuyết Hải.

Cũng may nó là đại công tử Hầu phủ, binh sĩ thủ thành cũng không dám làm khó, bình thường cũng ăn chơi la cà, mượn cớ ra khỏi thành đến Thương Lan Uyển du ngoạn cũng không ai hoài nghi.

Vừa nghe tin Tiêu Vương phủ tư tàng vũ khí, Bùi Trường Hoài liền trầm tư. Nhất thời y không thể phân biệt được thật giả, dù sao cũng chính Hoàng thượng ra lệnh cho y ở lại Tuyết Hải, chỉ dựa vào lời nói mơ mồ từ phía phủ Thượng thư mà muốn y kháng chỉ về kinh, chuyện này cần phải thận trọng suy nghĩ.

Bùi Nguyên Mậu quan sát bốn phía, mới ngập ngừng: “Tam thúc, Triệu Quân đâu?”

Bùi Trường Hoài hỏi: “Con hỏi y làm gì?”

Bùi Nguyên Mậu đáp: “Lúc con đi đến quan đạo vừa đúng lúc gặp một đám binh quan đang tiến lên phía Bắc. Nghe bọn họ nói, Triệu Quân tự ý tụ tập binh lính, muốn mưu phản, bọn họ đang cầm lệnh bài của Thái sư đi truy nã Triệu Quân. Nhưng, nhưng không phải y mới vừa lập được đại công cho Đại Lương hay sao, tự dưng sao lại tạo phản? Tam thúc, thúc có biết chuyện này không?”

Bùi Trường Hoài chau mày, tin tức đến quá đột ngột làm y không kịp phản ứng.

Thái sư muốn truy nã Triệu Quân?

Đột nhiên, Bùi Trường Hoài nghĩ đến Ám Giáp quân do Vạn Thái đứng đầu, ý nghĩ vừa lóe, mọi chuyện đã rõ: “Không hay rồi, Tiêu Vương và Thái sư muốn làm phản.”

Y đứng dậy, cầm theo bảo kiếm, ra lệnh cho vệ binh ngoài lều: “Truyền Vạn Thái đến!”

Lúc nãy Bùi Trường Hoài còn hoài nghi, lúc này nghe Thái sư truy nã Triệu Quân mới có thể xác định, lần này kinh đô e là có biến.

Binh quyền trong kinh ngoài mặt nằm trong tay Sùng Thiệu Đế, nhưng thực tế trừ Bắc doanh thì đại quyền do Thái sư Từ Thủ Chước và Binh bộ nắm giữ.

Nhưng Bùi Trường Hoài đang ở biên cương xa xôi, Bắc doanh không ai điều động, Tiêu Vương phủ chỉ cần lấy Tân Diệu Như làm con tin là có thể khống chế Binh bộ Thượng thư.

Sùng Thiệu Đế lại ngã bệnh, lúc này trong ngoài hoàng thành đều đã nằm trong tầm khống chế của Thái sư và Tiêu Vương.

Thái sư phong tỏa kinh đô, Tiêu Vương tư tàng binh khí, chắc chắn đều là vì chuẩn bị tạo phản.

Biến số duy nhất trong sự chuẩn bị chu toàn này chỉ có Triệu Quân và Ám Giáp quân của hắn.

Từ trước đến nay, người người đều cho rằng Triệu Quân là học trò của Thái sư, nhưng thực tế, lúc hắn vào kinh, nhận được tín sủng của Hoàng thượng, xem như đã giao mạng cho Sùng Thiệu Đế.

Lúc trước Thái sư cho rằng Triệu Quân cùng phe với ông ta, trải qua chiến dịch Bắc Khương lần này, Từ Chủ Chước nhìn ra Triệu Quân không cùng đường với mình, mới giá tội danh mưu phản lên đầu hắn, muốn lấy mạng Triệu Quân ở ngoài kinh, đề phòng hắn cản trở lần binh biến này.

Chuyện này chắc chắn Sùng Thiệu Đế không hề hay biết, bọn họ dám hiên ngang giết hại một vị đại tướng như thế, xem ra ngày mưu phản không còn xa.

Lúc này, Vạn Thái đã bước vào lều, ôm quyền hỏi: “Tiểu Hầu gia có gì phân phó?”

Bùi Trường Hoài giắt kiếm lên eo, hạ lệnh: “Chuẩn bị binh mã, đuổi theo Triệu Quân.”

Trước khi xuất phát, Bùi Trường Hoài giao Bùi Nguyên Mậu cho Chu Chú chăm sóc, rồi nhanh chóng lên ngựa.

Bùi Nguyên Mậu cũng nhìn ra chuyện này không hề đơn giản, vội hỏi: “Tam thúc, Triệu Quân không có mưu phản đúng không?”

Bùi Trường Hoài không có thời gian giải thích, chỉ dặn dò: “Ở lại cửa Tuyết Hải, Chu Chú sẽ bảo vệ con, đợi đến khi sóng yên biển lặng hẵng trở về.”

Bùi Trường Hoài vừa định giục ngựa, Bùi Nguyên Mậu lại cất bước, cao giọng nói: “Tam thúc, lúc ở thọ yến của Thái sư, Nguyên Thiệu bất cẩn rơi xuống nước, là Triệu Quân cứu Nguyên Thiệu. Con biết lúc trước y từng tính kế Hầu phủ, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, nếu lần này y thật sự oan uổng, xin tam thúc nhất định phải cứu y.”

Nhịp tim Bùi Trường Hoài rất loạn, không biết là vì cảm kích Triệu Quân hay là vì sợ hãi đoạn đường mịt mù phía trước.

Y nắm chặt cương ngựa, nói với Bùi Nguyên Thiệu: “Yên tâm!”



Triệu Quân dẫn theo một đội kỵ binh về kinh, một đường đi thẳng không quản ngày đêm, đến giữa khuya hôm nay mới đến được ngoài thành Lập Châu, binh mã đều đã mệt mỏi.

Triệu Quân định dừng ở đây dựng lều, bổ sung lương thực, đổi sang ngựa mới, nghỉ ngơi chấn chỉnh tinh thần, ngày mai lại tiếp tục lên đường.

Hắn phái một binh sĩ đến gõ cửa thành. Không lâu sau, trên tường thành có người nâng đuốc tới, âm thanh của binh sĩ giữ thành có phần xa vời vợi: “Dưới thành là kẻ nào?”

Binh sĩ nâng cao lệnh bài, dương giọng nói: “Giáo úy Vệ tướng quân, Bắc doanh Triệu Đô thống Triệu Quân ở đây! Bọn ta phụng chủ hồi kinh, nay đến thành Lập Châu dừng chân, phiền huynh đệ mở cửa thành!”

“Hóa ra là Triệu Đô thống.” Thủ vệ xác nhận thân phận của Triệu Quân, cung kính chào một tiếng.

Cửa thành chầm chậm mở ra, Triệu Quân dẫn binh vào thành, đi thẳng đến dịch trạm.

Đến nơi, Triệu Quân xuống ngựa, vừa quay đầu đã thấy một nam nhân vận quan phục đỏ tươi. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Triệu Quân cong mắt cười, tay nghịch roi ngựa, cất tiếng gọi: “Trương đại nhân?

Khéo quá.”

Trương Tông Lâm cũng cười: “Vừa lúc có công vụ ở Lập Châu, không ngờ sẽ gặp được ngài. Triệu Đô thống, từ lúc từ biệt ở Hoài Châu đã lâu không gặp, quan chức của ngài hiện tại còn cao hơn cả ta rồi.”

“Đại nhân quá khen, ta chỉ là phường võ phu, trước giờ không có thể diện lớn như văn nhân các ngài.” Triệu Quân đáp.

Trương Tông Lâm nghiêng người nhường đường: “Mời Đô thống, đêm nay chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện cũ, không say không về.