Quỷ Vương Tìm Vợ

Chương 127: Phú An ngốc 2




Phú An đột nhiên cười tươi roi rói hở cả hàm răng trắng tinh của mình, anh nghe kể chuyện xong như biến thành một thằng ngốc không nói không rằng chạy vào trong nhà nơi mà tên hung thủ giết người đang ở.

Mấy người Vy Vy chẳng hiểu những gì Phú An định làm tất cả nhìn nhau mà ngơ ngác, đến cả mấy con quạ cũng phải nhìn nhau đầu lắc lư không hiểu.

Trong lúc không có ai thì Du Hạo bèn kéo Vy Vy ra chiếc xe của Vũ Khang đang dừng trước cửa.

Vy Vy ngơ ngác không hiểu gì ý định của anh lúc này thì anh bèn đưa cho cô một lọ sơn, hiểu ý cô cầm lấy và ghi rất rõ trên xe hai chữ “Tra nam” để trả mối tức giúp cho Ngữ Hành.

Ngữ Hành cũng thấy nhẹ lòng đi biết bao nhiêu. Vy Vy không ngờ Du Hạo lại chơi trò trẻ trâu như thế này dù trò trẻ trâu nhưng Vy Vy rất thích.

Làm xong cả ba vội vã chạy vào bếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn nấu cơm thái thịt rất bình thường.

Một lúc lâu xong Vũ Khang bước ra trên tay cầm mấy lá bùa mà ông đã đưa vẻ mặt cũng đã an yên đôi phần. Trông thấy bộ dạng bình tĩnh của hắn Vy Vy tức lắm, biết hung thủ ở ngay trước mắt nhưng cô không thể làm gì. Luật pháp sẽ xử hắn thay cô, chắc chắn hắn sẽ phải trả giá trong nay mai.

Bước ra khỏi nhà ông Triệu nhìn lại chiếc xe thân yêu của mình hắn vừa lo vừa sợ, chỉ có thể đay nghiến hàm răng lại kêu ken két.

“Ngữ Hành… tại sao cô lại không tha cho tôi…Cái chết của cô thì liên quan quái gì đến tôi, tại sao chỉ tìm tôi mà không tìm ả?”

Những gì lời Vũ Khang nói Ngữ Hành đứng bên cạnh nghe đủ cả không sót một chữ nào. Từ “ả” mà Vũ Khang nói chắc chắn là nói về người bạn thân đã đâm cô một nhát vào tim đó.

Dù chiếc xe có thế nào thì Vũ Khang vẫn lái xe đi, anh vội vã nhấn ga rồi đi mất trong màn sương mờ mờ ảo ảo. Nhược Hy thở dài nhìn theo hình bóng chiếc xe đã đi mất, cô đứng đó lẳng lặng đưa ánh mắt đượm buồn nhìn theo.

Vy Vy cũng chỉ im lặng nhìn Nhược Hy từ trong bếp, Du Hạo đang nấu nướng thấy Vy Vy có tâm sự bèn tiến tới hỏi thăm.

“Đột nhiên em nhớ tới một người quen thôi”

“Có thể kể cho anh nghe câu chuyện đằng sau đó không?”

Vy Vy mỉm cười nhìn anh mà lắc đầu “Duyên nợ giữa em với người bạn đó có lẽ đã đứt thay vào đó em sẽ bảo vệ những người của kiếp này.”

Du Hạo cầm lấy đôi tay của Vy Vy lên ánh mắt anh đầy sự thâm tình “Anh sẽ bảo vệ cùng em.”

Quả thật câu nói này của anh làm cô không bao giờ nghĩ tới. Trên thế giới này chưa bao giờ có chuyện quỷ sẽ bảo vệ con người, nếu anh không phải quỷ thì tốt biết mấy.

Nhưng dù sao hiện thực cũng tàn khốc, chuyện anh chết là chuyện thật 100%, nếu cô là người thì rất khó có thể bên anh, vì thế cô định giải quyết tất cả mọi chuyện rồi sẽ theo anh.

Theo anh về hoàn thiện tổ ấm của mình.



Buổi tối trong lúc mọi người vừa ăn tối xong Vy Vy và Phú An cùng nhau rửa bát thì đột nhiên Du Hạo bất thình lình ở đâu đứng ngay phía sau Phú an đặt đôi bàn tay lạnh giá vào gáy Phú An, quá bất ngờ không kịp trở tay Phú An làm vỡ chiếc đĩa vẫn còn đầy bọt trên tay.

Vy Vy quay sang mà giọng điệu có chút trách móc “Anh làm gì thế hả? Sao lại bất thình lình xuất hiện thế làm Phú An giật mình…”

Du Hạo vẫn tỏ vẻ nhơn nhởn cố ý nhằm chọc tức Phú An “Anh Phú An nhà ta giật mình à… Ôi đáng yêu quá” Vừa nói Du Hạo còn nhéo má Phú An lên làm Vy Vy khá ngạc nhiên, cô không biết vì sao hôm nay Du Hạo lại ăn gan hùm mật gấu gì mà lại có thể làm vậy.

Phú An nhẫn lại từ nãy giờ giống như cơn giông chuẩn bị ấp tới trước cơn bão, anh vớ lấy chiếc thìa đang ở trong chậu định dùng nó làm binh khí để trả lại Du Hạo nhưng tất nhiên Du Hạo nhìn ngay ra ý định đó, sau một nhát gõ vào không khí Du Hạo né sang cố gắng giữ khoảng cách với Phú An, nhưng lúc này Phú An đã rất tức giận bằng mọi giá anh cũng phải gõ được một cái vào đầu Du Hạo.

Khi chiếc thìa chuẩn bị gõ xuống thì Du Hạo bỗng nói nhỏ“Nhược Hy kìa Nhược Hy kìa…”

Nghe thấy vậy Phú An bỗng buông tay trao trả chiếc thìa đặt lại ở trong chậu, mắt thì láo liêng nhìn xung quanh, anh đang tìm hình bóng của một người nào đó.

Quả thật Nhược Hy xuất hiện từ bên ngoài nhà, cô mệt mỏi bước vào phòng nghỉ. Phú An cũng trở nên vui vẻ mà trở về làm nốt công việc còn dang dở của mình.

Vy Vy ghé lại hỏi Du Hạo với ánh mắt thích thú “Anh dùng bùa chú gì mà khiến Phú An đang tức giận bống dịu lại thế?”

Du Hạo ghé gần lại Vy Vy “Anh đã lắm được thóp của Phú An ngốc nhà ta rồi.”

“Là gì thế?”

“Em muốn biết à?”

Vy Vy gật đầu, ánh mắt chờ đợi.

“Gọi một tiếng chồng thì anh sẽ nói”

Đến lúc này rồi mà anh tính tình vẫn như trẻ con, dù khá ngại nhưng cô cũng khẽ gọi nhỏ. Tất nhiên gọi nhỏ thì anh đâu chấp nhận, chuyện cô làm vợ anh, anh đã nói với cả thế giới thế nhưng để được công nhận làm chồng cô sao mà gian nan khó khăn như vậy.