Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 406




Hạ Đông Hải nghe vậy lập tức toàn thân mềm nhũn, hai mắt trợn to: "Giòi xác ch.ết?"
"Hạ Đông Hải, cậu thử dùng bùa chú trị vết thương này xem sao? Hay là?" Những thứ này tôi không biết, nhưng Hạ Đông Hải trước đây dùng qua bùa chú để áp chế lời nguyền, cho nên tôi nghĩ cậu ta sẽ có biện pháp.
Hạ Đông Hải kéo chiếc túi của mình, lấy ra một lọ chu sa và một vài lá bùa, với hai củ tỏi sư phụ cho.
Hạ Đông Hải chỉ vào củ tỏi: "Ba tôi nói thứ này có thể đối phó với cương thi, không biết có thể giúp cho vết thương của tôi hay không?"
Bây giờ có cách nào thử cách đó thôi, tôi bẻ củ tỏi và bắt đầu nhai nát nó, cái mùi này hăng thật sự, sau khi nhai nát tôi liền lấy nó đắp lên vết thương của Hạ Đông Hải.
Hai má cậu ấy co giật, sắc mặt ngày càng khó coi, mồ hôi đầm đìa trên trán, tóc mái cũng ướt đẫm. Cuối cùng, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Tôi vốn định băng bó cho Hạ Đông Hải, sợ đến mức lập tức bỏ miếng vải trong tay xuống.
"Hạ Đông Hải? Hạ Đông Hải, mau tỉnh lại?" Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay Hạ Đông Hải, cậu ta nheo mắt nhìn tôi, môi bắt đầu chuyển sang màu đen.
“Minh Dương, có thứ gì đó đến rồi.” Hạ Đông Hải thì thào bên tai tôi.
Tôi lập tức ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh, thấy một luồng khí đen đang tiến về phía chúng tôi.
Một luồng tà khí dày đặc tỏa ra xung quanh, tôi rút roi đánh quỷ ra, sẵn sàng quyết đấu, nhưng khi luồng khí đen tan đi, tôi sửng sốt.
Thứ xuất hiện trước mặt tôi là một bộ xương đầu lâu đã bị gặm nhấm với một cánh tay bị mất.
Khi tôi nhìn thấy nó, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi đây là kẻ trộm mộ, có vẻ như bây giờ anh ta đã trở thành đối thủ của chúng tôi.
“Cạch, cạch, cạch” cơ thể của bộ xương phát ra âm thanh khi nó di chuyển, và tôi vung roi đánh quỷ lên quất về phía bộ xương.
Sau một tiếng "rắc", bộ xương đó ngã xuống đất và tan thành từng mảnh.
Lạ thật? Chẳng lẽ chỉ có vậy thôi? Yếu vậy sao? Tôi cảm thấy có chút không hợp lý, bốn chữ “giương đông kích tây” lập tức lóe lên trong đầu.
Vì vậy tôi vội quay đầu nhìn về hướng Hạ Đông Hải, lúc này mới phát hiện Hạ Đông Hải đã biến mất, túi vải cùng đèn pin vẫn còn.
Lần này khác biệt là trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, Hạ Đông Hải đã bị xác ướp kéo đi, bộ xương chẳng qua là đánh lạc hướng tôi? Tôi nhìn vào cái hố không đáy không chút do dự nhảy xuống, tôi có thể cảm thấy không khí bên trong vô cùng dơ bẩn, ít nhất ba giây sau tôi mới tiếp đất.
Ngay khi tôi tiếp đất, một vật sắc nhọn trên mặt đất đ.â.m vào đùi và m.ô.n.g tôi, đau đến nhăn mặt.
Cũng may tôi cẩn thận mang theo chiếc đèn pin và túi vải màu xám, bật đèn lên và phát hiện thứ mình đang đạp dưới chân đều là xương người.
Một vùng trắng xóa trải dài trước mặt, tôi bình tĩnh đứng dậy giơ chiếc đèn pin lên soi về phía trước, có lẽ đèn pin sắp hết pin nên ánh sáng hơi yếu, miễn cưỡng tôi vẫn có thể nhìn thấy con đường phía trước.
Con đường hầm như không nhìn thấy điểm cuối, tôi nghĩ đến cảnh kẻ trộm mộ bị ăn thịt liền tăng tốc đi về phía trước, nhưng càng đi sâu vào trong hơi thở của tôi càng gấp gáp.
Vì thiếu dưỡng khí nên cả người lảo đảo.
Đi được một lúc lâu, tôi dựa lưng vào tường nghỉ ngơi, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người nói chuyện.
"Hừ, Minh Hứa Diệp à Minh Hứa Diệp, tôi chính là muốn cậu sống không được mà ch.ết cũng không xong, ha ha ha ha ha."
Giọng nói này là giọng của Liễu Trường Minh, quả nhiên hắn ta không bị hồn xiêu phách tán, sư phụ nói đúng, hắn ta là một người khó đối phó, dường như hắn ta đang muốn "chơi trò chơi" với tôi, tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chạy nhanh về phía trước.
Dù sao cũng chỉ có con đường ch.ết, cho nên tôi không quan tâm nhiều lắm.
Nhìn thấy một bóng trắng vụt qua, tôi lập tức tức giận gầm lên: "Liễu Trường Minh! Đứng lại cho tôi."
Khi bóng trắng dừng lại, tôi liền cảm thấy ớn lạnh trên cổ.
Một bàn tay bóp cổ tôi, Liễu Trường Minh đã ở phía sau tôi, cơ thể cậu ta cực kỳ lạnh, dán chặt vào lưng tôi.
Một sự thù địch mạnh mẽ khiến trái tim tôi đột nhiên nẩy lên.
Sự thù địch trên cơ thể cậu ta còn mạnh hơn trước, điều đó có nghĩa là công lực của hắn ta đã tăng lên.
"Ha ha ha, thật không ngờ cậu lại có bản lĩnh đuổi theo tới đây?" Liễu Trường Minh vừa nói sức mạnh trên tay vừa tăng lên. . ngôn tình sủng
Cổ tôi bị cậu ta vặn kêu răng rắc, tôi chỉ có thể kiễng chân, dùng cùi chỏ thúc mạnh vào n.g.ự.c Liễu Trường Minh, muốn hắn ta buông tay.
Nhưng rõ ràng những điều này là vô ích.