Do Vy Vy không chịu gọi lại nên Du Hạo tỏ vẻ giận dỗi, thấy anh như vậy cô cũng chỉ đành xuống nước gọi một tiếng thân mật “Chồng à”.
Nghe được tiếng gọi êm du, ngọt sớt đó trái tim dù đã ngừng đập của anh cũng bỗng tan chảy, anh muốn ngất ngay tại chỗ nhưng bị Vy Vy phụng phịu mà kéo dậy trả lời.
Du Hạo ghé vào tai Vy Vy mà thì thầm.
Nghe được câu trả lời đó Vy Vy há hốc mồm không khỏi ngạc nhiên, cô không ngờ, không thể ngờ.
“Ai bảo với anh như thế?” Ánh mắt vội quét qua Phú An đang ngân nga rửa bát.
“Chính mắt anh nhìn thấy mà, cả hai mắt đều rất rõ.”
Đang vui vẻ bỗng Vy Vy trầm xuống vẻ mặt trở nên khó coi. Du Hạo hỏi han ngay sau đó “Sao thế? Em khó chịu ở đâu à? Anh nhớ là vừa qua ngày của em rồi mà.”
Vy Vy dùng ánh mắt thắm dò hỏi anh “Sao anh biết chuyện này?”
Du Hạo gãi gãi đầu tỏ vẻ đáng yêu “Thích một người thì tự khắc sẽ biết thôi.”
Chiếc miệng ngọt của anh thật sự cô không chịu nổi, cô bèn đuổi anh về căn nhà xa hoa đó còn bản thân cô vẫn còn chuyện để làm.
…
Vy Vy vào phòng nơi Nhược Hy đang nằm nghỉ, Nhược Hy nằm dài trên giường cánh tay vắt qua trán giống như có tâm sự khó nói.
“Cậu mệt ở đâu à?”
Nhược Hy mở mắt thấy người tới là bạn thân của mình cũng bèn nặng nề ngồi dậy.
“Vy Vy…mình có chuyện muốn nói với cậu, đây cũng có thể coi là bí mật của mình nhưng bản thân mình biết cậu đang lo lắng chuyện của cô gái Nhược Hy nên mình…”
Vy Vy lặng im ngồi xuống cạnh Nhược Hy, nắm chặt lấy đôi tay lạnh giá của người bạn thân cô đã sẵn sàng lắng nghe câu chuyện bí mật đó.
“Mình có thai rồi!”
Như một tiếng sét giữa tai đôi tay đang nắm chặt bống không tự chủ mà thả lỏng. Chuyện cô vừa nghe là cái quái gì vậy trời, có thai?
Nhược Hy hắng giọng nói tiếp “Là của Du Lạc, được năm tháng rồi.” Vừa nói nước mắt lăn dài trên gò má.
Vy Vy không tin sờ chiếc bụng có phần nhô ra của Nhược Hy, cô không ngờ bản thân chỉ mới gần 30 đã chuẩn bị lên chức bà nội, chuyện này quá vô lý không thể ngờ được.
“Trước mình còn tưởng chị chậm kinh với cả mình ăn uống cũng bình thường, bụng cũng không lớn như người khác nên mình không biết là đã mang thai. Dạo này tiểu quỷ trong bụng đó cứ đạp mình nên mình phải tìm bác sĩ …mình vừa đi tìm bác sĩ trong làng xem qua họ nói cái thai đã 5 tháng rồi.”
Lúc này Vy Vy chỉ có thể dành cái ôm cho người bạn của mình, cô cũng không biết nên làm thế nào cho đúng.
Đêm đó là một đêm Vy Vy mất ngủ.
Cô không thể chợp mắt nổi nên bèn cầm đèn pin đi gặp Du Lạc. Vì do bị Du Hạo chặt đứt tay nên hiện giờ anh đang ở ngôi nhà nhỏ của ông sau núi để trị thương.
Trời ban đêm rất nguy hiểm, nơi Du Lạc ở cũng là núi cao chập trùng, biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái thấy có người chúng cũng hiện lên dọa dẫm nhưng tất nhiên cũng đã dọa sai người, chỉ một lá bùa của Vy Vy tất cả đều phải chạy mất, họ sợ thầy pháp, họ sợ lá bùa.
Đứng trước căn nhà tranh rột nát đôi chân vốn thoăn thoắt của cô bỗng khựng lại trở nên nặng nề.
Tiếng thở hổn hển từ bên trong vọng ra, hình như vết thương của Du Lạc ngày càng trở nặng rồi.
Dũng cảm bước tới gần căn nhà mặc dù hòn đá gánh trên vai càng càng trở nặng nhưng cô vẫn cố gắng nết từng bước chân nhỏ tiến tới.
Căn phòng được mở ra mùi ẩm mốc sộc thẳng vào mũi, có lẽ căn nhà này đã quá lâu không ai quét dọn dù sao căn nhà này cũng là nhà ông cô không dùng tới định mai sau chính quyền nhà nước cải tổ khu vực xung quanh thì ông sẽ bán để lấy chút vốn cho tuổi già.
Thế nhưng dù đã chờ đợi mỏi mòn chính sách của chính phủ nhưng nơi này vẫn là một nơi hoang vắng, các hộ dân xung quanh cũng đã bỏ đi từ lâu họ thà bỏ nhà nơi rừng u hoang vắng để vào thành phố sống, lúc này chỉ còn mỗi căn nhà của ông sáng đèn.
Vy Vy tiến vào sâu bên trong, căn nhà toàn bụi bám nhưng chiếc bàn chiếc ghế đặt ở gian chính thì sạch sẽ.
Nghe thấy tiếng động nên Du Lạc bước ra. Vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại, tiều tụy đó của đứa con trai mình trái tim Vy Vy bỗng bị hẫng đi một nhịp, tim cô bị thắt lại giọng nói cũng bị tắc lại giữa cổ.
Du Lạc khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Vy Vy, anh cũng lặng lẽ giấu đi cánh tay vừa được nối lại của mình, sợ rằng sẽ dọa cô.
Vy Vy ngồi xuống bàn để anh đứng trước mắt. Du Lạc cúi mặt xuống giống như người con mắc lỗi đang đứng chịu phạt của mẹ.
“Nhược Hy có thai rồi!”
Nghe thấy vậy Du Lạc vừa vui mà cũng vừa lo lắng, ánh mắt anh cụp xuống ánh mắt láo liên đang suy nghĩ về tương lai của mình.
“Giờ con có con rồi con định giải quyết thế nào?”
“Như ba làm với mẹ vậy đó, con sẽ cưới Nhược Hy”
“Không được!” Tiếng nói từ cửa vọng vào “Ta không đồng ý”