Ngữ Hành tỏ ra bộ mặt không hiểu, ánh mắt không dám nhìn vào ông. Càng như thế ông càng muốn vạch rõ gương mặt thật của Ngữ Hành, nhưng ánh mắt lấp ló trong phòng đã khiến ông phải bèn nuốt lại những lời muốn nói.
“Cô hãy nhớ thế giới này có luật nhân quả thay vì để tay bản thân dính máu thì cứ chờ đợi quả báo tới đi.”
Nói xong thì ông cũng về nơi thờ phật của mình rồi tụng kinh, trước khi vào cũng bảo nhóm của Vy Vy ngoài cửa bước vào để chăm sóc linh hồn Ngữ Hành.
Nhược Hy cũng vội đóng cửa lại quay về chiếc giường của mình, cô không nhìn thấy linh hồn Ngữ Hành nhưng những gì ông nói với cô ấy Nhược Hy cũng đã nghe rõ mồn một. Dù nghe lén là điều không tốt nhưng nếu nghe lén có thể bảo vệ người bản thân quý mến thì có lẽ là chuyện tốt.
Những gì ông nói có nghĩa là cái cô Ngữ Hành đó đang lợi dụng Vy Vy, quả nhiên chẳng có ai vô duyên vô cớ tiếp tận mình mà không có ý đồ. Có lẽ những chuyện này cô phải nói cho Vy Vy biết để cô ấy đều phòng.
…. Truyện Thám Hiểm
Trời mưa như chút nước, mưa từ sáng đến chiều tối cũng không tạnh, bầu trời âm u trông thật đáng sợ.
Vy Vy đứng trong nhà đưa mắt nhìn những hạt mưa rơi xuống sân nhà, thấy bếp đã nguội cô bèn xuống bếp trâm lửa chờ Phú An đi chợ về để nấu bữa chiều. Chờ bếp nóng cô đứng một mình ở đó là lặng thinh nhìn vào đống lửa đang ửng hồng.
Du Hạo rón rén ôm lấy cô từ đằng sau, làm cô một phen giật mình.
“Sao anh như con nít thế hả? Bất thình lình ở đằng sau em…” Vy Vy khẽ trách móc nhưng trong giọng nói có chút đáng yêu.
Du Hạo càng ôm chặt lấy Vy Vy hơn, anh dựa vào vai cô mà thủ thỉ “Có phải em đang để ý những lời ông nói với Ngữ Hành không?”
Thì ra lúc đó không chỉ có Nhược Hy nghe lén mà còn có hai vợ chồng nhà nhà này…
Vy Vy khẽ thở dài không biết đáp sao.
Du Hạo đứng đối diện với Vy Vy, cầm đôi tay của Vy Vy ánh mắt trìu mến nhìn cô “Vợ à em yên tâm chỉ cần quyết định của em thế nào anh sẽ đồng ý và ủng hộ một trăm phần trăm.”
“Cám ơn anh”
Du Hạo khẽ nhăn mặt “Em không thể gọi anh một câu chồng à? Anh chưa bao giờ được nghe em gọi là chồng đó” Giọng nói nhõng nhẽo đòi cô gọi mình.
Cô đành nói nhỏ vào tai anh, gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.
Cảnh tượng ân ân ái ái của vợ chồng son đều được Nhược Hy lặng người đứng trong phòng nhìn qua cửa sổ, toàn cảnh thu gọn ngay trong tầm mắt.
Đôi bàn tay đặt lên chiếc bụng có phần lớn lên từng ngày của mình, cô vừa buồn vừa hận. Buồn vì cô đã bị mất đi thanh xuân rực rỡ của tuổi trẻ, hận chỉ vì một kẻ không phải người đã cướp đi sự trong trắng của bản thân lại còn để lại trong cơ thể cô một tiểu quỷ đáng chết.
Cô cũng chỉ muốn được vui chơi sống đúng với tuổi trẻ, được yêu người mà bản thân cho rằng thấy hạnh phúc. Vậy mà…chỉ vì một chút lỡ lầm của cô, đi theo A Minh và Vy Vy tới cái làng chết tiệt này khiến bản thân bước vào vũng bùn không thể quay lại.
Cái gì cũng có cái giá của nó, đó là điều cô chọn cô phải chấp nhận. Cũng giống như chơi thua một trận game, đã thua thì phải chấp nhận.
Cứ như thế ngẩn người nhìn ra ngoài suy nghĩ vu vơ, nhưng cũng chính vì những suy nghĩ vu vơ đó của Nhược Hy mà cô cũng quyết định đưa ra ý kiến của mình.
Cô nhớ tới cô gái Ngữ Hành vẫn còn đang ở ngoài nhà chính, dù cô không thể nhìn thấy nhưng cô biết cô ta vẫn còn hiện diện ở đó.
Nhược Hy bước chân ra khỏi phòng, mùi máu quỷ trong cơ thể Nhược Hy tỏa ra. Ngữ Hành đang yên giấc bỗng ngửi thấy mùi máu cũng bèn bật dậy.
Dù đã cố gắng bảo Nhược Hy vào trong phòng vì có thể bản thân sẽ bị tiểu quỷ trong bụi chui ra mà nuốt chửng nhưng tất nhiên Nhược Hy không hề nghe thấy.
Chiếc bụng bình thường yên tĩnh cũng bỗng động đậy, Nhược Hy đau đớn ngã quỵ xuống đất cắn răng chịu đựng. Có lẽ tên tiểu quỷ này muốn chui ra khi còn chưa đủ tháng.
Bụng Nhược Hy hằn lên những vết bàn tay nhỏ, nó muốn chui trực tiếp ra một cách đáng sợ như vậy.
Ông Triệu ngay vách nhà cũng đã nghe thấy tiếng động, thế nhưng thay vì ra tay cứu giúp ông lại nhắm mắt làm ngơ, tay vẫn mân mê chuỗi hạt, miệng vẫn lẩm bẩm những dòng kinh thánh chưa đọc xong.
Cánh cửa nhà theo những dòng kinh phát ra trong miệng ông mà khóa chặt cánh cửa lại, căn nhà bỗng nhiên trở thành một phòng tuyến vững chắc không một âm thanh nào có thể lọt ra, cũng như không thể bước vào.
Ngữ Hành tuyệt vọng xen chút sợ hãi gọi thất thanh Vy Vy và Du Hạo, cô có thể nghe rất rõ tiếng cười nói của hai người họ bên ngoài nhà nhưng cả hai không hề đáp lại.
“Chẳng lẽ mình lại phải chết lần nữa sao?” Ngữ Hành sợ hãi lùi vào góc tường nhìn Nhược Hy đau đớn vùng vẫy trong vũng máu chảy từ thân dưới.
Máu chảy ngày càng nhiều chứng tỏ Nhược Hy cũng sắp được giải thoát bởi con quái thai này.
“Chết đi…mau chết đi con quỷ…” Nhược Hy đau đớn dặn lên những lời gửi gắm cho con quỷ trong bụng mình, cô không thể chấp nhận bản thân sẽ sinh ra một con quỷ mà thay vào đó cô sẽ dùng cách thức của mình để giết nó, dù tàn nhẫn với nó nhưng cô cũng là người đáng thương.