Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 404




Lúc xác ướp chỉ còn cách tôi chưa tới một mét, tôi có thể nghe thấy tiếng cái cổ đang cử động rắc rắc của nó. Giờ phải làm sao? Hạ Đông Hải vẫn đang hôn mê, cho dù tôi có dụ xác ướp chạy xa khỏi đây Hạ Đông Hải cũng không chạy đi được.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái áo dính m.á.u đã bị nó xé vụn, sau đó lặng lẽ nhặt cái áo rồi buộc lên một cái bia mộ.
Tôi cố ý thở mạnh một cái khiến xác ướp lập tức hướng về phía mình sau đó lập tức nín thở chạy về phía Hạ Đông Hải.
Vết thương trên người Hạ Đông Hải không còn chảy m.á.u nữa, quần áo dính m.á.u trên người cậu ta bị tôi cởi ra. Để đề phòng bất trắc tôi còn đặc biệt lấy từ trong túi vải của cậu ta ra mấy mảnh vải quấn tạm lên vết thương.
Xác ướp một quyền đã đánh vỡ vụn bia mộ, quay đầu lại gầm gào hướng về phía hai người chúng tôi.
Tôi che miệng Hạ Đông Hải, bản thân cũng nín thở. Xác ướp đang từ từ từng bước tới gần chúng tôi. Cuối cùng, sau khi tuyệt vọng mò mẫm trên mặt đất, nó ngẩng đầu lên và bắt đầu gầm gào.
Âm thanh đinh tai nhức óc đó khiến Hạ Đông Hải đang hôn mê cũng phải tỉnh lại vì sợ. Cậu ta vùng vẫy muốn thoát khỏi tay tôi nhưng xác ướp đã ở ngay trước mặt chúng tôi tôi không thể buông tay.
Tới khi xác ướp quay đầu rời đi tôi mới buông tay đang che miệng Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải đ.ấ.m một cái lên n.g.ự.c tôi, hít thở phì phò nói: “Cậu, cậu, tên tiểu tử này muốn bức c.h.ế.t tôi phải không?”
“Cậu không thấy xác ướp à? Vừa rồi mà tôi thả tay ra thì hai chúng ta xong đời rồi.” Tôi vẫn khiếp sợ nhìn ngó xung quanh, xác nhận nó đã đi mất tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Hạ Đông Hải bất lực ấn tay lên n.g.ự.c mình thở phì phò, khinh bỉ nhìn tôi một cái: “Vẫn còn già mồm, nhưng tôi dám khẳng định chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của nó.”
Hạ Đông Hải nói với tôi vừa nãy xác ướp đột nhiên xuất hiện bắt cậu ta đi, sự việc quá bất ngờ khiến cậu ta không kịp phản kích.
“Không biết sư phụ bây giờ ra sao?” Nghĩ lại lúc ấy chúng tôi không nên để sư phụ ở lại một mình, ông ấy có thể đã….?
“Cha tôi không thể nào đấu không lại nó, chắc chắn ông ấy đang nấp ở nơi nào đó đợi cơ hội ra tay.” Không đợi tôi nói xong Hạ Đông Hải đã kích động ngắt lời tôi. Tôi lặng lẽ gật đầu, lòng thầm mong là như vậy.
“Nhưng Phạm Tú Tú thì sao?” Hạ Đông Hải nghi ngờ: “Vừa nãy khi ở cạnh xác ướp tôi có ngửi thấy mùi của Phạm Tú Tú, có lẽ nó đã hút mất linh hồn của cô ấy rồi.”
“Sao cơ? Không phải cậu nói?” Tim tôi hẫng một nhịp.
Nếu linh hồn bị hút mất vậy thì sẽ không có cách nào đầu thai chuyển kiếp, điều này tôi biết rất rõ.
“Nó là xác ướp, tôi nghĩ nó chỉ hút m.á.u thôi, không ngờ…” Hạ Đông Hải thở dài.
Tôi có chút bối rối, đến thứ này chúng tôi cũng đánh không lại, vậy bách quỷ hợp thành như Liễu Trường Minh thì càng không thể làm gì được rồi.
“Giờ chúng ta phải nghĩ ra cách, tôi nghĩ nó chắc chắn phải có điểm yếu, chúng ta không thể đối đầu trực tiếp với nó, phải dùng trí.” Hạ Đông Hải đầy kinh nghiệm nhìn tôi.
Tôi gật đầu, đấu trí? Yếu điểm? Thứ duy nhất tôi nghĩ đến là hai mắt của nó không nhìn được.
“Nếu chúng ta hủy mũi của nó thì sao?” Hạ Đông Hải đột nhiên hỏi.
“Hả? Phá hủy mũi của nó?” Tôi nhìn cậu ta. Nói thì dễ nhưng làm thế nào lại không đơn giản.
Chúng tôi chỉ cần đến gần là thứ quái quỷ đó sẽ phát giác được, đến lúc đó chưa phá hỏng được mũi của nó sợ rằng tính mạng của cả hai cũng không giữ được.
“Tôi làm mồi nhử, cậu hành động.” Hạ Đông Hải kéo tôi về phía trước, bắt đầu thì thầm gì đó vào tai tôi.
Tôi nghe thì liên tục lắc đầu: “Đùa gì thế? Làm như vậy quá nguy hiểm cho cậu, nhỡ tôi trượt tay thì làm thế nào?”
“Mạng của tôi coi như giao phó cho cậu rồi, đừng có nhỡ như gì nữa.” Hạ Đông Hải mặt mày nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi nắm chặt tay, đầu óc bắt đầu đấu tranh không ngừng. Tuy rằng cách của Hạ Đông Hải nguy hiểm nhưng nếu không làm thì chúng tôi cũng đâu còn cách nào khác?