Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 321




Tôi nhíu mày nhìn kỹ, người phụ nữ này giống như là tượng tạc vậy, chẳng lẽ đó chính là nữ quỷ đêm nay sẽ tổ chức minh hôn.
Hạ Đông Hải cũng xem đến nhập thần, không lâu sau liền có người đem quan tài từ trong phòng khiêng ra, nắp quan tài đó đang mở.
Thi thể của cô gái bên trong quan tài quả nhiên đen như than cốc, trên người mặc bộ đồ cưới đỏ thẫm, làm tôi bất giác nhớ lại những hồn ma bị cháy đen nhìn thấy trên xe.
Tôi quay lại nhìn những ánh nến trong phòng, đã không còn thấy những cái bóng ở trong nữa rồi.
“Nhanh, bây giờ chúng ta phải mời phu thê bọn họ đối bái.” Lão đầu hớn hở nói.
Tôi hạ thấp giọng hỏi một chú đứng gần tôi nhất: “Chú à, người và ma dù có kết hôn rồi cũng không thể ở bên nhau, vì sao còn?”
“Ai nói chứ? Lão Lâm đã mua mạng của đứa trẻ này rồi, người nhà họ nhận tiền rồi, sau khi bái đường thành thân nhất định sẽ hợp táng cùng một quan tài.” Ông chú bên cạnh vừa nói, vừa vỗ tay chúc mừng cho đôi tân nhân.
Mọi người ở đây cũng không có bất kỳ ai cảm thấy đây là một việc cực kỳ tàn nhẫn, mạng người mà có thể mua bán sao?
“Hu hu hu.”
Cậu nhóc đó vừa nhìn thấy người c.h.ế.t nằm trong quan tài liền khóc, vừa khóc vừa hét: “Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết.”
“Cậu hối hận cũng không có ích gì nữa.” Nụ cười nên mặt lão đầu lập tức biến mất, nhìn về hướng hai người phía sau tân lang nháy mắt ra lệnh, hai người đó liền dùng sức ấn tân lang xuống dưới sàn nhà.
Theo tập tục của họ ở đây chỉ cần tân lang đối mặt với quan tài dập đầu ba cái là coi như lễ thành.
“Các người đang làm gì vậy, mau thả cậu ta ra.” Nhìn thấy tân lang bị dọa đến mức run như cầy sấy, tôi nhịn không được nữa rồi.
Mọi người bên cạnh đều lạnh nhạt nhìn tôi, mặt lão đầu lộ ra vẻ tức giận: “Đây là việc nhà của chúng tôi, từ lúc nào đến lượt người ngoài như cậu xen vào rồi.” “Giết người cũng gọi là việc nhà sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Đám người đó mắt trừng to, đem tôi vây ở giữa, đây là địa bàn của bọn họ, tôi như này rõ ràng là muốn chết.
Tình trạng bây giờ của Hạ Đông Hải căn bản không có cách nào giúp được tôi, Vương Thành thì chỉ dửng dưng đứng xem.
“Cái này, các vị vạn lần đừng hiểu lầm, bạn tôi không hề có ý gì cả.” Hạ Đông Hải cười hề hề nhìn đám người trước mắt, mà ánh mắt của bọn họ tràn đầy địch ý.
Ở cái thôn hẻo lánh này, cho dù chúng tôi có bị g.i.ế.c c.h.ế.t rồi chôn thì chắc cũng có ai phát hiện. . Truyện Nữ Phụ
“Hừ.“ Vương Thành lùi về phía sau một bước, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt hả hê khi thấy người khác gặp nạn.
Đôi mắt híp của Hạ Đông Hải đảo một vòng, cuối cùng đột nhiên nhìn về phía Vương Thành đang cười lạnh nói: “Người đó, anh ta là cảnh sát, bọn tôi đang có ý tốt nhắc nhở mọi người, nếu không mọi người sẽ bị người này đem về cục cảnh sát ăn cơm tù đó.”
Hạ Đông Hải vừa nói xong, Vương Thành lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lão đầu tỉ mỉ đánh giá Vương Thành: “Cậu là cảnh sát?”
Vương Thành ngẩn người sau đó liền chối bay chối biến, nhưng những người ở đây không hề dễ đối phó như vậy, bọn họ lập tức kéo Vương Thành qua, bắt đầu soát người, liền soát ra được khẩu s.ú.n.g được giấu ở thắt lưng của Vương Thành.
Trong chốc lát, thân phận cảnh sát của anh ta đã bị lộ, ánh mắt của lão đầu lộ rõ sát ý. Hạ Đông Hải lần này thật sự là chữa lợn lành thành lợn què rồi, lão đầu chỉ hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t bọn tôi để diệt khẩu.
“Trói hết bọn họ lại cho ta.” Lão đầu vừa hạ lệnh ba người bọn tôi liền bị trói lại.
Lần này thì tốt rồi, không những không cứu được tiểu tử kia còn bồi thêm mạng của bọn tôi.
“Bỏ cậu ta vào quan tài.” Lão đầu chỉ vào đứa trẻ đã bị dọa đến mềm nhũn ngồi trên mặt đất lạnh lùng nói.