Chương 4 Bình thường thôn trang
Trước mắt là một cái thôn làng hoang vắng nằm trong giữa mảnh này rừng núi cổng thôn đã là tàn tạ không chịu nổi .Cột hai bên cổng thôn đã mục nát mọc đày lấy rong rêu phía trên bảng hiệu nghiêng ngả lấy tựa hồ lúc nào cũng có thể rơi xuống chữ viết phía trên đã hoàn toàn là không thể nhìn rõ chỉ thấy được một chữ Hoa.
Mà Lâm Chiến đang giá xung quanh cùng với mấy người xuất hiện ở nơi này.Đồng thời mấy người kia cũng đang quan sát lấy Lâm Chiến.
Phân biệt là một cô gái trẻ cao hơn một mét bảy một đầu tóc ngắn màu hồng tuổi tầm hai mươi ăn mặc lấy thân trang phục thời thượng .Làn da trắng hồng, một cái quần bò tới nửa đùi một chiếc áo chỉ thể thao mặc tới phần bụng trước ngực rất là đầy đặn .Trông rất là cá tính cùng nóng bỏng khuôn mặt xinh đẹp đang sững sờ đánh giá quanh thân.
Kia hai người con trai phân biệt là trung niên nhân tầm ba mấy hoặc bốn mấy tuổi mập mạp đeo kính mặc lấy một bộ vest người liền hơi lùn có chút kinh nghi bất định nhìn lấy xung quanh.Còn lại là một thanh niên trẻ trung đẹp trai cao hơn một mét tám, ăn mặc một thân trang phục thường ngày có chút hứng thú đánh giá xung quanh.
Một thân cơ bắp hùng hồn lại mặc lấy một thân quần áo bệnh nhân Lâm Chiến có vẻ như là hạc giữa bầy gà mấy người đều chút kỳ lạ nhìn lấy hắn.
Lúc này kia cô gái xinh đẹp là Trương Thị Linh nhìn lấy mấy người mở miệng nói.
“Các ngươi biết đây là đâu sao ? Làm sao ta lại xuất hiện ở đây.Không phải là vừa mới là ta đang ở trong phòng tập sao .”
“ Ta cũng không biết rồi ta cũng đang ở trong phòng làm việc đây tự nhiên liền hoa mắt liền xuất hiện ở đây rồi .’’
“ Nhìn ta làm gì ta cũng không biết .”Lâm Nhìn lấy đám người đáp lại, trong đầu biết rõ không phải địa phương đáng sợ kia liền được.Hơn nữa nhìn này dị không gian là ngẫu nhiên liền kéo người vào rồi.
Mà lúc này Lê Hoàng Anh cũng là thanh niên đẹp trai bỗng nhiên mở miệng lấy nói một câu khiến đám người chút sợ hãi .
“ theo ta được biết Thiên Việt triều hiện tại dường như là đang tại thí nghiệm một số thứ gì đó về không gian .Có lẽ chúng ta không may bị kéo vào rồi đâu .”
Vũ Quang cũng là kia trung nhân sợ hãi nói. “Chàng chai ngươi liền đừng nói bậy rồi làm gì có cái gì thí nghiệm .Như thật có chúng ta liền chẳng mấy liền về được rồi .”
“Đúng như là thiên triều thí nghiệm chúng ta chả mấy chốc liền có thể trở về .” Trương Thị Linh gật gật đầu tán đồng lấy ý kiến của Vũ Quang. Dù sao hiện tại Thiên Việt triều lấy dân làm gốc vì dân làm việc như thật sự có người dân bị cuốn vào trong loại này thí nghiệm chắc chắn liền sẽ được thả ra .
Mỗi người tâm tư khác biệt suy tư lấy chỉ có Lâm Chiến vẫn là đang cảnh giác quan sát lấy xung quanh .Hắn nhưng là không có ba người mơ màng nghĩ đây là cái gì Thiên Việt triều thí nghiệm.Đây là hệ thống gọi là dị không gian dù không nguy hiểm như cái kia địa phương quỷ quái mà tiền thân ngộ nhập nhưng chắc chắn cũng không đơn giản.
Quả nhiên hệ thống liền xuất hiện hơn nữa còn đưa ra nhiệm vụ đầu tiên.
[sinh tồn nhiệm vụ : mời kí chủ sinh tồn trong dị không gian cho tới khi hệ thống tìm được giao điểm giữa hiện thực và dị không gian .Nhiệm vụ hoàn thành sẽ lấy được tưởng thưởng ]
Nhìn lấy lần đầu tiên xuất hiện nhiệm vụ Lâm Chiến trong lòng có chút nặng nề .Sinh tồn lấy trong thời gian hệ thống xác định giao điểm giữa hiện thực và dị không gian .E rằng giữa chừng sẽ xuất hiện cái gì đó biến cố cũng nói không chừng.
“Sinh tồn nhiệm vụ à.Xem ra là mình lấy trước sống sót làm chủ còn như cái khác tính sau đi như ngay mạng đều không giữ được thì còn nói chuyện gì khác nữa .”
Lê Hoàng Anh nhìn thấy Lâm Chiến như vậy cảnh giác luôn nhìn chằm chằm lấy xung quang bỗng mở miệng nói.
“Ê người anh em không phải bị mắc lấy chứng vọng tưởng bị hại chứ .Ở đây không có bất kỳ cái gì nguy hiểm nha không cần như vậy cảnh giác .”Lê Hoàng Anh nhìn lấy Lâm Chiến cười cười nói .
“ Cảm ơn anh nhắc nhở tôi chỉ là có chút không thích ứng nơi này mà thôi.”Gượng cười đáp lại Lê Hoàng Anh liền trầm mặc lại không lên tiếng nữa.Trong chốc lát đám người đúng là im ắng không nói chuyện với nhau.
Thấy không khí có chút lúng túng Lê Hoàng Anh tiến lên phía trước giới thiệu tự mình .
“Tự giới thiệu một chút tôi là Lê Hoàng Anh năm nay 22 tuổi đang học tại Đại học Thiên đô .Như tin tưởng ta không bằng chúng ta liền tiến lên khám phá nơi này chút như thế nào .”
Nghe vậy đám người có chút kinh ngạc nhìn lấy Lê Hoàng Anh không ngờ rằng hắn lại là sinh viên đại học Thiên Đô.Phải biết đó là top đầu trường đại học đứng đầu toàn quốc cho dù là trên toàn bộ Lam Tinh đều là đủ đứng vào năm vị trí đầu .Hàng năm các nơi sĩ tử đều muốn chen phá đầu tiến vào thậm chí không ít du học sinh của các nước lớn khác đều muốn đi du học qua đâu.
Nhưng mà người vào được đại học Thiên Đô lại là trong vạn chọn một . Điều kiện cực kỳ hà khắc yêu cầu học sinh các loại môn học lĩnh vực đều phải đạt đến lấy mức giỏi gia cảnh trong sạch .Đương nhiên cũng có ngoại lệ đó là như có người ở trên một lĩnh vực nào đó cực kỳ giỏi thì có thể tuyển thẳng vào .
Sở dĩ như vậy là vì đại học Thiên Đô là nơi đào tạo lấy nhân tài cho Thiên Việt triều hiệu lực. Có thể nói là chỉ cần tốt nghiệp được đại học Thiên Đô cho dù là không làm việc cho Thiên Việt triều đều có vô số công ty tập đoàn thế lực mời chào.
“ Trương Thị Linh năm nay 25 tuổi là một huấn luyện viên nhảy ba lê .”
“Vũ Quang 39 tuổi .Làm trưởng phòng công ty phân nhánh của tập đoàn Sơn Hải .”
“Lâm Chiến 20 tuổi là bệnh nhân .”
Đám người lấy lại tinh thần thay nhau giới thiệu tự thân .Nhưng mà đến lượt Lâm Chiến liền để bọn họ kì quái. Dù sao nhìn lấy Lâm Chiến một thân cơ bắp rắn chắc vô cùng nổi bật nói hắn là vận động viên hay gymer bọn thì bọn họ còn tin .Còn người bệnh có ai thấy qua người bệnh nào mà như vậy to con khỏe mạnh sao.
Đám người cũng không để ý lắm bắt đầu cùng nhau tiến lên .Chỉ là Lâm Chiến trông hoàn toàn không lắm với đám người luôn cảnh giác xung quanh .
Theo đám người tiến vào nhập vào tầm mắt là trước mắt tòa này hoang vắng thôn trang . Những ngôi nhà thiết kế theo kiểu thập niên trước vách tường đã là mọc đầy rêu xanh .Nơi đây đã hoàn toàn không còn chút nào nhân loại sinh tồn vết tích rồi hoặc là nói qua thời gian ma diệt nơi này nhân loại vết tích đã bị xóa đi.
“Xem ra nơi này đã cực kỳ lâu không có người ở .Nhìn lấy kiến trúc nơi này đã là mấy thập niên trước rồi .”Lê Hoàng Anh hứng thú bừng bừng tìm kiếm lấy trong các ngõ ngách nói với mọi người .
“Ừm đúng vậy chắc hẳn là còn trong thời chiến quốc rồi .Những người dân nơi đây hẳn là đã chạy nạn mà bỏ cả nhà cửa .”Trương Thị Linh có chút thương tâm nói rằng.
Mà người ở đây đều có chút đồng cảm ngay cả Lâm Chiến cũng vậy. Tuy hắn không phải người ở thế giới này nhưng mà c·hiến t·ranh hai chữ đối với mỗi người dân chúng vô tội mà nói đều là đau thương.
Thời kì chiến quốc trên Lam Tinh kéo dài mấy trăm năm trước đều suýt nữa đánh đổ cái tòa này đã tồn tại mấy nghìn năm Thiên Việt triều.Như không phải lúc đó Bắc Tề quốc đánh bại Đại Nhật Đế Quốc gấp rút tiếp viện cho Thiên Việt triều bị lấy tam quốc từ Đại Viêm quốc, Nam Cương quốc,Mạc Hoa quốc vây công có lẽ hiện tại liền có còn hay không Thiên Việt Triều liền khó nói.
Sau trận chiến đó Thiên Việt triều tổn thương nguyên khí nặng nề cùng với Bắc Tề quốc hướng lấy Đại Nhật đế quốc Đại Viêm quốc, Nam Cương quốc,Mạc Hoa quốc kí kết hiệp định đình chiến lập nên tam đại chiến khu.
Phân biệt là Đông Dương Chiến khu lấy Thiên Việt triều cùng Bắc Tề Quốc làm chủ.
Đại Nhật Chiến khu lấy Đại Nhật Đế Quốc làm chủ chưởng khống lấy các tiểu quốc.
Thụy Tinh Chiến khu do tam quốc làm chủ là Đại Viêm quốc, Nam Cương quốc,Mạc Hoa quốc.
“Nhưng mà làm sao ta cảm giác không giống là họ chạy nạn .Như chạy nạn làm sao lại ngay cả đồ vật đều không kịp dọn dẹp đâu như là đây .”Lâm Chiến cũng đi theo Lê Hoàng Anh tìm tòi thấy đến các nhà hầu hết đồ vật còn tại.Nhất là khi hắn tìm được một sấp đông dương tiền, tuy là nó đã ăn mòi theo thời gian nhưng mà vẫn có phân biệt ra được.
Thấy Lâm Chiến tìm được đông dương tiền mấy người còn lại xúm lại đều là nghi hoặc không thôi.
“ Cũng đúng thời kì chiến quốc người dân nơi đây như thật chạy nạn thì hẳn là phải mang theo tiền chứ .”
“Thật đúng là kì quái như thật chạy nạn họ phải mang theo tiền chứ nhỉ ?”
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà khiến người dân nơi này đều không kịp mang tiền đi đâu ?.”Lê Hoàng Anh nhìn chằm chằm lấy đống tiền suy tư.Phải biết đó là thời kì c·hiến t·ranh thông tin cũng không được như hiện tại dễ dàng liền có thể truyền đi .
Mà một thôn làng tại chỗ vùng cao xa xôi như này mà người dân chạy nạn theo lý đều phải mang theo các loại đồ vật để sinh tồn đặc biệt là đông dương tệ như không có tiền lúc đấy cho dù là bước vào được thành thị cũng là nửa bước khó đi.