Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 405




Hạ Đông Hải vỗ vỗ vai tôi và nói “Nếu chúng ta làm như vậy thì vẫn còn một nửa cơ hội chiến thắng, còn nếu chúng ta không thử thì với sức lực của chúng ta, ch.ết là cái chắc.”
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Hạ Đông Hải và nói, “Có thể dựa theo cách của cậu mà hành động, nhưng tôi nhất định phải làm mồi nhử.”
Cậu ấy nghe vậy nhíu mày, chỉ vào vết thương trên vai: "Cậu nhìn đi, với tình trạng hiện tại của tôi, làm sao có thể thành công cắt được mũi của xác ướp chứ?"
Nói xong, cậu ta đem thanh kiếm gỗ đã gãy nát đưa cho tôi: "Đây là trận chiến cuối cùng, cậu thắng, chúng ta đều sống, cậu thua, chúng ta đều phải ch.ết."
Lời nói của Hạ Đông Hải khiến lòng tôi trĩu nặng, chẳng lẽ đều phải ch.ết sao? Chỉ e từ lúc bước vào nơi nuôi dưỡng xá.c ch.ết này, đã định sẵn là phải đánh một trận sống ch.ết.
(养尸地: Nơi nuôi dưỡng xá.c ch.ết *truyền thuyết về nơi nuôi dưỡng xá.c ch.ết bắt nguồn từ người dân Vĩnh An, cái gọi là nơi nuôi dưỡng xá.c ch.ết là chỉ nơi mà xác ch.ết được chôn ở vùng đất đó sẽ không bị tự nhiên ăn mòn, trải qua một thời gian các xác ch.ết nơi đó sẽ biến thành cương thi*)
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch với Hạ Đông Hải, lần đầu tiên hai chúng tôi im lặng như vậy ngồi quay lưng vào nhau, cậu ta đưa cho tôi một điếu thuốc.
Nhưng vì cả hai chúng tôi đều không có lửa nên chỉ có thể đưa điếu thuốc lên trước mũi ngửi, thực ra điếu thuốc vốn đã bị trận mưa lúc trước làm ướt, cho nên có ngửi cũng không có mùi gì.
“Minh Dương, cậu có biết tôi đang nghĩ gì không?” Giọng nói Hạ Đông Hải có vẻ yếu ớt.
Tôi lắc đầu, cậu ấy đang nghĩ gì sao tôi biết được, cho nên tôi cố ý trêu chọc hỏi Hạ Đông Hải: “Có phải cậu đang nghĩ đống tiền của mình không thể mang theo vào quan tài đúng không?”
“Nói bây bạ, hừ!” Hạ Đông Hải quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn tôi:“Những lời này không được nói lung tung, sẽ bị dính sự xui xẻo đó.”
“Bây giờ chúng ta cũng xui xẻo sắp ch.ết rồi.” Tôi yếu ớt nói.
Vốn dĩ tôi đưa Thanh Thanh đến đây để chôn cất thai nhi ma, nhưng bây giờ Thanh Thanh không biết đã đi đâu, và sư phụ cũng biến mất, chỉ còn lại tôi và Hạ Đông Hải.
Đáng sợ nhất là Hạ Đông Hải còn bị thương, trong người tôi còn có một luồng khí nóng không tan.
Cơ thể tôi lúc thì như nước sôi sôi sùng sục, lúc thì như băng tuyết cực kỳ lạnh, khiến tôi có chút chịu không nổi, nhưng vẫn phải giả vờ không sao trước mặt Hạ Đông Hải.
Nhưng tên Hạ Đông Hải này rất tinh tế, ba cái mẹo nhỏ này của tôi không thể nào gạt được cậu ta.
Cậu ấy đưa tay sờ trán tôi, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Sao người cậu còn nóng như vậy?”
“Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.” Tôi đẩy tay Hạ Đông Hải ra.
Cậu ấy lập tức đặt tay lên mạch của tôi, cẩn thận bắt mạch cho tôi, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi nói: “Trong người cậu có khí đang lưu thông, mạch lúc mạnh lúc yếu, không ổn định, lồng n.g.ự.c của cậu có đau không?”
Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm tôi, thực ra n.g.ự.c tôi rất đau, tim đập nhanh, có chút hoảng loạn. Nhưng để trấn an Hạ Đông Hải, tôi lắc đầu: "Không đau, còn cậu? Vết thương của cậu không sao chứ?"
Tuy rằng vết thương của Hạ Đông Hải không chảy m.á.u nữa, nhưng nhìn thấy những bọt khí màu trắng kia lại khiến người ta cảm thấy bất an, chất dịch màu vàng nhạt chảy ra từ miệng vết thương.
Những chất dịch này có mùi tanh nồng, khiến cho người ta mắc ói.
“Phần này của tôi tê liệt, không cảm thấy đau.” Hạ Đông Hải đưa tay ấn vào cánh tay bị thương, từ vết thương chảy ra rất nhiều chất dịch.
“Đừng chạm vào nó.” Tôi lo lắng nhìn Hạ Đông Hải, nhưng dáng vẻ cậu ta không quan tâm đến bất cứ điều gì: “Dù sao tôi cũng không biết mình có thể sống được hay không, tôi còn quan tâm có bị tàn phế hay sao? Nếu không được nữa thì cánh tay ông đây cứ cưa xuống thôi."
“Vừa rồi cậu nói tôi ăn nói xui xẻo, cậu thì sao?” Tôi cởi bỏ băng vải đã dính đầy chất dịch, nhìn ba vết thương đã biến thành màu đen của Hạ Đông Hải.
Trên vết thương hình như có thứ gì đó đang chuyển động, mặc dù chuyển động rất chậm nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đây là?” Tôi đưa tay ra, cẩn thận ấn xuống da thịt Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải cắn răng, cụp mắt cẩn thận quan sát.
“Giúp tôi móc nó ra.” Mặt cậu ta tái nhợt.
Tôi gật đầu, nhưng lại không biết phải làm thế nào, tôi sợ mình làm vậy sẽ làm Hạ Đông Hải bị thương.
“Mau lên, cậu còn ngơ ngác cái gì vậy?” Thấy tôi hồi lâu không nhúc nhích, Hạ Đông Hải lập tức mất kiên nhẫn quát tôi.
Tôi chỉ biết nghiến răng cầm lấy thanh kiếm gỗ Hạ Đông Hải đưa cho tôi, bảo tôi dùng tay móc thịt Hạ Đông Hải, tôi không làm được, chỉ có thể dùng thanh kiếm gỗ này.
Chỉ là khi kiếm gỗ vừa chạm nhẹ vào vết thương của Hạ Đông Hải, cả người cậu ta run lên vì đau, mặc dù bảo tôi tiếp tục nhưng môi cậu ta đã tím tái.
“Bỏ đi, tự mình tôi làm.” Hạ Đông Hải cướp lấy thanh kiếm trong tay tôi, đ.â.m vào vết thương của mình, nghiến răng nghiến lợi xoay thanh kiếm gỗ, một miếng thịt lớn thối rữa rơi ra.
Thứ vừa nhúc nhích vừa rồi rơi xuống đất cùng với đống thịt, miệng Hạ Đông Hải chảy máu, cậu ta đau đến mức cắn chảy m.á.u lưỡi.
“Cậu xem giúp tôi nó là cái gì.” Hạ Đông Hải mồ hôi lấm tấm trên trán, yếu ớt nói với tôi.
Tôi cúi xuống và nhìn kỹ vào miếng thịt đen trên mặt đất, những con giòi màu trắng bò ra từ miếng thịt. Những con sâu này là giòi chuyên ăn xác ch.ết. Nó chỉ xuất hiện sau khi con người ch.ết, sinh sôi nảy nở trên xác ch.ết và ăn thịt xác ch.ết.
Nhưng Hạ Đông Hải vẫn chưa ch.ết, tại sao trên người Hạ Đông Hải lại xuất hiện thứ này?
“Nó là gì vậy?” Hạ Đông Hải sốt ruột hỏi tôi.
“Giòi xác ch.ết” Tôi cắn chặt răng, không giấu gì Hạ Đông Hải.