Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 322




Nắp quan tài từ từ đóng lại, nhưng vẫn nghe được tiếng khóc của đứa trẻ.
Ba người bọn tôi bị vứt ở góc tường, không ai thèm để ý, đoán số uống rượu, xem bọn tôi như không khí vậy.
Qua ba tuần rượu, nhóm người cũng bắt đầu giải tán, vợ của lão đứng đứng lặng trước quan tài, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Thật không ngờ, chúng ta có thể làm ra chuyện mất hết tính người như vậy.”
Tôi nhìn bà ấy, mắt bà ấy ngân ngấn nước mắt, khác hoàn toàn với những người lòng dạ sắt đá kia.
Lão đầu tiễn hết đám người đó, đóng cửa xong, đi về phía bà lão, vỗ nhẹ lên vai nói: “Tôi cũng không còn cách nào khác? Ai kêu Hồng Ngọc nhất quyết muốn chạy, kết quả thì sao? Xảy ra chuyện rồi.”
“Ông đừng nói nữa lão đầu, Hồng Ngọc đã đủ đáng thương rồi, hơn nữa chuyện này không phải vì sự ích kỷ của ông sao?” Bà lão nghẹn ngào, bàn tay nắm chặt quan tài.
Vương Thành dúng sức nhích người, hướng về phía đôi vợ chồng già trước mặt hét lên: “ y, ây, tôi cảnh báo các người, bây giờ thả tôi ra, tôi là cảnh sát nếu các người không thả tôi ra sẽ gặp phiền phức lớn đó.”
Vương Thành còn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt, nghĩ lấy cái danh cảnh sát dọa bọn họ.
Lão đầu nhìn bọn tôi, cười cười: “Các người cứ kêu lên đi, ngày mai tìm một gia đình tốt bán bọn họ đi, đến lúc đó tôi cũng kiếm lại được khoản tiền mua quan tài.”
Bán? Không lẽ ý định bán cho người khác tổ chức minh hôn sao? Cả người tôi liền nổi da gà.
Hạ Đông Hải nghiến chặt răng: “Các người không thể bán tôi, tôi bị bệnh truyền nhiễm.”
“Bệnh truyền nhiễm?” Lão đầu cau mày nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải ngẩng cổ lên: “Nếu không tin, ông cởi khăn choàng cổ của tôi ra!”
Tôi nghĩ chỉ cần là người bình thường nhìn thấy cổ của Hạ Đông Hải sẽ bị hù chết, đến lúc đó không chừng bọn tôi thật sự có thể bỏ chạy.
Lão đầu vừa nghe liền đi tới chỗ Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải nhìn tôi nháy nháy mắt gương mặt đầy tự tin.
Lão đầu dùng sức kéo khăn choàng cổ của Hạ Đông Hải, bị dọa đến mức lập tức lùi về sau.
Bà lão ở phía sau càng kinh ngạc la lớn: “A a a, sao có thể? Sao có thể?”
Bà ấy nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh quan tài, nét mặt khó tin.
“Sợ rồi chứ? Mau thả bọn ta ra, nếu không các người đều sẽ bị truyền nhiễm.” Hạ Đông Hải đắc ý cười. . Trang gì 𝓂à ha𝒚 ha𝒚 thế # T R U M T R U Y Ệ N.𝗩N #
Đôi vợ chồng liền quỳ xuống đất bái lạy Hạ Đông Hải, tiếng dập đầu “bang bang bang, miệng không ngừng lẩm bầm: “Chúng tôi không biết đại tiên giá lâm, đã mạo phạm ngài xin đại tiên bỏ quá cho.”
Đại tiên? Hạ Đông Hải ngơ ngác nhìn cặp vợ chồng, bây giờ không lo được nhiều nữa, đã thế bọn họ còn sợ bọn tôi như vậy đành thuận nước đẩy thuyền thôi.
Hạ Đông Hải tỏ vẻ cao thâm gật gật đầu: “Nếu các người đã biết thân phận của ta, còn không mau cởi trói cho ta.” Cặp vợ chồng không nói lời nào liền giúp bọn tôi cởi trói, còn ân cần pha trà rót nước chuẩn bị phòng cho bọn tôi nghỉ ngơi.
Hơn nữa bọn tôi từ lời bọn họ biết được, thôn này được gọi là thôn Thanh Đình vì rất lâu trước đây có một con chuồn chuồn đắc đạo thành tiên, tạo phúc cho người trong thôn.
Ai ai cũng biết trên đầu chuồn chuồn có hai quả cầu mắt tròn lồi ra, bên trong mọc đầy mắt kép, gấp mười lần côn trùng bình thường, cấu tạo vô cùng đặc biệt.
Hơn nữa đại tiên trong bức tranh cả người đều là mắt, Hạ Đông Hải lần này cũng xem như chó ngáp phải ruồi rồi.
“Đại tiên, chỉ cần ngài không trách tội chúng tôi, những việc khác ngài muốn bọn ta làm gì cũng được.” Lão đầu cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi đang đợi trách phạt.
“Trước tiên các người thả thanh niên đó ra đi, đừng làm liên lụy người vô tội nữa.” Hạ Đông Hải nhân cơ hội này đề xuất, lúc nói còn không quên ngẩng đầu lên, để lộ ra cái gáy chi chít con mắt.
Lão đầu ra sức gật đầu, ngoan ngoãn đi mở nắp quan tài ra, kết quả lại bị dọa đến ngã ra mặt đất, mặt không còn chút máu.
“Làm sao vậy?” Tôi và Hạ Đông Hải đều đứng dậy đi về phía quan tài.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc.”
Trong quan tài truyền ra âm thanh kỳ quái, giống như tiếng gặm xương.
Da đầu tôi tê rần, điều nghĩ tới đầu tiên là t.h.i t.h.ể biến mất, kết quả cúi đầu nhìn vào liền thấy một đứa trẻ có hộp sọ bị mở ra lộ cả óc não ở trong đang gặm cắn đùi của “tân lang”, còn tân lang đã mặt mũi trắng bệch hai mắt nhắm chặt, không biết là đã c.h.ế.t hay là ngất đi rồi.
“Đây, đây, đây không phải là ở trên xe hỏa?” Tôi dám khẳng định đó là quỷ nhi bị tôi đá ngã xuống mặt đất ở trên xe lửa, không ngờ là hồn nó vẫn không tiêu tán, mà còn ở trong quan tài.
Lão đầu sợ hãi nhìn Hạ Đông Hải: “Phải làm sao đây đại tiên? Quỷ thai đó?”
“Ông nói cho tôi biết, con gái ông rốt cuộc là làm sao mà chết?” Hạ Đông Hải nghiêm túc nhìn lão đầu, lão đầu cúi gằm mặt, không chịu nói.
“Vậy tôi không giúp được các người rồi.” Hạ Đông Hải phất phất tay áo, cố ý hù dọa bọn họ: “Oán khí của quỷ nhi đó quá nặng, nó sẽ không ngừng bám theo gia đình các người.”
“A? Đừng, đại tiên, tôi nói, tôi nói.” Lão đầu bị dọa sợ, gật gật đầu, đem chuyện đã xảy ra kể lại cho bọn tôi.
Một tháng trước, ở bờ sông của thôn xuất hiện một vị pháp sư, rất nhiều người nói pháp sư rất linh nghiệm, có nguyện vọng gì ông ấy đều có thể giải quyết. Điều tiếc nuối duy nhất của gia đình bọn họ là tuyệt hậu, ở thôn này tuyệt hậu là điều rất mất mặt, suy nghĩ trọng nam khinh nữ của bọn họ vẫn còn rất nặng nề, vì vậy hai người mới quyết định đi vái lạy pháp sư.
Nghe lão đầu nói như vậy, tôi có chút ngây người, bọn họ cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, sao có thể còn sinh được con trai?
“Tôi sớm đã kêu kêu ông ta từ bỏ đi, nhưng mà ông ta không nghe.” Nói đến đây bà lão liền ngấn lệ.
Lão đầu lắc lắc đầu, nói ông ta cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
Pháp sư đó yêu cầu lúc đi cầu xin nhất định phải mang theo một thiếu nữ còn trong trắng, còn có nhau thai!
Nhau thai?
Nhau thai chính là cuống rốn, mọi người tuy rằng thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn làm theo, pháp sư giữ lại Hồng Ngọc trong miếu ba ngày, kết quả sau đó Hồng Ngọc bị phát hiện đã mang thai.