Ngữ Hành sợ hãi với ý định đầy táo bạo cũng có phần độc đoán này của Nhược Hy, thay vì cảm thấy khán phục thì cô lo hơn cho tính mạng linh hồn của mình hơn. Dù nó là quỷ thiếu tháng nhưng nó vẫn là quỷ, tính mạng cô có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Vô vọng nên Ngữ Hành chỉ có thể tự bản thân cứu lấy chính mình, cô cố gắng tránh xa Nhược Hy len lách cơ thể áp sát vào tường cố gắng chạy ra ngoài. Thế nhưng cánh cửa đã bị phong ấn.
Biết trò này chắc chắn là của ông Triệu, chỉ có ông là đang ở trong nhà cùng hai cô. Ngữ Hành hét gọi ông cứu giúp thế nhưng đáp lại chỉ có sự yên tĩnh và cánh cửa bất động.
Con quỷ thiếu tháng ngày càng mạnh bạo hơn, chiếc bụng của Nhược Hy đang dần được xé toạc ra, dù đau đớn nhưng cô lại cảm thấy vui mừng. Cô sắp có thể sống một cuộc sống bình thường rồi.
Ngoài trời mưa như chút nước, các nước trên núi đều đổ dồn về phía thượng nguồn. Cây cối cũng theo tiếng gió mà phát ra những tiếng âm thanh quỷ dị, giống như tiếng hét của quỷ thai đang cố gắng chui ra.
Mỗi lần miếng thịt trên bụng Nhược Hy bị rách ra là bên ngoài sấm cũng đáp lại, thế nhưng điều dị thường này trong mắt Vy Vy và Du Hạo thì nó cũng chỉ là một cơn mưa ngang qua, mưa rồi lại tạnh.
Một tiếng hét vang trời được cất lên… một quỷ thai thiếu tháng chào đời
…
Bầu trời cũng ngớt dần mưa, sấm chớp cũng đã biến mất, sắc trời cũng dần dần sáng hơn trước, không khí cũng như được thanh lọc triệt để.
Phú An hớt hải chạy về túi lớn túi nhỏ trên tay cố gắng chạy thật nhanh để không bị ướt. Thế nhưng toàn thân đã ướt như chuột lột.
“Chẳng phải em đã đưa dù và áo mưa cho anh rồi mà? Sao lại để ướt như thế này?” Vy Vy nói trách móc nhưng thật sự lại rất quan tâm.
Phú An cười cười chỉnh lại quần áo, vuốt lại mái tóc ướt đẫm của mình lên lộ gương mặt tươi tắn nhưng có phần ngốc nghếch.
“Anh vào thành phố gặp một bà già, bà ta ăn vạ anh làm anh sợ quá phải đưa tiền cho bà ta… áo mưa và dù cũng bị bà ta lấy mất rồi…”
Bà già ăn vạ?
Đột nhiên Vy Vy nhớ tới một người…chính là bà của Ngữ Hành khi cô có dịp đã từng có duyên gặp mặt.
Lúc này ông bỗng mở cửa, một mùi máu theo hương gió thổi tới chỗ Vy Vy, nhận thấy điều kỳ lạ thế nhưng chưa để cô mở lời thì ông đã nói “Gọi cấp cứu đi”
…
Vy Vy và Phú An theo Nhược Hy tới bệnh viện, căn nhà chỉ còn Du Hạo ở lại thu dọn tàn cuộc đã xảy ra trước mắt anh mà anh không hề hay biết.
Ông Triệu để Du Hạo vào nhà rồi đưa cho anh một chiếc hũ màu sắc cổ, dưới nắp đậy là một miếng vải đỏ được bọc lên.
“Cậu định giải quyết sao về quỷ thai này?”
Du Hạo lặng người thở dài một hơi thay vì đắn đo lựa chọn thì anh đã có thể trả lời một cách nhanh chóng trước câu hỏi của ông “Thiêu đốt nó đi.”
“Cậu nhẫn tâm giết chết đứa cháu của mình sao?”
“Nhẫn tâm…” Du Hạo cười lạnh một cái rồi nhìn ông bằng ánh mắt đầy thách thức “Thì sao? Ta đường đường là quỷ vương một vùng ai gặp cũng phải nhún nhường ba phần, ông thì sao? Lúc nào cũng muốn đối đầu với ta. Ta đã nể tình ông là ông nội của Vy Vy thế rồi sao… ông vẫn đuổi cùng giết tận ta còn gì. Ta biết ngoài mặt ông chấp nhận ta nhưng sau lưng đặt phong ấn trên người Vy Vy, mỗi lần ta tiến lại gần Vy Vy là bản thân ta sẽ như bị thiêu đốt. Nếu ông bảo ta nhẫn tâm vậy ông thì sao lão già đáng chết! Chính ông mới là kẻ nhẫn tâm lừa gạt chính cháu gái của mình còn gì… Hay để ta ở đây nói rõ luôn…chính ông đã…”
Ông Triệu tức giận ném chiếc gậy chống của mình đi, ném thẳng vảo nơi thờ cúng các vị trư hầu “Câm miệng!!!”
“Sao chột dạ rồi sao? Sao lúc đầu ông làm ông không nghĩ tới hậu quả? Sợ Vy Vy biết sao còn làm”
“Ngươi thì biết cái gì mà nói, ta làm tất cả mọi thứ chỉ vì Vy Vy mà thôi.”
“Đến cả việc giết chết con trai, con dâu mình, lợi dụng Phú An, lợi dụng Vy Vy, nếu ta là quỷ thì ông cũng không khác gì ta mấy” Du Hạo vừa nói vừa cười lớn.
Ông Triệu nghiễn chặt lấy hàm răng lại đay nghiến nhìn anh, thế nhưng anh vẫn nhơn nhởn như chẳng biết chuyện gì.
“Thì ra là mày biết hết…”
“Giả ngu thằng này có thể giả vờ bất cứ lúc nào chỉ cần ông thích.”
Ánh mắt rực lửa của cả hai có thể thiêu cháy cả căn nhà.
“Tao đồng ý cho mày vào nhà không phải để mày ở đây thách thức tao” Ông đặt chiếc hũ để dưới bàn chờ Du Hạo tự giải quyết “Quỷ thai này mày thích làm gì thì làm, tao không quan tâm.”
“Được!” Du Hạo cầm chiếc hũ lên ngắm nghía “thay vì nhờ một kẻ giả tạo như ông giải quyết thì tự thân vận động có vẻ yên tâm hơn.”
Nói xong thì anh cũng rời đi chẳng thèm ngoảnh lại, ông Triệu chỉ có thể tức giận và phát hỏa trong tâm can.
Toàn bộ câu chuyện này của cả hai đều bị Ngữ Hành ở ngoài nghe thấy toàn bộ. May mắn thay khi quỷ thai được sinh ra thì ông Triệu cũng ra ngoài trấn áp nó (chỉ cần ông Triệu mở cửa bước ra có nghĩa là toàn bộ căn nhà được phá giải), chính vì thế mà cô có thể nhân lúc đó mà chạy trốn.
Định chạy về xem tình hình thì lại bắt gặp được cuộc nói chuyện của hai người họ.
Đâu chỉ có mình ta lợi dụng Vy Vy mà chính người thân của cô ấy cũng đang lợi dụng cô ấy, truyện này thật sự rất đặc sắc. Ngữ Hành suy nghĩ trên miệng lộ chút ý cười.
Tất cả đều có mục tiêu của mình chỉ có mình Vy Vy là ngu ngơ chẳng biết chuyện gì. Ngoài mặt có thể cười nói với nhau nhưng sau lưng thì chưa chắc họ đã quý mến mình.
Lòng người hiểm ác quả thật không sai.