Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 320




Tôi nhìn khắp bốn phía, đây là trên núi, không biết liệu có thể đi đâu kiếm chút nước? Tôi mang theo hy vọng đi loanh quanh tìm kiếm cuối cùng chẳng tìm được thứ gì.
Mắt chứng kiến sắc trời ngày càng tối dần, chúng tôi vừa khát vừa đói. Tới gần tối gió bắt đầu nổi lên, tôi và Hạ Đông Hải co ro lại gần cái xe.
“Đói quá đi.” Hạ Đông Hải dựa vào cửa xe ô tô.
Tôi thở dài một hơi: “Ngủ đi, ngủ sẽ không cảm thấy đói.”
Tôi nhắm mắt nhưng ở cái tình huống vừa lạnh vừa đói như này thì cơ bản là không thể ngủ được.
“Kia kia kia là cái gì?” Vương Thành ngồi trên ghế lái đột nhiên co người lại thành một đống giọng nói cũng trở nên lắp ba lắp bắp.
“Cái cái đó?” Tay Vương Thành run run chỉ về phía trước.
Tôi đơ ra ngẩng đầu nhìn về hướng tay anh ta chỉ, thấy khoảng đen mờ mờ phía trước xuất hiện một đám người, họ khiêng một quan tài tay vung vãi giấy tiền.
Nếu chỉ như thế này, chúng tôi có thể nghĩ đó là một đám tang ở vùng nông thôn, nhưng trên quan tài sẫm màu lại treo những quả cầu màu đỏ, giai điệu kèn trống không phải là đưa tang mà lại là giai điệu tưng bừng như mở hội, khiến khung cảnh trước mắt chúng tôi trông vô cùng quỷ dị.
Hạ Đông Hải mở to mắt nhìn kỹ cảnh trước mắt, đám người đó cách chúng tôi ngày càng gần, cái giai điệu khiến chúng tôi toàn thân nổi hết da gà.
“Cộp cộp cộp”
Lúc quan tài đi ngang qua xe của chúng tôi, ngoài cửa xe đột nhiên có tiếng động, khi tôi quay đầu lại, một khuôn mặt nhăn nheo đột nhiên xuất hiện trước cửa kính xe.
“A!” Tôi bị dọa tới hét lên. Hạ Đông Hải đánh hơi cẩn thận nói với tôi: “Ông ta không phải quỷ, là người.”
Nghe vậy tôi mới bình tĩnh lại chút, hạ cửa kính xe xuống.
Khuôn mặt ông già đó cách tôi chưa đến mười phân, ông ta nở nụ cười quái dị hướng về tôi hỏi: “Xe các cậu hỏng à?”
Thấy tôi gật đầu ông ta bèn nói: “Có cần tới nhà tôi nghỉ lại một đêm? Nhà tôi cách đây không đến hai mươi phút đi bộ.
Tôi với Hạ Đông Hải nhìn nhau, vốn định từ chối, đằng nào cũng không biết rõ bọn họ là người như thế nào.
Vương Thành một lời đã đồng ý, lảo đảo xuống xe. Hai người chúng tôi sự việc đã rồi cũng ngại từ chối đành đi theo cái quan tài.
“He he he, các cậu đừng thấy lạ, tôi đang giúp con gái nhà chúng tôi tìm được mối tốt.” Trên mặt ông lão tràn ngập sự hân hoan.
Tôi thấy bản thân ớn lạnh, cười gượng hỏi: “Con gái nhà ông?” “Con gái nhà tôi ch.ết tháng trước, tôi sợ nó cô đơn nên đã chọn cho nó một tấm chồng tốt.” Ông lão nói với một nụ cười nhẹ trên khóe miệng
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại, không biết nên nói gì nữa.
Người ch.ết rồi mà vẫn kết hôn? Vậy là Minh hôn? Tôi cũng đã từng trải qua minh hôn, nghĩ lại tới giờ vẫn thấy toàn thân ớn lạnh.
“Hay là chúng ta đừng theo bọn họ nữa?” Tôi nói với Vương Thành, anh ta là do chúng tôi khích mà đi tới đây, tôi cũng không thể mở to mắt nhìn anh ta một mình rời đi.
“Hừ, ngu dốt, người ở đây đến tuổi kết hôn mà chưa kịp cưới đã ch.ết thì thường sẽ tìm một người có sinh thần bát tự phù hợp mà cưới, đương nhiên hai người đều đã ch.ết.” Vương Thành mặt lãnh đạm nói, cứ như thế vừa rồi anh ta không hề bị dọa sợ vậy.
Người ch.ết kết hôn với người ch.ết? Vậy thực ra đây chỉ là thực hiện tâm nguyện cho người thân người đã ch.ết sao? Người ch.ết rồi thì đi đầu thai chuyển kiếp chứ ai còn muốn minh hôn cái quái gì.
Chúng tôi theo đoàn đưa rước phải nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng nhìn thấy phía trước có ánh sáng đèn. Vốn dĩ nơi đây là một cái thôn có tên là thôn Thanh Đình*, cái tên này nghe khá đặc biệt.
*Thôn chuồn chuồn
“Các cậu vào trong đi đừng khách khí.” Ông già rất nhiệt tình, quan tài được khiêng vào trong nhà.
Chúng tôi được sắp xếp ở một cái viện bên trong bày đầy đồ ăn rượu thịt. Tôi có chút kinh ngạc, minh hôn mà cũng làm long trọng náo nhiệt như vậy sao? Tất cả người trong đoàn đưa tang đều được mời ngồi vào chỗ, tự nhiên chúng tôi cũng được một bữa ăn miễn phí.
Tôi nhìn mười mấy bàn cỗ, người đi lại nườm nượp trong lòng nghĩ số lượng người trong thôn này cũng tương đương với thôn Minh Hà.
“Nào, mọi người đừng khách khí, ăn nhiều một chút.” Ông già hô hào mọi người.
Chúng tôi sớm đã đói, không kiêng dè lập tức ăn. Kể ra cũng lạ, món ăn ở đây vô cùng hợp khẩu vị, tất cả chúng tôi đều ăn ngấu nghiến không ai có thời gian để nói chuyện.
“Bây giờ chúng ta mời tân lang đến kính rượu.”
Giọng nói hơi khàn của ông lão đột nhiên vang lên sau lưng, tôi sửng sốt, chiếc đùi gà trong tay suýt chút nữa rơi xuống bàn, mời chú rể nâng ly? Chẳng phải chú rể đã ch.ết rồi sao? Kính rượu thế nào?
Tôi quay đầu lại thì thấy một cậu bé trông có vẻ còn rất bé mặc áo khoác đen đang đứng giữa sân với vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Cậu bé đó mới có mười mấy tuổi chứ?” Tôi lắp bắp.
Tôi thấy cậu bé được ông cụ dắt đi nâng cốc chúc mừng từng bàn, mặt cậu bé ấy đỏ bừng sau khi đi một vòng.
“Được rồi, được rồi, nó không thể uống nữa, tiếp tục uống sẽ chậm trễ động phòng.” Ông lão cười ngăn cản cậu bé uống rượu.
Tôi thầm nghĩ chuyện quái gì vậy, con gái ông ta đã ch.ết, vẫn còn động phòng?
Chưa kịp định thần lại, tôi đã thấy trong phòng ánh nến sáng lên, bóng một cô gái phản chiếu trên ô cửa sổ, cô ấy đang ngồi lặng lẽ, bất động.