Làm gì có ai biết được khi bản thân bị người khác chiếm lấy cơ thể sẽ xảy ra chuyện gì, tất nhiên Vy Vy hiểu được nên cô nhất quyết không đồng ý với ý kiến điên rồ đó của Ngữ Hành.
Ngữ Hành cũng mất kiên nhẫn, cô cũng chẳng thèm nói lời mềm mỏng nữa mà giọng điệu trở nên gay gắt có phần ra lệnh “Cậu làm bạn mà thế à? Cho người ta mượn cơ thể một chút thì có mất mát miếng thịt nào đâu. Làm bạn mà không giúp người ta thì đừng có coi nhau là bạn.”
Vy Vy cũng phải vỗ tay với những gì bản thân thấy trước mắt “Cậu không giả bộ nữa à?”
Ngữ Hành cũng chỉ biết vênh mặt lên không để Vy Vy vào mắt.
“Cậu nói chúng ta là bạn? Cậu coi tôi là bạn sao?” Vy Vy ngồi ra ghế vắt chéo chân hai tay đan vào nhau để trước bụng.
Ngữ Hành cũng phải khá kinh ngạc trước hành vi bề tôi của Vy Vy, Vy Vy thường ngày yếu đuối dường như đã biến mất thay vào đó là một người khác ánh mắt sắc sảo đang nói chuyện như hạ giọng với cô.
“Thì…thì chúng ta là bạn mà.” Ngữ Hành cũng phải khẽ lùi lại trước phong thái khác lạ của Vy Vy, dù sao Vy Vy cũng là thầy pháp một linh hồn nhỏ bé như cô chắc chắn phải đề phòng.
Vy Vy bật cười lấy tay che miệng “Chuyện này thật buồn cười. Chỉ vì cô giúp tôi vài chuyện mà đã tưởng tôi coi cô là bạn à?”
“Cô…cô có ý gì?”
“Từ cổ trí kim làm gì có chuyện ma và người là bạn! Cô đang tưởng bở à?”
Ngữ Hành cũng phải cứng họng trước câu nói của Vy Vy, cô không ngờ Vy Vy lại là người vong ân phụ nghĩa như vậy. Nói trở mặt là Vy Vy trở mặt ngay.
“Với danh nghĩa là thầy pháp kế nghiệm tôi khuyên cô nên đi đầu thai, nhân quả trên thế gian này sẽ tìm đến khi có duyên. Thay vì mượn thân xác của tôi thì cô có rất nhiều cách nói lời từ biệt với bà của mình, cô có thể gặp trong mơ, cái này chắc tôi không cần dạy cô nữa đâu nhỉ.”
Bị nói cứng họng Ngữ Hành bị cái phong thái uy nghi của Vy Vy mà run sợ, thế nhưng trong tay Ngữ Hành có bí mật mà Vy Vy không hề hay biết nên cô ta định dùng nó để thoả hiệp với cô.
Miệng chưa mở ra, giọng chưa được phát thì bị ông Triệu ở sau đánh tiêu tan. Cái mạng của Ngữ Hành chắc chỉ còn một nửa.
Vy Vy đứng dậy chào ông.
Thấy Vy Vy của mình đã trưởng thành ông cũng cảm thấy tự hào. Ông tiến tới vỗ vào vai cô ân cần.
“Thấy con như vậy bản thân ta có chết cũng yên tâm rồi.”
Vy Vy cũng nở nụ cười với ông.
…
Mới sáng sớm Du Hạo đã đến đón Vy Vy đưa cô tới bệnh viện để thăm Nhược Hy.
Đang trên đường đi bỗng Vy Vy giở thói làm nũng “Em đói quá, sáng nay chưa có gì cho vào miệng cả.”
Nghe thấy vợ mình đói nên Du Hạo rẽ vào hàng quán đứng xếp hàng mua đồ ăn cho cô.
Nhân lúc Du Hạo rời xe Vy Vy lôi chiếc điện thoại của mình đã sập nguồn dưới ghế phụ lái ra, thì ra hôm qua cô đã vô tình cũng như cố ý để đó. Chức năng ghi âm cũng đã được cô bật nên ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện của Du Lạc và Du Hạo tối hôm qua.
Mặc dù cô không muốn nghi ngờ anh nhưng quả thật trên thế giới này chẳng có tình yêu nào vượt qua rào cản âm dương cách biệt, cô yêu anh không có nghĩa là nguyện chết để cùng sống với anh mãi mãi.
Khi anh nói yêu cô muốn cùng cô sống mãi mãi thì cô đã biết bản thân cần phải thay đổi không được yếu đuối nữa, chứ nếu không quay về tiền kiếp có sức mạnh của bản thân cũng chỉ là công cốc.
Chiếc điện thoại đã sập nguồn có lẽ phải về nhà cô mới có thể nghe được cuộc hội thoại của hai cha con Du Hạo.
Lóng lòng mãi mới đến tối trở về căn nhà của ông, sạc điện thoại lên và mở lên nghe.
Lúc đầu cũng chỉ là tiếng khóc bình thường của một người cha mất con nhưng khi bản thân đã mất chút kiên nhẫn thì đột nhiên có bước ngoặt.
…
Càng nghe càng không thể chấp nhận nổi, nước mắt của cô cứ thế rơi xuống cô không tin vào chính tai mình nghe được.
Cô biết lúc này bản thân chắc chắn phải trưởng thành hơn, trên vai cô gánh vác trọng trách rất lớn. Ai bảo cô được sinh ra vào ngày thuần âm 15/7 âm lịch, đây cũng có thể coi là ngày sinh chết.
…
Sáng hôm sau Vy Vy cũng rất vui vẻ mà nấu cơm cho ông, cô cũng không lên thăm Nhược Hy nữa bởi có lên cô cũng không được gặp. Thay vào đó cô ấp ủ một âm mưu chỉ có bản thân mới có thể phá giải, bản thân cô là tiền đề của cái chết thì cứ theo đó mà triển khai.
Trời vào thu nên sắc trời cũng trở lạnh dần khi về đêm, màu trời cũng ngả dần sang vàng khi về chiều. Hôm nay Vy Vy vẫn như thường ngày nấu cơm cho ông, có thời gian sẽ ngồi cạnh ông, xem ông phá giải pháp cho mọi người.
Vy Vy cũng đã học được rất nhiều điều mới lạ khi được ngồi vào vị trí của Phú An.
Du Hạo thấy Vy Vy chuyên tâm học hành cũng không dám làm phiền, tối đến anh cũng chỉ tới trò chuyện răm ba câu với cô, sau đó cô cũng rứt câu đuổi về.
Mặc dù thấy Vy Vy là lạ nhưng Du Hạo không biết lạ ở đâu, vẫn là người con gái đó, vẫn là người anh yêu.