Chương 5 Tìm Kiếm Đường Ra
Đám người tiếp tục tiến lên phía trước dò xét lấy đến toàn bộ cái thôn làng này .Phát hiện cái thôn này hầu hết các nhà đồ vật sinh hoạt đều tại tuy là đã qua thời gian mấy chục năm nhưng mà vẫn còn có thể nhận biết được.
Theo bọn họ thăm dò kết luận cái thôn trang này hẳn là một tòa thôn làng có lấy mấy trăm người dân đã từng sinh sống tại đây.Cả tòa thôn làng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng mà như thật sự là một thôn làng thời kì chiến quốc thì được tính là một tòa thôn làng khá lớn .
Mà Lâm Chiến đã bắt đầu cảm giác đầu cảm giác được cái chỗ này thôn làng không bình thường chỗ.Cả cái thôn làng đều rất bình thường không có chút nào quỷ dị nhưng mà chính điều đó mới là nơi này quái lạ nhất .
“Như cái này thôn làng này mấy chục năm trước còn bình thường như vậy.Vậy tại sao nó lại ở trong chỗ này dị không gian mà không phải trong hiện thực đâu ?”
“Những người dân thật là đi chạy nạn sao ?Như vậy tại họ lại hoàn toàn không mang đi đồ vật đâu ? Ưm Chẳng lẽ là có việc gì xảy ra khiến họ hoàn toàn không kịp thu dọn đồ vât.” Liên tiếp nghi vấn lóe lên trong đầu Lâm Chiến làm hắn bắt đầu kinh nghi bất định.
Đồng thời hắn có dự cảm đằng sau việc người dân nơi đây chạy nạn có lẽ chính là chân tướng việc tại sao một ngôi làng trong hiện thực xuất hiện trong tại đây dị không gian.
Mãi đến lúc trưa đám người cảm giác có chút mệt mỏi đói bụng tìm lấy một chỗ khá là sạch sẽ ngồi tạm nghỉ ngơi.Là một chỗ gốc cây to lớn phía dưới dải lấy một tấm thảm rách nát mà ngồi xuống.
Trương Thị Linh gương mặt hơi đỏ hồng người có chút đói bụng đang ngồi tại than phiền với Vũ Quang.
“Nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ nào .Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa đâu .”
Mà lúc này Vũ Quang phải nói là khổ sở nhất trong đám người .Chỉ thấy ông ta một thân bộ đồ vest đã tháo bỏ cả người đổ đầy mồ hôi thở hổn hển lấy trả lời.
“Ai biết được đâu .Trước nghỉ ngơi một hồi đi chiều chúng ta thử nghiệm tìm lối ra đi .Đáng tiếc là không ai mang điện thoại cả không thì đã có thể định vị nơi này gọi cứu hộ hoặc đi ra rồi.”
Lâm Chiến liền không có bất cứ chuyện gì dù sao hắn thể chất có thể nói so với người bình thường mạnh hơn nhiều .Đứng nói chỉ là nửa ngày như vậy cho dù cả ngày chạy đông chạy tây cũng chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi thôi.
Giữa lúc đám người đang than phiền thì Lê Hoàng Anh trong tay cầm lấy một bọc hoa quả trở về .Thấy trong tay Lê Hoàng Anh cầm trong tay hoa quả Vũ Quang lập tức tiến lên hỏi .
“Mấy cái này hoa quả có thể ăn được hay không ? Cho chú một chút .”
Lê Hoàng Anh cười từ trong bọc phân cho mấy người hoa quả dại .Chắc chắn nói với mấy người .
“Yên tâm dựa theo ta hiểu biết những thứ này hoa quả dại không có bất kỳ độc tố gì có thể ăn chút để bớt đói .”
Nghe vậy đám người bắt đầu cầm lấy cái quả dại trong tay ăn .Lâm Chiến cũng không ngoại lệ tuy nói hắn không mệt nhưng mà lại là có chút khát nước .
Mà phải nói rằng Lê Hoàng Anh không hổ là Thiên Đô đại học sinh viên trên đường đi thăm dò thôn làng .Hắn vì đám người giảng giải không ít đồ vật trong thời kì chiến quốc còn giải lấy một chút phong tục kì lạ trong thôn làng .Hơn nữa Lâm Chiến cảm giá được Lê Hoàng Anh vô cùng hứng thú với cái này thôn làng .Tuy là không rõ lắm tại sao nhưng Lâm Chiến cảm thấy Lê Hoàng Anh người này điển hình chính là một cái thanh niên nhiệt huyết, sôi nổi năng động rất thân thiện .
Như là trước kia Lâm Chiến sẽ kết giao một phen với Lê Hoàng Anh nhưng mà hắn bây giờ thân phận lại không thể tiếp xúc với xã hội bên ngoài được.
Ngồi trong lúc rảnh rỗi Lâm Chiến bắt đầu hỏi hệ thống là khi nào có thể trở về .
“Hệ thống bao lâu nữa mới có thể trở về đây ? Ngươi xác định giao điểm giữa hiện thực với dị không gian sao mà lâu thế .”
[hồi kí chủ bổn hệ thống vẫn đang tại dò xét .Như xác định được có thể lập tức đưa kí chủ trở về hiện thực]
Nghe vậy Lâm Chiến liền không quan tâm lắm vì hiện tại chẳng có nguy hiểm gì à. Ngoại trừ cái tòa này thôn trang người dân biến mất nguyên nhân có chút kì dị liền không có chuyện gì rồi .
Còn như điều tra nguyên nhân nơi đây người dân biến mất nguyên nhân Lâm Chiến liền không có dự định như vậy .Hắn chỉ muốn cẩu lấy một chỗ chờ hệ thống xác định giao điểm giữa hiện thực với dị không gian trở về tiếp tục luyện lấy Thanh Phong quyền .
Lần này bị kéo vào dị không gian liền chắc chắn sẽ có lần tiếp theo .Ai biết lần tiếp theo sẽ xuất hiện là chỗ nào đâu một phần vạn xuất hiện chỗ nào quỷ quái liền xong đời cho nên Lâm Chiến chỉ muốn an ổn luyện võ tăng cường sức tự vệ trong cái thế giới đáng sợ này .
Tính danh :Lâm Chiến
Thể chất : Phàm thể
Công pháp : không
Tu vi : không
Kỹ năng : Thanh Phong quyền (nhập môn)
Nhiệm vụ : [sinh tồn nhiệm vụ : mời kí chủ sinh tồn trong dị không gian cho tới khi hệ thống tìm được giao điểm giữa hiện thực và dị không gian .Nhiệm vụ hoàn thành sẽ lấy được tưởng thưởng ]
Nguyên điểm : 0.5
Đánh giá : có chút sức tự vệ
Làm Lâm Chiến mở ra hệ thống bảng liền có có thấy đến nguyên điểm dòng thay đổi từ 0 biến thành 0.5. Một loại suy đoán hiện lên trong đầu hắn .
“Chẳng lẽ dị không gian tồn tại loại nào đó vật chất mà hiện thực không có .Mà hệ thống có thể chuyển hóa nó thành nguyên điểm .”
Tuy không rõ ràng nguyên điểm làm được gì nhưng mà có thể trong dị không gian không chút nguy hiểm nào lấy được nguyên điểm cũng tốt .
“Nhưng mà này nguyên điểm có chút ít à .Làm sao từ sáng đến bây giờ mới có thể lấy đến 0.5 đâu . Hay là nơi này cái loại đó vật chất cực kỳ ít chăng ?”Lâm Chiến nhìn lấy 0.5 nguyên điểm bỗng cảm giác lấy hệ thống làm sao có chút phế .
“Tốt rồi có còn hơn không .Ngồi yên một chỗ lấy được nguyên điểm liền không tệ rồi .”Mặc kệ hệ thống bảng Lâm Chiến cùng đám người ngồi nghỉ ngơi nói chuyện với nhau.
Tầm một tiếng sau đó đám ngưới bắt đầu hồi phục đứng dậy lên . Lê Hoàng Anh dẫn đầu bọn họ bắt đầu tiến sâu vào trong tìm kiếm lối ra .
“Mọi người nghỉ ngơi xong rồi bắt đầu đi tìm đường ra nơi này thôi.Chúng ta cũng không thể ngồi lấy chờ đợi được .Không bằng liền chia ra làm hai đội tìm kiếm trên đường đi để lại kí hiệu .Như có phát hiện chúng ta liền có thể lần theo kí hiệu tìm thấy nhau như nào .”
Lê Hoàng Anh quay đầu nói với mọi người . Nghe thấy đề nghị của hắn Trương Thị Linh với Vũ Quang gật gật đầu .Còn Lâm Chiến liền không quan tâm lắm mặc cho hắn an bài .Dù sao Lâm Chiến là người biết nơi này dị không gian nhưng là không dễ như vây thoát ra .
“Tôi cùng với Linh tỷ đi lấy phía sau làng tìm kiếm chú Quang cùng với em Chiến đi tìm phía trước ngôi làng như thế nào hả ? Như không có ý kiến liền chia ra đi .”
Dứt lời hai bên tách nhau ra quay ngược phương hướng nhau bắt đầu tìm kiếm . Lâm Chiến cùng với Vũ Quang hai cái đàn ông trên đường liền tương đối im lặng tìm kiếm lấy .Thi thoảng phát hiện cái gì mới có thể lẫn nhau trao đổi .
Đáng tiếc là theo thời gian trôi qua đám người hoàn toàn không tìm được đường ra .Xung quanh thôn trang hoàn toàn bị bao bọc bởi đủ loại cây cối um tùm . Cứ đi lấy một lúc liền quay trở lại chỗ cũ không thể phân biệt phương hướng .
Cũng may là trên đường đi còn để lại kí hiệu giúp đám người không mức là không tìm được nhau.Mà lúc này phía Lê Hoàng Anh với Trương Thị Linh liền không như phía Lâm Chiến.
Chỉ nghe lấy Trương Thị Linh có chút tò mò liên tục hỏi lấy Lê Hoàng Anh về Thiên Đô đại học sinh hoạt .Mà Lê Hoàng Anh cũng cảm giác được Trương Thị Linh trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối .
“Thiên Đô đại học thật tốt à chị thật rất ngưỡng mộ em đâu .Đáng tiếc năm đó chị không có như em cố gắng rồi . Cố lên chàng trai như em đã thi vào được thật tốt học tập .”
Nguyên lai là chị ta cũng đã từng đăng ký thi vào Thiên Đô đại học nhưng mà lại không thể đỗ vào được . Thấy vậy Lê Hoàng Anh cười cười an ủi .
“ Chị không cần tiếc nuối như vậy đâu .Khi cuộc sống đóng lại chúng ta một cánh cửa rồi sẽ lại mở ra cho chúng ta một cánh cửa khác .”
Nghe vậy Trương Thị Linh cười cười vỗ vỗ vai Lê Hoàng Anh nhìn lấy cao lớn hơn mình thân niên nói.
“ Chị đây nhưng không có như vậy dễ buồn bã.Yên tâm đi chị bây giờ vẫn sống rất tốt đây .”
Nhìn thấy nhanh như vậy lấy lại tinh thần phấn chấn Trương Thị Linh Lê Hoàng Anh có chút kinh ngạc liền tiếp tục tìm kiếm .
Hai người tìm kiếm hồi lâu nhưng có tìm đến bất kỳ cái gì đường đi nhưng mà lại tìm được một cái hang động .Phía trong ánh sáng le lói không biết liên thông tới đâu.